Đằng này, như thể vừa qua một trận chiến, cả người Kiều Phong Khang mệt mỏi chìm vào trong ghế tựa, nghe cô nhẹ nhàng nói nhớ mình, trái tim anh lập tức tan chảy.
Anh mệt mỏi và dường như mất tập trung đi rất nhiều.
Nếu có thể, làm sao anh có thể thật sự để cho cô gái nhỏ của anh rời khỏi anh để đến một thành phố mà anh không thể nhìn tới được?
"... Này? Tại sao anh không nói nữa?" Du Ánh Tuyết nói lại trước khi chờ đợi câu trả lời.
“Đồ ngốc.” Anh thì thầm, giọng đờ đẫn: “Ngoan nào, đừng có làm nũng với anh thế nữa…”
Cô bĩu môi.
Cô làm nũng thế này, anh không thích nữa sao?
Cô hơi không vui.
Cô kéo hành lý thấp xuống.
Rõ ràng trước đây cô làm nũng với anh như vậy, anh hoàn toàn không có sức phản kháng nữa. Vậy mà mới được mấy tiếng đồng hồ, anh đã thay đổi?
Đang suy nghĩ lung tung, nhưng lại nghe thấy anh đằng kia nói thêm một câu dỗ dành: "Anh sợ anh nhớ em quá nên sẽ bay qua Hà Cảng trói em lại, ngoan đi, đừng có trêu chọc anh ..."
Du Ánh Tuyết mỉm cười.
"Vậy anh tới đón em đi! Chỉ cần anh tới, em sẽ đi cùng anh ."
Anh cũng mỉm cười.
"Rồi anh sẽ tới. Làm việc chăm chỉ , ngoan ngoãn chờ anh, biết không?"
Nghe giọng nói ấm áp của anh, tâm trạng của Du Ánh Tuyết cũng cải thiện phần nào.
"Anh bận việc quá à? Giọng anh nghe có vẻ mệt mỏi."
Anh cười. "Bây giờ không sao, nhưng sắp tới anh có thể bận. Nếu thư kí Thanh trả lời điện thoại thay anh, đừng lo lắng. Anh có thể đang họp hoặc đang đi công tác, biết không?"
"... Ồ. Vậy thì anh phải nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe. Bây giờ vừa qua Tết, anh nên cho mình chút thời gian nghỉ ngơi."
"Ông chủ có thể cho mình đi nghỉ dài ngày ở đâu? Có rất nhiều nhân viên đang chờ kiếm cơm đấy." Kiều Phong Khang dùng giọng điệu thoải mái, như đang nói đùa với cô.
"Việc đó em không quan tâm. Dù bận rộn đến đâu cũng phải nghỉ ngơi hợp lý. Ăn uống đúng giờ."
"Người nhớ ăn uống đúng giờ phải là em ấy. Nếu lúc về mà cái bụng của em có vấn đề gì thì cẩn thận với cái mông của em đấy."
Vừa nói, Du Ánh Tuyết vừa nhớ tới lần bị anh đánh trên giường vào đêm hôm đó, dường như cô vẫn còn đau, sờ mông rồi lè lưỡi: "Em biết rồi. Trước khi đói đến mức bị ốm, thì em phải từ chức ngay lập tứ rồi quay lại thành phố An Lập."
Kiều Phong Khang cười: "Được rồi, anh chờ em."
“Vậy thì… giờ em không thể nói chuyện với anh nữa.” Lúc cuộc điện thoại sắp kết thúc, vì không nỡ nên Du Ánh Tuyết đã cố kéo đoạn kết dài hơn.
Kiều Phong Khang không lên tiếng. Chỉ có hơi thở trở nên hơi nặng nhọc.
"Anh... sẽ nhớ em, phải không?"
Anh cười, hồi lâu mới nhẹ nhàng thở dài: "Ngốc nghếch."
Cô đã được sinh ra trong tim anh. Vì vậy, sao anh không nhớ cô cho được?
Không chỉ là sẽ nhớ, mà bây giờ, anh đã nhớ cô rồi...
Rất nhớ… Rất nhớ…
Cúp điện thoại, nhìn dòng người qua lại, Du Ánh Tuyết hít sâu một hơi,
Bỏ mặc mọi cảm giác hụt hẫng trong lòng, cô xách hành lý lên taxi.
Đúng là cô chẳng khá lên gì cả!
Rõ ràng chỉ xa cách nhau mấy ngày thôi! Thế nên, không có gì phải sa sút tinh thần hết!
Điều đầu tiên Du Ánh Tuyết làm khi trở lại công ty là nộp đơn từ chức.
Tuy nhiên, lá đơn từ chức đã bị Sơn Tỉnh trực tiếp trả lại.
Du Ánh Tuyết thất vọng cúi đầu ra khỏi văn phòng.
“Sao vậy?” Nhìn thấy cô như vậy, Tần Nguyên lo lắng hỏi. Dù cuối cùng chuyện của anh và Du Ánh Tuyết không có kết quả, nhưng anh không hận cô, mà vẫn quan tâm đến Du Ánh Tuyết như mọi khi.
"Đơn từ chức, anh Sơn Tỉnh nói đơn từ chức sẽ không được chấp nhận trong tháng này."
Tần Nguyên trong lòng có chút vui mừng. Ít nhất, anh ta có thể ở bên Du Ánh Tuyết thêm thời gian nữa. Anh biết rằng sau khi Du Ánh Tuyết rời đi, cô thực sự sẽ không bao giờ trở lại Hà Cảng.
Tần Nguyên an ủi: "Mới Tết Nguyên Đán xong, mọi người đều rất bận. Việc anh Sơn Tỉnh không nhận trước khi có thời gian tuyển dụng là điều dễ hiểu. Không sao đâu, em có thể nộp lại vào tháng sau."
Du Ánh Tuyết thấy cũng có lý khi nghĩ về điều đó. Vì dù sao cô cũng làm việc ở đây, cô không thể tùy ý rời đi, và công việc đang làm, cô muốn chúng được hoàn thành một cách hoàn hảo.
Nghĩ đến đây, cô lại cất lá đơn từ chức vào ngăn kéo, lấy lại tinh thần và tiếp tục làm việc.
Vào lúc này, trong văn phòng của Sơn Tỉnh.
"Chủ tịch Khang, đừng lo lắng, tôi vừa từ chối đơn từ chức của Du Ánh Tuyết. Không cần, anh không cần khách sáo. Đó chỉ là một việc nhỏ thôi. Ngoài ra, Du Ánh Tuyết là một nhân viên tốt. Tôi thực sự không nỡ để cô ấy đi.Vâng, được, ừm, được rồi, được rồi, anh làm việc đi. Khi nào rảnh thì liên hệ nhé. Tạm biệt! "
Sau khi Kiều Phong Khang ở đầu bên kia cúp điện thoại, Sơn Tỉnh mới điện cho Du Ánh Tuyết và bảo cô ở lại Hà Cảng nửa tháng.
Cô ấy biết rằng anh ấy rất bận. Đôi khi, thậm chí không có thời gian nhận điện thoại của cô.
Thư kí Thanh đã trả lời điện thoại cho anh mấy lần.
Cô không biết đó có phải là ảo tưởng của chính mình không. Du Ánh Tuyết luôn cảm thấy bất cứ khi nào cô hỏi anh qua điện thoại, Thư kí Thanh luôn do dự.
Lần trước cô hỏi về Nghiêm Danh Sơn, Lý Thanh càng im lặng hơn, và không nói một lời nào.
Tuy thấy rất lạ, nhưng Du Ánh Tuyết không nghĩ nhiều. Huống hồ, anh sẽ gọi lại cho cô sau khi anh xong việc.
Sau khi nghe thấy giọng nói của anh, tất cả những bất an tích tụ trong lòng Du Ánh Tuyết sẽ biến mất ngay lập tức.
Chỉ là…
Nhớ, càng ngày càng nhớ anh nhiều hơn. Như cành lá tầm xuân mọc dại.
Cô nghĩ…
Nếu cô có thể rảnh rỗi hơn một chút, cô thực sự không thể không bay về để gặp anh. Nhưng điều mà Du Ánh Tuyết là mấy ngày nay, không khí trong Kiều Thanh ngột ngạt đến mức khiến người ta khó thở
Kiều Phong Khang vừa ra khỏi phòng họp tiến vào văn phòng, Lý Thanh vội vàng đẩy cửa đi vào.
“Chủ tịch!”
Giọng điệu đầy hoảng sợ.
“Nói đi.”
Anh đã đóng tập tài liệu lại một cách nhanh chóng.
Lý Thanh ho mấy tiếng liền, cuối cùng nói: "Kiểm sát viên Vương đến rồi."
Không có bất thường gì trên gương mặt của Kiều Phong Khang, như thể anh đã đoán được rằng anh ta sẽ đến: "Cho họ vào."
"Nhưng... họ trông rất đe dọa. Tôi sợ ..."
Lý Thanh còn chưa lên tiếng, chỉ nghe thấy tiếng gõ cửa. Sau đó, cánh cửa mở ra mà không cần được sự đồng ý.
Kiểm sát viên Vương dẫn theo ai đó và đứng ngoài cửa.
Kiều Phong Khang nhướng mắt nhìn về phía cửa.
"Xin lỗi, anh Khang, chúng tôi phát hiện hồ sơ của anh có vấn đề gì đó, e rằng, anh phải đi theo chúng tôi để hợp tác điều tra."
Lý Thanh cau mày, "Kiểm sát viên Vương, quá trình kiểm tra của các anh có sai sót gì không?"
"Chúng tôi không chỉ nghi ngờ rằng anh biển thủ công quỹ làm thâm hụt công quỹ, chúng tôi còn nghi ngờ rằng anh có các giao dịch bất hợp pháp hoặc thậm chí hối lộ. Tôi tin rằng Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật sẽ sớm điều tra việc này."
"Giao dịch phi pháp? Hối lộ?" Lý Thanh nhịn không được. "Kiểm sát viên Vương, các anh đã kiểm tra rõ ràng rồi. Đừng vu khống người tốt!"
“Cô yên tâm đi, nếu chỉ là tố cáo sai sự thật, chủ tịch Khang nhất định sẽ không sao cả.” Người bên kia nhìn Kiều Phong Khang rồi nói lời xin lỗi.
Khác với Lý Thanh, đương sự Kiều Phong Khang vẫn bình tĩnh và điềm đạm.
Không có giải thích, cũng không có tranh cãi, anh chỉ chậm rãi đứng dậy, đút hai tay vào túi và đứng yên trước mặt kiểm sát viên Vương. Anh nặng nề nhìn anh ta, ánh mắt quá chăm chú khiến người đối diện không khỏi thót tim.
"Đó chỉ là một cuộc điều tra. Những cáo buộc này vẫn chưa được xác định, vì vậy đừng lo lắng quá." Kiều Phong Khang trấn an Lý Thanh.
Lý Thanh vừa muốn nói gì đó, thì một tiếng giễu cợt vang lên: "Thật sự là vẫn chưa rõ sao? Anh ba, lúc trước em có nói muốn mời anh dùng bữa cơm ngon. Thật đáng tiếc hiện tại xem ra ... Có vẻ như cơ hội mời anh đã không còn nữa. ”
Kiều Quốc Thiên đứng ở cửa, dùng ánh mắt của kẻ chiến thắng khiêu khích anh.
Và sau lưng anh ta, vẫn có Nghiêm Danh Sơn. Nghiêm Danh Sơn luôn đứng ngây ra đó, không nói gì, và chưa từng đáp lại ánh mắt của bất kì ai trong số họ.
Kiều Quốc Thiên đang tận hưởng cảm giác chiến thắng, và tiếp tục: "Tuy nhiên, đừng lo lắng, khi anh ở trong tù, em sẽ đích thân đưa đồ ăn cho anh. Nếu anh muốn ăn món ngon nào, em sẽ cố gắng đưa vào. Cũng coi như là tình nghĩa anh em. "
Với thái độ kiêu ngạo của anh ta, Lý Thanh tức giận suýt chút nữa xông lên.
Đặc biệt, Nghiêm Danh Sơn vẫn đang đứng sau lưng anh ta.
Cô chịu không nổi, muốn nói gì đó, nhưng Kiều Phong Khang lại giơ tay ngăn cản.
"Thư kí Thanh, đi làm việc của cô đi, không có việc gì liên quan đến cô ở đây."
"Nhưng..."
Anh ra hiệu, Lý Thanh không nói gì, và bước ra ngoài. Trước khi rời đi, cô hằn học liếc nhìn Nghiêm Danh Sơn.
“Chủ tịch Khang, chúng ta đi thôi."
Kiểm sát viên Vương thúc giục.
Kiều Phong Khang bước ra ngoài, khi đi ngang qua Kiều Quốc Thiên, bước chân của anh đột nhiên dừng lại.
Anh liếc xéo rồi vỗ vai anh ta: "Tận hưởng cái cảm giác đứng trên cao tốt hơn nhiều so với lúc ở dưới nhún nhường trước đây nhỉ. Tuy nhiên, bất cứ lúc nào cũng phải nhớ, càng trèo cao càng ngã đau. Đừng quên đấy "
Lời nói rất có ý nghĩa. Rõ ràng là kẻ thua cuộc, nhưng bây giờ không tỏ ra thất bại thảm hại. Sự bình tĩnh và bản lĩnh đó, ngược lại vẫn khiến người ta muốn ngước nhìn.
Ánh mắt của kiều Quốc Thiên hờ hững, nhìn chằm chằm vào anh trong mười giây.
Nhưng, rốt cuộc...
Anh ta cười nhạt, nói: "Câu nói đó, tôi không đơn thuần chỉ nhớ thôi đâu, anh ba bây giờ đang chết giãy nhưng vẫn nhắc nhở tôi!"
Kiều Phong Khang không nói gì, lúc đi ngang qua, anh nhìn lại đầy ẩn ý, khiến Kiều Quốc Thiên có chút bất an.
Cân nhắc.
Xua đi những cảm xúc không cần thiết này một cách lạnh lùng.
Chuyện đã thế này, anh chắc chắn sẽ bị viện kiểm sát điều tra, cho dù có thoát được ải này thì mấy ông già trong hội đồng quản trị cũng không thể dễ dàng buông tha anh .
Hiện nay...
Một nửa của Kiều Thanh này đều là của anh ta!
Anh quay đầu lại và gọi người phía sau: “Trợ lí Sơn."
Nghiêm Danh Sơn vẫn im lặng, nhưng chỉ hơi bước về phía trước: "Chủ tịch Thiên."
"Lập tức tìm người dọn văn phòng này cho tôi! Trong vòng hôm nay, phải chuyển hết tài liệu từ dưới tầng của tôi lên đây."
"Cái này ..." Nghiêm Danh Sơn ngập ngừng.
Lông mày của Kiều Quốc Thiên nhíu lại.
Kiều Quốc Thiên quay lại nhìn anh ta: "Trợ lí Sơn, anh nên rõ ràng lý do tại sao tôi chia phần cho anh và để anh vào ban giám đốc, anh nên nhận thức được những vấn đề hiện tại. Bây giờ sự do dự của anh đang nói với tôi rằng anh còn đang lưu luyến sếp cũ đúng không? "
“Chủ tịch Thiên hiểu lầm rồi.” Nghiêm Danh Sơn đáp lại một cách đúng mực: “Ở vị trí của tôi, tôi chỉ đang nghĩ cho chủ tịch Thiên mà thôi. Chủ tịch Khang vừa đi, đại hội cổ đông vẫn chưa bỏ phiếu chọn chủ tịch mới, nếu bây giờ anh lập tức chuyển vào phòng chủ tịch sẽ khiến mọi người dị nghị”.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!