Nước mắt của Du Ánh Tuyết tuôn ra. Đột nhiên, hai mắt mờ đi.
Cô tuyệt vọng đưa tay lên lau, sợ rằng khoảnh khắc này nhòe đi, người trước mặt sẽ biến mất.
"Ngốc nghếch! Em không được lau mạnh như vậy, nếu chạm vào mắt thì phải làm sao bây giờ?"
Kiều Phong Khang kinh ngạc khi chứng kiến cô như vậy. Đó đâu phải lau nước mắt mà là đang dụi mắt!
Anh sải bước đến và nắm tay cô bằng một tay để ngăn cô tiếp tục ngược đãi bản thân.
Nhiệt độ của lòng bàn tay tay anh, còn nữa...
Mùi hương quen thuộc, bao lấy cô.
Du Ánh Tuyết dường như đã tỉnh táo lại và nhìn lên anh, như một đứa trẻ sợ hãi và đau khổ đột nhiên khóc ầm lên.
Vào lúc đó, trái tim của Kiều Phong Khang như vỡ thành từng mảnh.
Có trời mới biết anh nhớ cô đến nhường nào!
Ngay khi nghe tin cô trở lại thành phố An Lập, anh đã rất lo lắng và muốn quay lại ngay, tuy nhiên, anh phải hợp tác điều tra.
Cô bám chắc vào cổ anh, kiễng chân lên, vùi sâu khuôn mặt nhỏ nhắn vào cổ anh, nghẹn ngào: "Em không phải đang mơ phải không? Anh thật sự đã trở lại..."
Như thể sợ anh sẽ lại biến mất, cô ôm chặt anh đến mức anh gần như không thở được.
Nhưng, ngay cả khi anh thực sự không thở được, anh thậm chí không thể kéo cô ra xa dù chỉ một phân.
Anh đổi tay giữ lấy eo cô và ôm cô ấy chặt hơn.
Rồi anh đặt cô ngồi lên chiếc tủ kính để đồng hồ sau lưng cô.
"Ánh Tuyết..."
Kiều Phong Khang nắm lấy cánh tay mảnh mai của cô, cố gắng kéo cô ra xa một chút và nhìn chằm chằm vào cô.
Cô không làm theo.
“Đừng buông em ra!” Cô áp mặt vào cổ anh, nước mắt thấm ướt làn da anh. "Đừng rời đi nữa, được không? Cho dù em đang nằm mơ, anh cũng đừng biến mất trong giấc mơ của em ... Em nhớ anh nhiều lắm ... Nhớ đến phát điên rồi..."
Cô khẩn cầu, thậm chí van xin.
Cô rất sợ hãi, và rất đau đớn.
Như thể cả thế giới sắp sụp đổ ...
Đúng vậy, nếu không có anh, cuộc đời của Du Ánh Tuyết sẽ còn lại gì? Nó chỉ còn là bầu trời đang sụp đổ...
Kiều Phong Khang đau khổ đến mức tim anh như xoắn lại. Lòng bàn tay to ôm lấy khuôn mặt nhỏ bé đầy nước mắt của cô.
Hai người, ánh mắt của họ chạm nhau.
Chỉ chốc lát, nước mắt cô giàn giụa, đến bây giờ cũng không rõ là thực hay mơ.
Đôi mắt anh cũng đã mờ đi.
Khoảnh khăc tiêp theo...
Anh cúi đầu hôn lên môi cô thật mạnh, thật sâu.
Sức mạnh đó, nhiệt độ đó, sức mạnh và sự thống trị của anh ...
Du Ánh Tuyết hít sâu một hơi, xem ra đây là lý do để tỉnh táo lại, người đàn ông này không phải hư ảo, không phải trong mơ…
Anh là người thật
Anh đã trở lại…
Khi cô nhớ anh sắp phát điên, anh lại xuất hiện trước mặt cô một cách bất ngờ.
Mặc dù để râu xồm xoàm, và mặc dù rất nhếch nhác nhưng trong mắt Du Ánh Tuyết, nhưng lúc này anh đẹp trai và quyến rũ hơn bao giờ hết...
Cô ôm chặt lấy eo người đàn ông bằng hai chân của mình, ôm lấy khuôn mặt đầy râu của anh và hôn một cách cuồng nhiệt.
Như muốn dồn hết những tâm tư, lo lắng vào nụ hôn này. Nhưng một nụ hôn là chưa đủ ...
Cô ấy muốn nhiều hơn nữa! Muốn tất cả của anh ta!
Bàn tay nhỏ của cô trượt xuống. Nóng lòng muốn xé áo của người đàn ông.
Kiều Phong Khang thở hổn hển, "Ánh Tuyết, em hư rồi..."
Du Ánh Tuyết khóc: "Em muốn anh... Em nhớ anh..."
Tiêu Phong Khang hai mắt đỏ bừng.
Điều này
Không giấu giếm, không né tránh, cô đã thổ lộ với anh hết lần này đến lần khác, khiến anh yêu cô đến tận xương tủy.
Khắc tinh nhỏ của anh ...
"Này, hai ngày nay rồi anh chưa tắm đâu..."
Cô cắn chặt môi anh, nhìn anh một cách thống khổ mà buồn bã, đôi mắt xinh đẹp đẫm nước khiến anh vừa xót xa vừa đau lòng: "Vậy thì anh có muốn em không?"
Nếu anh không muốn, trừ khi anh không phải là một người đàn ông bình thường!
Hít một hơi thật sâu, anh ôm cô rồi sải bước vào phòng tắm.
Nếu đã vậy thì tắm chung đi!
Dưới lầu, một đám người đứng đợi, nhưng người nào đó đi lên rồi giờ không thấy xuống nữa.
"Hiện tại tình hình thế nào? Chúng ta ở chỗ này chờ sao?"
Hồ Minh Tuấn hỏi Trần Thanh Tùng và Lê Tiến Minh ở bên cạnh.
Luật sư trưởng vẫn đứng đây!
"Không thì sao? Đi lên kéo anh ấy xuống, anh dám không?" Trần Thanh Tùng khá là nhẫn nại.
“Xa nhau mấy ngày gặp lại còn cuồng nhiệt hơn đêm tân hôn mà, có thể hiểu được.” Lê Tiến Minh cười khẩy: “Tuy nhiên, với sức chiến đấu của người trẻ tuổi nhất, e là chúng ta đợi ở đây cũng không phải cách hay. Trường hợp một ngày đêm xảy ra trận đánh lớn, chúng ta sẽ phải ở đây chờ một ngày một đêm?”
"Vậy ngày mai tôi sẽ trở lại. Vấn đề vụ án cũng không vội." Luật sư hóm hỉnh nhất, người thứ nhất đứng lên, cầm lấy cặp tài liệu bên người đứng dậy rời đi.
Lê Tiến Minh tiễn anh ta ra cửa, nhìn lại trên lầu, và nói với hai người kia: "Đi thôi, đừng đợi nữa, để bọn họ được riêng tư đi."
Du Ánh Tuyết hai ngày nay khó chịu muốn chết rồi, Phong Khang phải an ủi mới được.
Dì Lý thấy bọn họ rời đi, lúc này mới từ phòng bếp đi ra: "Mọi người không đợi cậu ấy nữa à?"
"Nếu còn chờ, e rằng phải chờ đến ngày mai."
"Tôi còn nấu mì trong bếp, các cậu không muốn ăn chút sao?"
"Chúng tôi không đói. Nhân tiện để phòng bếp chuẩn bị món mà Phong Khang thích." Trần Thanh Tùng nhắc nhở: "Anh ấy mấy ngày nay hẳn là ăn không ngon."
"Yên tâm, tôi đã bảo nhà bếp rồi."
Dì Lý không ép họ ở lại nữa, dì tiễn ba người họ đi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!