Cả hai người đều ngủ sâu hơn bao giờ hết.
Nhưng, sáng sớm, trước khi bình minh, anh đã thức rồi.
Điện thoại cuộc này nối tiếp cuộc kia, anh nghe không xuể.
Du Ánh Tuyết nửa ngủ nửa tỉnh, chỉ nghe thấy tiếng anh thì thầm và nói chuyện ngoài ban công. Cô bàng hoàng nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn còn tối.
Cô vớ lấy điện thoại để kiểm tra thời gian, nhưng mới năm giờ.
Du Ánh Tuyết cảm thấy đau lòng.
Bao nhiêu việc trong công ty bị dồn lại, và anh ấy không thể ngủ ngon dù chỉ một đêm.
Cô lặng lẽ mặc bộ đồ ngủ và nhẹ nhàng bước xuống nhà.
Vào lúc này, những người hầu vẫn chưa thức dậy. Du Ánh Tuyết vào bếp, lấy mì trong tủ lạnh ra, nấu bữa sáng cho anh.
Kiều Phong Khang trở về sau khi nghe điện thoại, nhưng không thấy ai trên giường. Sau khi tìm kiếm một vòng, cũng không thấy cô.
"Ánh Tuyết..."
Anh ra khỏi phòng và hét lên.
Sau đó…
"Em ở đây. Ở dưới lầu."
Một giọng nói nhẹ phát ra từ tầng dưới. Anh đứng trên cầu thang nhìn xuống, thấy cô bé lúc này đang bưng mì, đứng ở đại sảnh vẫy vẫy tay.
Anh chỉ thở phào nhẹ nhõm.
"Em xuống tầng sao không nói tiếng nào thế?"
“Anh đang nói điện thoại, em sợ sẽ quấy rầy anh.” Du Ánh Tuyết đẩy bát mì đến trước mặt anh: “Anh nếm thử đi.”
Kiều Phong Khang gặp một đũa đầy và ăn một cách thích thú dưới ánh mắt mong đợi của cô.
Trong một không gian yên tĩnh chỉ có hai người như vậy, thực sự cảm giác như một đôi vợ chồng son ...
Cô thực sự muốn giữ khoảng thời gian này ...
Tiếp tục cho đến khi, mãi mãi ...
"Đừng nhìn em. Ăn nhanh đi, mì sẽ bị nhão." Du Ánh Tuyết thấy vậy có chút khó chịu, dùng đũa gõ vào bát của anh.
"Hôm qua em nói muốn dẫn anh đến một nơi, bây giờ có thể nói cho anh biết phải đi đâu không?"
Du Ánh Tuyết lắc đầu.
"Không. Nếu em nói cho anh biết rồi, anh không đi thì sao?"
"Có thể lắm, thật sự là núi đao biển lửa sao?"
“Cũng gần như thế!” Du Ánh Tuyết không chịu nói.
Kiều Phong Khang hiếm khi bị cô gái nhỏ làm cho tò mò như vậy: "Vậy thì khi nào chúng ta đi?"
Du Ánh Tuyết ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ trên tường: “Anh có thể về ngủ một chút đi, 8 giờ đi cũng không muộn."
Nếu như…
Du Ánh Tuyết tự mình lái xe.
Kỹ năng lái xe của cô thực sự rất tệ. Kiều Phong Khang lo lắng. Suốt đường đi cô đều rất căng thẳng, lúc nào anh cũng chuẩn bị tinh thần giúp cô có thể điều chỉnh tay lái bất cứ lúc nào.
Vì sự có mặt của anh, cô khá an tâm, không sợ trời đất gì.
Kết quả...
Khi xe dừng trước ủy ban, Kiều Phong Khang sửng sốt trong giây lát.
Anh nhìn tòa nhà ủy ban rồi nhìn chằm chằm Du Ánh Tuyết một lúc lâu.
"Không phải anh muốn về ngay bây giờ đấy chứ?"
Thấy anh không nhúc nhích, Du Ánh Tuyết lo lắng, cẩn thận hỏi.
Nếu bây giờ anh thật sự muốn rời đi, cô nhất định phải khóc lóc với anh! Sau đó, nếu anh muốn kết hôn với cô lần nữa, cô sẽ không bao giờ kết hôn với anh nữa.
Du Ánh Tuyết nghĩ lung tung.
Nhưng trên thực tế...
Kiều Phong Khang ngay cả trong mơ cũng muốn gọi cô là “Bà Kiều”, vậy thì sao anh có thể bỏ về?
Chỉ là…
“Tại sao bây giờ em lại muốn kết hôn?” Giọng anh hơi khàn, ánh mắt anh nhìn cô, thâm trầm và phức tạp: “Em biết bây giờ anh là...
“Đừng nói nữa!” Du Ánh Tuyết đặt tay lên môi anh, không cho anh tiếp tục nói.
“Em mặc kệ vì lý do gì, dù sao em cũng kết hôn ngay, em sẽ kết hôn ngay lập tức!” Cô cắn răng gằn từng chữ: “Anh đã hứa với em rằng chỉ cần em từ Hà Cảng trở về, chúng ta sẽ đến ủy ban ngay. Em từ Hà Cảng về đã hai ngày nay, không có lý do gì phải hoãn lại, đúng không?”
Sự thôi thúc phải kết hôn với ai đó ngay lập tức, Du Ánh Tuyết không thể diễn tả bằng lời.
Dường như...
Một khi họ đã hứa hôn và thề nguyện, họ mới có thể ở bên nhau đến cuối cuộc đời...
Có lẽ…
Chỉ là sự tự an ủi cho những trái tim đang khắc khoải! Nhưng, ít nhất, nó có thể khiến cô cảm thấy an tâm...
Kiều Phong Khang kéo bàn tay của Du Ánh Tuyết đang đặt trên môi mình xuống và giữ chặt nó trong lòng bàn tay.
"Ngốc quá. Ý anh là, nếu anh thực sự không thể thoát khỏi phiên tòa này và bị kết án chung thân, vật cả đời này, em phải làm sao?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!