Anh đã bị cô gái ngốc nghếch này trói mất rồi.
Trước khi gặp cô, ai có thể nghĩ được rằng Kiều Phong Khang lại bị một cô gái nhỏ đáng tuổi cháu nắm giữ trái tim anh chứ.
Đúng là cuộc đời...
Một nụ hôn lưu luyến in lên đỉnh đầu của cô, anh hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại cảm xúc cuồng nhiệt đang bay bổng trong lồng ngực, sau đó cười thành tiếng: "Để tránh cho Ánh Tuyết thân yêu của anh trở thành cô dâu xấu xí, anh nhất định sẽ không để mình xảy ra việc gì”.
Nghe anh bảo đảm, Du Ánh Tuyết phá lên cười.
Cô mở vòng tay và ôm lại anh.
“Anh nói lời này, em tin.” Du Ánh Tuyết nghiêng đầu trên vai anh, nhẹ giọng nói: “Trước đây, cho dù anh nói dối em điều gì, anh đều không quan tâm. Từ hôm nay, chỉ cần anh nói ra thì em đều tin. "
"Vì vậy, anh không thể nói dối em, cũng không thể thất hứa. Được chứ?"
Anh trịnh trọng gật đầu: "Được."
Anh đang ôm Du Ánh Tuyết, Du Ánh Tuyết cầm trên tay sổ hộ khẩu và chứng minh thư của hai người, hai người hạnh phúc.
Họ đi vào ủy ban.
Sắp vào mùa xuân rồi.
Mặc dù nhiệt độ vẫn thấp, nhưng mặt trời đã trở nên rõ ràng hơn. Ngay cả những cành tàn trên phố cũng dần dần đâm chồi mới.
Mọi thứ dường như thật yên bình.
"Được rồi, hai người ký đi."
Bên trong ủy ban, nhân viên đưa giấy đăng kí cuối cùng cho hai người họ.
Họ nghiêng đầu và nhìn nhau trìu mến.
Cảm xúc sâu sắc trong ánh mắt của nhau khiến không khí trong toàn bộ ủy ban như được tráng bằng mật.
Ngay cả những người đang xem bên cạnh anh cũng không khỏi mỉm cười.
"Hai người, vẫn nên ký trước đi. Phía sau có người đang chờ."
Du Ánh Tuyết cười: "Vâng, chúng tôi kí ngay bây giờ."
Cô lại quay người, thúc cùi chỏ, vui vẻ tinh nghịch nói: "Anh Khang, anh mau ký đi, hiện tại anh không còn chỗ để hối hận."
Ý cười trong mắt anh càng sâu, ngón tay thon dài bóp cằm cô: "Bà Kiều, cả đời này, anh sẽ không bao giờ hối hận."
Nghe anh nói từ “Bà Kiều”, trái tim Du Ánh Tuyết đã bỏ lỡ một nhịp.
Mặt cô đỏ bừng.
Cô mỉm cười, cúi đầu xuống, ngoan ngoãn dùng bút ký tên “Du Ánh Tuyết”.
Lại quay lại nhìn anh.
"Kiều Phong Khang" ba chữ múa lượn, sang trọng.
Cô nhìn anh, đôi mắt ươn ướt.
Trong một lúc lâu
Không khí chan chứa tình cảm.
Trên đường về, hai người không nói nhiều lời.
Anh và cô nắm tay nhau thật chặt, không bao giờ tách rời dù chỉ một giây.
Người lái xe đã đổi lại là anh, dù đường sá thế nào thì xe vẫn chạy rất ổn định. Du Ánh Tuyết dựa vào vai anh, nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác được thăng chức thành “bà Kiều”.
Chà, nó vẫn giống như một giấc mơ.
Sau khi trở về, Du Ánh Tuyết lập tức thông báo tin tức cho mọi người. Có vẻ như cô muốn cho cả thế giới biết rằng cô bây giờ là một bà Kiều thực sự.
Trịnh Thanh Vy chúc mừng cô qua tin nhắn.
Phùng Linh Nhi lại lo lắng hơn cho tình hình của Kiều Thanh lúc này.
"Ánh Tuyết, cậu nói xem... Nếu anh ấy thật sự bị kết tội thì sao ..." Phùng Linh Nhi do dự nghe điện thoại, dừng lại hai giây. "Cậu còn trẻ như vậy, sau này cậu sẽ làm gì?"
"Tớ tin anh ấy ... anh ấy sẽ bình an vô sự."
Ở câu cuối cùng, cô nhấn mạnh hơn.
Phùng Linh Nhi thở dài, lo lắng.
"Tớ hiểu cậu. Mặc dù những gì cậu nói nghe giống như một câu trả lời cho tờ, nhưng thực ra... cậu đang tự an ủi bản thân mình. Ánh Tuyết, bây giờ, chắc cậu không buồn chút nào nhỉ?"
Lời nói của Phùng Linh Nhi ngay lập tức đập vào trái tim của Du Ánh Tuyết.
Mũi của cô nóng lên.
Đứng trong phòng ngủ, ánh mắt cô nhìn xa xăm về phía cửa sổ.
Có một làn sương mờ trong mắt cô. Nhưng cô hít một hơi thật sâu và kìm nén nỗi buồn.
Giả vờ đang rất thoải mái
Cô cười: "Không sao. Nếu anh ấy thật sự có chuyện, tớ sẽ ở bên anh ấy ... Dù tương lai có như thế nào, tớ cũng sẽ là vợ của anh ấy."
Phùng Linh Nhi mỉm cười.
Mặc dù lo lắng, nhưng khi cô ấy trả lời lại, giọng điệu của cô ấy đầy ghen tị.
"Thật tuyệt. Ánh Tuyết, tớ thực sự ghen tị với cậu, cậu đã trải qua cảm giác được yêu một người xứng đáng với tình yêu của cậu."
Du Ánh Tuyết cũng mỉm cười.
Đúng…
Người đàn ông khiến cô mê mẩn là một người đàn ông đáng để cô yêu.
Cô may mắn biết bao khi gặp được anh trong cuộc đời này ...
Cô ở trên lầu.
Tầng dưới lúc này thật sự rất sôi động.
Ngoài anh ra thì Lê Minh Tiến, Trần Thanh Tùng và Hồ Minh Tuấn còn đều đến cùng với đội luật sư.
“Hai người đăng kí kết hôn rồi sao?” Lê Tiến Minh kêu lên.
“Anh đăng kí kết hôn chưa?” Hồ Minh Tuấn cũng hỏi.
Kiều Phong Khang chỉ ngồi trên ghế sô pha, nhưng không cười. Chỉ cần đưa ra tờ đăng kí để mọi người thấy.
Ba người liền cùng nhau nhìn kỹ.
"Chậc chậc chậc chậc, hiệu quả thật tốt! Vừa mới ra ngoài, đã bận đi đăng ký kết hôn, được đấy." Trần Thanh Tùng nói đùa.
“Tôi không hiểu, tôi thật sự không muốn hiểu.” Lê Tiến Minh lười biếng dựa vào ghế sô pha, đôi mắt đào hoa hấp dẫn hơi nhướng lên: “Yên ổn yêu đương không được sao, sao không nghĩ cởi mở ra được thế, cứ phải kết hôn? Nhìn xem, Hồ Minh Tuấn là người đầu tiên trong số chúng ta... "
Lê Tiến Minh đấm vào đùi anh ta.
“Cút đi!” Hồ Minh Tuấn tức giận đẩy tay anh ta ra: “ Anh tiếp tục làm cậu chủ khốn nạn của mình đi, ngày nào đó nếu anh thực sự dám kết hôn, mấy người chúng ta hợp sức tặng vòng hoa cho anh!
Vòng hoa?
Lê Tư Minh rụt cổ lại: "Anh Tuấn, anh quá khách sáo rồi."
Hồ Minh Tuấn ngoài mặt cười nhưng lòng không cười: "Là anh em, nên như vậy."
“Được, được rồi, đừng nói nhảm nữa. Nói chuyện làm ăn đi.” Trần Thanh Tùng ném trả giấy đăng kí.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!