Hàng ngày, những người đòi nợ, hàng chục nghìn chủ chứng khoán và người nhà bệnh nhân, đã vây kín nhà họ Tô.
Đập đồ, ném đồ, thậm chí đánh người.
Bà Tô đã quen với cuộc sống không lo cơm áo gạo tiền, làm sao có thể chịu được áp lực như vậy?
Vì vậy, khi Tô Hoàng Quyên thức dậy vào sáng hôm sau, sau khi trốn trong nhà của Kiều Quốc Thiên với mẹ mình, mẹ của Tô Hoàng Quyên đã chết trên giường.
Và lúc này Kiều Thanh cũng đang sứt đầu mẻ trán.
Vị trí của Kiều Quốc Thiên cũng đang nguy cấp do sự sụp đổ của nhà họ Tô và mảnh đất T203.
Hội đồng quản trị hết lần này đến lần khác đã đề cập việc bãi nhiệm anh ta
Kiều Quốc Thiên ngồi thụp xuống trong sảnh tưởng niệm của bà Tô, so với tinh thần phấn chấn, đắc thắng lúc trước, bây giờ cả anh ta và Tô Hoàng Quyên đều phờ phạc.
Đầu anh ta nhức như búa bổ.
Anh ta không biết có phải ảo giác không, nhưng anh ta luôn cảm thấy chuyện xảy ra với nhà họ Tô và mảnh đất T203 dường như cố ý nhắm vào anh ta.
Nếu không, sao mọi chuyện lại ập đến cùng lúc thế được?
Nhưng…
Kiều Phong Khang đã bị nhốt rồi, làm sao làm được những điều này.
“Anh Thiên, có người đến tìm anh.”
Đang lúc suy nghĩ miên man thì nhân viên nhà tang lễ bước vào.
"Anh Thiên, hãy đi với chúng tôi ngay. Có một số điều về anh mà công ty chúng tôi cần tìm hiểu về anh." Người bên kia giải thích ý định của mình.
Kiều Quốc Thiên cố gắng xua đi mệt mỏi, chỉnh lại quần áo rồi ngẩng đầu lên: “Ai?”
“Là người của cơ quan công an."
Lông mày của Kiều Quốc Thiên nhíu lại, và trái tim anh ta như đang gào thét.
Nghe vậy, Tô Hoàng Quyên đang quỳ trên mặt đất cũng quay đầu lại, lo lắng nhìn Kiều Quốc Thiên.
Đúng lúc này, hai người đàn ông cao lớn đã bước vào.
“Anh Kiều Quốc Thiên?” Hai người họ nhìn xung quanh và dừng lại trên khuôn mặt của Kiều Quốc Thiên.
Kiều Quốc Thiên nhìn hai người và hỏi một cách bình tĩnh nhất có thể: "Có chuyện gì vậy?"
Tô Hoàng Quyên gần như ngay lập tức đứng dậy và đứng bên cạnh Kiều Quốc Thiên. Kiều Quốc Thiên có thể thấy rằng cô ta cũng đang lo lắng.
“Anh Thiên, phiền anh đi cùng chúng tôi một chuyến, có một số việc liên quan đến anh chúng tôi đang cần tìm hiểu thêm.” Đối phương giải thích rõ.
“Tôi không hiểu có chuyện gì!” Vẻ mặt Kiều Quốc Thiên lạnh lùng: “các anh trở về đi, tôi không có việc gì để các anh phải tìm hiểu cả.”
Tô Hoàng Quyên cũng bắt chuyện: "Nếu có gì cứ nói ra đây.”
"Nói ở đây có thể không tiện. Anh Thiên, chúng tôi không muốn phải cưỡng chế, tôi đề nghị anh chủ động đi theo chúng tôi!"
Người bên kia nói, tiến lại gần Kiều Quốc Thiên một bước.
Tô Hoàng Quyên lo lắng, ngăn ở trước mặt Kiều Quốc Thiên, ánh mắt lạnh lùng: "các anh làm sao vậy? Đây là tang lễ, không được phép làm phiền!"
“Tôi xin lỗi, chúng tôi chỉ đang thi hành công vụ.” Thái độ bên kia nghiêm túc, họ đẩy Tô Hoàng Quyên sang một bên.
Cô khịt mũi, sắc mặt Kiều Quốc Thiên đột nhiên thay đổi, và bắt đầu động tay với người của bên công an.
Hai người kia đều là công an, Kiều Quốc Thiên sao có thể là đối thủ của họ? Một lúc sau, hai người choàng tay qua người anh ta.
"Buông ra! Tôi cảnh cáo hai người, trước khi làm phiền tôi, hai người lập tức ra khỏi tang lễ!" Kiều Quốc Thiên lạnh lùng nói.
“Đi!”
Hai người họ không buông ra mà đẩy anh ta đi.
Kiều Quốc Thiên giãy giụa nhưng làm sao giãy nổi khỏi hai ngườiđang thi hành công vụ.
“Quốc Thiên!” Tô Hoàng Quyên đi theo, mạnh mẽ kéo tay đối phương, nhưng tất cả những điều này chỉ là sự phản kháng ngoan cố vô vọng.
Dưới ánh mắt của mọi người, Kiều Quốc Thiên bị đẩy lên xe cảnh sát vì chống đối, rồi xe rồ ga phóng đi.
Hai người, buồn bã nhìn nhau qua cửa kính xe.
Trái tim của Tô Hoàng Quyên lại chùng xuống.
Đứng trong gió lạnh, thần sắc sững sờ hồi lâu, cả môi trắng bệch vì lạnh. Một lúc lâu sau, sau khi tỉnh táo lại, cô ta lấy điện thoại di động ra và gọi cho Nghiêm Danh Sơn gần như ngay lập tức.
Nhưng...
Cuối điện thoại chỉ có tiếng "bíp". Nghiêm Danh Sơn không trả lời cuộc gọi.
Cô ta không dám chậm trễ, bấm điện thoại cho thư ký của Kiều Quốc Thiên.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!