Nghiêm Danh Sơn không đáp trả, chỉ giữ im lặng.
Chỉ có đôi tay buông thõng bên hông anh ta được siết chặt.
Kiều Phong Khang liếc anh ta một cái, khẽ nói: "Trợ lí Sơn, cậu đi ra ngoài chờ tôi, tôi sẽ ra ngay."
"Vâng, anh Khang."
Nghiêm Danh Sơn đi ra ngoài, chỉ còn lại Kiều Quốc Thiên và Kiều Phong Khang trong căn phòng hẹp.
Cả hai người đều không nói một lúc lâu.
Cảm xúc của Kiều Quốc Thiên dần dần lắng xuống trong im lặng.
"Anh có biết tại sao tôi ghét anh không?"
Anh ta lạnh lùng nói.
Kiều Phong Khang vẫn im lặng, chỉ chờ anh ta nói tiếp.
"Anh rất xuất sắc trong mọi việc. Mọi người ngước nhìn và ngưỡng mộ anh. Anh sinh ra đã có vầng hào quang. Còn tôi? Đứa con hoang không ra gì. Ngay cả bạn học trong trường cũng biết rằng tôi chỉ là một kẻ ăn bám. Cho dù được ông cụ sắp xếp vào Kiều Thanh nhưng ngay cả tư cách làm cái bóng của anh tôi cũng không có! Ở nhà họ Kiều, tôi không có địa vị, đừng nói là các anh, ngay cả ông cụ cũng không coi tôi là một thành viên nhà họ Kiều! Trong mắt các anh, tôi chẳng qua chỉ là một đứa con hoang.”
Kiều Quốc Thiên nghiến răng, những tội lỗi đó nhà họ Kiều phải gánh chịu, bây giờ nghĩ lại, tất cả đều như một nhát dao.
So với cảm xúc xúc động của anh ta, biểu hiện của Kiều Phong Khang bình tĩnh. Hít một hơi thật sâu, cuối cùng anh nói: "Thật đáng buồn. Cậu chưa tìm ra cách thích hợp khiến người ta coi trọng cậu."
"Đánh bại anh, lấy được Kiều Thanh chính là cách đúng đắn để khiến cho ai cũng phải nhìn tôi thán phục! Đừng quên, trong thời gian anh ở trong tù, bà lão đã rất khiêm tốn quỳ xuống đất van xin tôi!"
“Còn bây giờ thì sao?” Kiều Phong Khang liếc anh ta một cái, vẻ mặt lãnh đạm dần dần trở nên sắc bén: “Làm việc không chính đáng thì chỉ khiến người ta càng coi thường cậu thôi!”
Kiều Quốc Thiên siết tay thật chặt.
"Xin lỗi, anh Khang, đã đến giờ."
Có người đẩy cửa bước vào, kính cẩn nói chuyện với Kiều Phong Khang.
“Ừ.” Kiều Phong Khang khẽ gật đầu và đứng dậy.
Anh thong thả bỏ hai tay vào túi.
Xuyên qua chiếc bàn dài, anh ta nhìn Kiều Phong Khang với đôi mắt sâu thẳm, ánh mắt phức tạp, có một chút cảm xúc khiến Kiều Phong Khang không hiểu.
"Tôi sẽ đợi cậu mấy năm sau ra ngoài rồi đánh bại tôi. Tuy nhiên, hãy để tôi nhắc nhở cậu ..."
"Nếu cậu thật sự muốn người khác coi trọng mình, thứ ngươi muốn đánh bại chưa bao giờ là tôi, mà là sự tự ti trong cậu! Muốn đánh bại người khác, trước tiên phải khiến bản thân trở nên mạnh mẽ, thay vì dùng những thủ đoạn bất chính, phạm tội để người ta dễ dàng bắt thóp và dồn cậu vào đường cùng! "
Mỗi chữ anh nói ra đều rất mạnh mẽ.
Kiều Quốc Thiên choáng váng.
Là ảo tưởng? Tại sao ... anh ta lại cảm thấy trong lời nói của anh có chút hối hận cùng bất lực vì không thể khiến anh ta trở thành người tốt hơn.
Anh đã trở lại.
Ban giám đốc của Kiều Thanh đã thay máu, và những người còn lại là những người thân tín của Kiều Phong Khang.
Đối với La Chí Thành, người đã bỏ Kiều Quốc Thiên giữa chừng, Kiều Phong Khang đã giao tương lai của ông ta cho hội đồng quản trị phán quyết.
Những tài liệu xung quanh lô đất T203 đã được thông báo xuống, nhà máy và đường sắt ồn ào, dự án "Thành phố không khói " đổ sập.
Kiều Phong Khang cố tình bỏ qua vấn đề này, và giao toàn quyền cho Kiều Minh Đức hành động.
Kết quả...
Kiều Minh Đức không bao giờ khiến anh thất vọng.
Dự án “Thành phố không khói” được chuyển thành “Vương quốc trong mơ”, không những thế còn mời thiết kế trưởng của Disney để tạo ra một sân chơi hoàn chỉnh và lớn nhất tại Thành phố An Lập và thậm chí cả nước. Ngay sau đó, anh đã thành công trong việc xin mở một tuyến tàu điện ngầm mới.
Tại thời điểm này, các xúc tu của Kiều Thanh đã mở rộng theo chiều ngang sang các khu vực mới.
"Làm tốt lắm."
Sáng sớm, trong phòng làm việc, Kiều Phong Khang đích thân rót một ly rượu đỏ cho Kiều Minh Đức.
Anh hài lòng: "Mọi người đều hài lòng với kế hoạch dự án lần này của cậu. Tuy nhiên, dự án này không thể bị trì hoãn dù chỉ một ngày, và tất cả các chi tiết phải được thực hiện càng sớm càng tốt."
"Chú ba, yên tâm, cháu đang theo dõi sát sao."
Kiều Phong Khang gật đầu, nheo mắt nhìn Kiều Minh Đức một hồi rồi mới nói: "Thư kí Thanh nói trong thời gian chú đi vắng, cháu thể hiện rất tốt. Cháu bắt nhịp rất nhanh mọi việc trong công ty. Hai người hợp tác vui vẻ đấy chứ."
Kiều Minh Đức nhấp một ngụm rượu đỏ.
Nghe chú ba nói vậy, anh ta hơi dừng lại, đưa mắt sang nhìn anh: "Chú ba, chú muốn nói gì?"
"Mấy ngày nữa hội đồng quản trị sẽ họp để bầu chủ tịch cho Kiều Thanh."
"Thế nên?"
Kiều Phong Khang nhìn anh ta: "Chú định chọn cháu."
Ly rượu trong tay Kiều Minh Đức suýt chút nữa rơi xuống đất.
"Chú ba, chú đừng nghĩ vậy chứ? Trò đùa này không vui chút nào!"
“Chú giống đang nói đùa à?” Vẻ mặt anh không thể nghiêm túc hơn.
Kiều Minh Đức không thể ngồi yên, từ trên ghế bật dậy.
"Cháu chơi chưa đủ! Hơn nữa, chú ba, chú xem hiện tại cháu nhìn như thế nào, làm sao có thể giống một người có thể lãnh đạo tập đoàn?" Kiều Minh Đức phất tay, ngẫu nhiên chỉ vào trên người mình, cực lực phản đối.
Gánh nặng như vậy, huống chi là chơi đùa, còn sợ sau này thời gian hít thở còn không có?
“Nghiêm túc vào.” Kiều Phong Khang nghiêm nghị quở trách, tuy rằng thấp giọng nói, nhưng Kiều Minh Đức không dám tùy tiện nữa, đứng thẳng người.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!