Tô Hoàng Quyên nheo mắt.
Lễ cưới không thành nổi?
"Bà cụ, xem ra bà cũng giống tôi, đều muốn lễ cưới này không thành?"
Bà cụ liếc nhìn , như đang tìm kiếm ánh mắt của cô ta.
Tô Hoàng Quyên cúi người ghé sát vào tai bà cụ: “Bà biết tôi yêu Kiều Phong Khang nhiều như thế nào mà. Tôi biết rằng mặc dù Kiều Phong Khang và tôi không còn cơ hội nào nữa, nhưng tôi không muốn nhìn thấy một người rẻ tiền như Du Ánh Tuyết kết hôn với Phong Khang! "
"Vì thế?"
"Nếu bà ra mặt khiến Du Ánh Tuyết bỏ đi khiến hôn lễ dở dang, tôi nghĩ Kiều Phong Khang nhất định sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con với bà. Tuy nhiên, nếu bà đưa tôi vào, để tôi đưa Du Ánh Tuyết đi…"
"Cô có chắc chắn đưa cô ta đi khỏi đám cưới không?"
Tô Hoàng Quyên gật đầu thề.
Bà cụ trầm ngâm.
"Một mình cô thì cũng không làm được trò trống gì. Tin cô lần cuối cùng vậy, nhưng tôi phải nói cho cô biết trước.!"
Bà cụ liếc mắt nhìn cô ta: "Đừng tưởng rằng nếu lần này Phong Khang và Du Ánh Tuyết không thể kết hôn thì cô còn có cơ hội. Cả đời này, ngoại trừ Du Ánh Tuyết không được phép kết hôn với Phong Khang thì loại giống như cô…"
Nói đến đây, bà cụ dừng lại, không nói gì thêm, chỉ lạnh lùng nói: "Tôi cũng không bao giờ nhận!"
Mặc dù bà cụ không tiếp tục nói nữa, nhưng Tô Hoàng Quyên vẫn cảm thấy nhục nhã.
Ai đã khiến cô ta thành ra thế này?
Đều là do Kiều Phong Khang và Du Ánh Tuyết!
Vậy nên…
Họ dựa vào đâu mà có được hạnh phúc?
Tại sao?
Cuối cùng …
Bà già dẫn Tô Hoàng Quyên vào.
Trên tàu du lịch, âm nhạc cổ điển vang lên duyên dáng.
Trong đại sảnh sang trọng theo phong cách Châu Âu, rất đông người, khách quý đang nhốn nháo trò chuyện vui vẻ.
Không ai để ý đến sự xuất hiện của cô ta trong đám đông.
Cô ta lấy điện thoại di động ra và quay số.
"Tổng giám đốc Vương, những gì tôi kêu anh chuẩn bị, anh chuẩn bị xong chưa?"
"Đã sẵn sàng rồi. Nhìn bên ngoài thì có thể thấy, nhưng hôn lễ của người ta, cô muốn những thứ này để làm gì?" Bên kia hỏi.
Tô Hoàng Quyên vén rèm lên một chút, liền có thể nhìn thấy một chiếc thuyền nhỏ lặng lẽ đi theo sau thuyền.
Cô ta nhếch môi, hạ rèm xuống, nói: "Lần này Kiều Phong Khang khiến Vĩnh Cát phá sản, ảnh hưởng đến cả công ty của anh nữa. Không phải anh không muốn anh ta được yên ổn sao? Lần này tặng anh ta món quà lớn ngay trong đám cưới của anh ta, anh chắc chắn sẽ thấy thoải mái.”
"Không chỉ bị ảnh hưởng một chút thôi đâu? Ảnh hưởng rất lớn! Khiến ông đây trực tiếp mất mấy trăm tỷ. Hẳn là vì lần trước ta suýt chút nữa có được người yêu của anh ta, nên anh ta mới trả thù! Tôi đang tính dạy cho anh ta một bài học, không ngờ cuối cùng lại bị anh ta cho một vố lớn."
"Vậy thì anh cứ chờ, tôi sẽ cho anh ta bài học thay anh."
Ở một nơi khác…
Ở lối vào của tầng hầm do Tô Hoàng Quyên thuê, con gái bà chủ nhà đạp mạnh cửa.
"Mở cửa! Này! Tôi biết cô đang ở bên trong, mở cửa cho tôi! Đừng ở lì trong đó nữa, mau chuyển đi đi!"
"Này! Cô mà còn không mà cửa thì tôi sẽ tự mình đi vào!"
Cô gái đạp cửa nhưng vẫn không nhận được câu trả lời nào, cô ta trở nên mất kiên nhẫn, quay lưng chạy về nhà và tìm thấy chìa khóa.
Tối qua cô ta đã bàn với mẹ rằng việc cho một bệnh nhân tâm thần ở trọ rất nguy hiểm.
Vì vậy, để tránh đêm dài lắm mộng, tốt hơn hết là nên nhanh chóng đuổi Tô Hoàng Quyên đi.
Đối phương lấy chìa khóa và mở cửa.
"Này, cô ... Hả, thật sự không có ai sao?"
Con gái bà chủ nhà bước vào nhưng không có ai trong nhà.
Không gian chật hẹp trống rỗng bên trong, không có gì cả.
"Chậc chậc chậc chậc, thật là bần cùng, không biết làm sao mà nhìn người như cô ta lại có thể khổ sở như vậy."
Cô con gái bà chủ nhà vừa tặc lưỡi vừa lắc đầu.
Định đi ra ngoài sau khi tình cờ đi quanh phòng.
Nhìn vào, nhưng bị thu hút bởi một mảnh giấy trên bàn ăn nhỏ.
Cô gái xem xét kỹ hơn.
Và sau đó…
"Mẹ! Mẹ!" Một âm thanh cảm thán vang lên từ căn phòng nhỏ.
"Hét gì thế, không có bệnh tim cũng vì tiếng hét của mày mà bị bệnh đấy!", Bà chủ mắng.
"Người này... người phụ nữ này thật sự là bệnh nhân tâm thần! Mẹ xem, sáng sớm hôm nay, cô ta thật sự để lại thư tuyệt mệnh!”
Vợ của chủ nhà nhìn vào, và quả nhiên, trên tờ giấy có chữ "tuyệt mệnh".
Cũng đọc ba chữ "Thư tuyệt mệnh" trên đó.
Vậy là…
Người phụ nữ thân cô thế cô này, bây giờ đang tìm cái chết?
"Được rồi, thư tuyệt mệnh thì thư tuyệt mệnh, dù sao cũng không liên quan gì đến chúng ta. Nhìn vẻ mặt lạnh tanh của cô ta chắc cũng không có bạn bè. Hôm nay nếu cô ta không về, ngày mai chúng ta thu dọn đồ đạc của cô ta, nhanh chóng đổi người thuê. Đừng la hét về cái thư này! Mau giấu nó đi!"
“Vâng!”
Hôn lễ, chỉ còn chưa đầy nửa giờ nữa sẽ diễn ra.
Du Ánh Tuyết không khỏi có chút hồi hộp
Trịnh Thanh Vy và Phùng Linh Nhi đang an ủi cô, Trần Ngọc Vân rót nước nóng cho cô uống.
"Khi lên sân khấu đừng nhìn tập trung vào mấy vị khách, cứ coi như không thấy họ."
"Chà. Dù sao chú ba của cậu cũng sẽ xuất hiện, lúc đó trong mắt cậu chỉ có anh ấy thôi. Thế nên, thật sự không có gì phải lo lắng."
Du Ánh Tuyết cũng nghĩ về điều đó.
Trong thế giới của cô, trước giờ cũng coi như chỉ có anh tồn tại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!