Du Ánh Tuyết mỉm cười.
“Đừng sợ, trên đời này không có đại ma vương đâu.”
“Có! Ở thôn chúng con có!” Đứa nhỏ tỏ ra sợ hãi, nghiêm túc nói.
“Đại mà vương ở thôn của con lúc nào cũng đeo mặt nạ, rất đáng sợ! Dì đừng có đi nữa, dì về đi. Nếu gặp phải dì nhất định sẽ sợ lắm đó, hắn mà gặp ai sẽ bắt người đó đi.
Du Ánh Tuyết cười, gật đầu:
“Được rồi, cảm ơn con đã nhắc nhở. Dì sẽ đi về ngay.”
“Tiểu Mộc Tử, em nói bậy bạ gì đó với ta đó? Chị nói nhiều lần rồi, hắn không phải ma quỷ, cũng không đáng sợ. Nếu em còn nhảm với người khác, chị sẽ trở mặt với em!”
Đúng lúc này, một cô gái trẻ xách giỏ đi ra, không biết từ đâu ra, bởi vì nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ mới bước ra giáo huấn đứa nhỏ.
“Chị Bối Bối, đừng hung dữ với em mà.”
Tiểu Mộc trốn ra sau lưng Du Ánh Tuyết, giống như đang tìm chỗ dựa. Sau đó tiếp tục mở đôi mắt to tròn hướng về Du Ánh Tuyết than thở:
“Đại ma vương rất đáng sợ như chị Bối Bối cứ luôn bênh vực hắn.”
Du Ánh Tuyết sờ sờ đầu nhỏ dễ thương nói:
“Nếu như con sợ hãi, mau trở về đi.”
“Vậy con về đây, tạm biệt dì.”
Tiểu Mộc vẫy vẫy rồi vội vàng chạy đi nhưng vẫn không quên quay lại làm mặt quỷ với cô gái tên ‘Bối Bối’.
“Đúng là nghịch ngợm.” Cô gái kia lắc đầu.
Bối Bối quay người lại cười với Du Anh Tuyết:
“Đừng nghe trẻ con nói nhảm. Anh ấy không phải ma quỷ gì đâu, anh ấy là người rất... Dù sao anh ấy cũng là người tốt, mặt nào cũng tốt.”
Cô gái khựng lại, dường như không tìm được từ ngữ phong phú để diễn tả nhau.
Du Ánh Tuyết có thể nhận ra một sự ngưỡng mộ rất lớn từ trong mắt của của cô ấy. Người ta gọi cái này là người yêu trong mắt hóa Tây Thi.
Bối Bối nghĩ, người đó quá xuất sắc, cô không tìm được từ ngữ nào có thể miêu tả được hết sự vĩ đại của người đàn ông trong trái tim cô.
“Trẻ con vô ý, đừng để trong lòng.” - Du Ánh Tuyết nói.
Bối Bối thở dài:
“Con nói nói lung tung cũng không sao. Vấn đề là người lớn cũng nói vậy, đều đồn thổi mấy lời không hay mà thôi đừng nói chuyện này. Cô mau đi đi, lát nữa nước lên, con còn đứng ở đây sẽ nguy hiểm.”
“Cảm ơn cô, tôi đi ngay đâu.”
Du Ánh Tuyết vừa nói xong sau lưng đã truyền đến giọng của Kiều Minh Đức:
“Du Ánh Tuyết! Sao em dám một mình chạy tới đây?”
Du Ánh Tuyết quay đầu lại, nhìn thấy Kiều Minh Đức chạy tới đang thở hổn hển.
Bối Bối nhìn cô cười:
“Bạn trai của cô đang tìm cô.”
Du Ánh Tuyết nhún vai lắc đầu:
“Anh ta là cháu trai của tôi.”
Bối Bối há hốc mồm.
“Chính xác mà nói đó là cháu của chồng tôi. Chồng tôi hơn tôi 12 tuổi.” - Du Ánh Tuyết không biết tại sao mình phải nói chuyện với một người lạ về điều này
Chỉ là cô muốn nói… nói về Kiều Phong Khang
Hay đúng hơn là cô nhớ anh ấy...
Nhớ rất nhiều...
Cũng rất muốn được gặp lại.
“Vậy tôi đi trước đây.” - Kiều Minh Đức đến rồi nên cô cũng tạm biệt với cô gái kia.
Bối Bối gật đầu:
“Tạm biệt.”
Du Ánh Tuyết cầm trong tay một cái vỏ sò, Kiều Minh Đức tò mò nắm lấy tay cô, thấy đó là vỏ sò, bất mãn nói:
“Anh còn tưởng em tìm được châu báu gì, hóa ra là cái này.”
“Anh thì biết cái gì, thứ này so với châu bàu còn quý giá hơn.” - Du Ánh Tuyết liếc anh một cái, cẩn thận cất vỏ sò vào trong túi, cũng không thèm giải thích thêm
Bối Bối nhìn thấy hai người rời đi rồi cũng quay người lại. Trong màn đêm mờ ảo, có một bóng dáng cao lớn không biết đã đứng đó từ lúc nào.
Bối Bối nhìn thấy người này thì cười rạng rỡ, cô chạy về phía đối phương:
“Anh ba, sao anh lại ra đây?”
“Tùy tiện đi xung quanh.”
Người đàn ông đeo nửa chiếc mặt nạ bên kia, ánh mắt anh nhìn ra khoảng không xa xôi mờ mịt không rõ cảm xúc, anh hỏi:
“Thành phố An Lập ở đằng kia sao?”
“Đúng ạ. Nơi có rất nhiều đèn sáng lấp lánh kia là thành phố An Lập.”
“...” Bất động đứng đó để cho gió thổi.
Hôm nay là một ngày đặc biệt.
“Anh ba, chúng ta trở về đi, ở đây gió lạnh một lát nước lên rồi.”
Người đàn ông gật đầu, cởi quần áo khoác lên vai cô gái, Bối Bối trộm cười, giấu đi hai má ửng hồng.
“Vừa rồi em đang nói chuyện với ai?”
“À, đó là một khách du lịch trên đảo. Một cô gái trẻ và ... cháu trai của cô ấy, không phải, cô ấy nói đó là cháu trai của chồng cô ấy.” - Bối Bối vui vẻ kể với anh ta những gì cô đã thấy và nghe.
“Cháu trai của chồng cô nhìn trạc tuổi cô ấy thôi nhưng nghe cô ấy nói, chồng cô ấy hơn cô ấy tận 12 tuổi. Giống như chúng ta vậy, chênh lệch rất lớn.”
Nói về điều này, Bối Bối có chút khựng lại nhìn người đàn ông bên cạnh đầy ngưỡng mộ, ngập ngừng hỏi:
“Anh ba, nếu là anh, anh có thể cưới một cô gái nhỏ hơn mình 12 tuổi...”
“Em có biết tên cô gái đó không?"
Bối Bối chưa kịp nói xong thì đã bị người đàn ông cắt ngang.
Bối Bối nghi ngờ nhìn anh, dưới ánh trăng, biểu cảm của anh trở nên phức tạp, khuôn mặt có chút căng thẳng
Không nhận được câu trả lời của Bối Bối, anh gấp gáp hỏi lại:
“Em có biết tên không?”
Đây là lần đầu tiên Bối Bối nhìn thấy anh kích động như vậy, cô quen biết anh gần hai năm, anh chưa bao giờ để tâm đến gì, như thể không có gì trên đời có thể ảnh hưởng anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!