Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo - Du Ánh Tuyết (Dị Bản - Hot)

Bối Bối chạy đến nắm tay anh.

Trước mắt anh càng ngày càng mờ mịt, gần như hoàn toàn đen, anh tự cười nhạo chính mình, không thể tưởng tượng nổi hiện tại anh phải dựa vào một cô gái che chở.

“Được rồi, chúng ta trở về. Anh ở đây ngã lại gây phiền phức cho người khác.”

“Anh không phải là phiền phức.” Bối Bối lắc đầu, mím môi nói. 

Nửa đêm, Du Ánh Tuyết không hề buồn ngủ, cô chui ra khỏi túi ngủ trong lều. Lửa trại vẫn chưa cháy hết, cô một mình ngồi đó thẫn thờ.

Cô nhớ đứa nhỏ cũng nhớ anh.

Không ngờ cô cứ vậy mà lăn ra ngủ cạnh đống lửa. Đêm đó, cô mơ một giấc mơ, trong giấc cô gặp lại anh. Anh dường như đang ở bên cạnh cô, nhìn cô bằng ánh mắt tâm tình. Giống như biết anh sợ cô đau lòng mà trở về để dỗ dành cô.

Cô dường như nghe thấy anh đang nói: 

“Đồ ngốc, sao lại ngủ quên ở đây?”

Sau đó có một bàn tay lớn cùng với một chiếc chăn bông ấm áp ôm lấy cô dù có gió biển đang thổi mạnh vẫn thấy ấm áp.

Cô không dám cử động sợ rằng mình sẽ tỉnh lại, khi tỉnh dậy thì mọi giấc mơ của cô sẽ tan tành mây khói.

“Ánh Tuyết? Du Ánh Tuyết!”

Cơ thể chấn động, cô nắm chặt chăn, hai mày nhíu chặt không muốn tỉnh lại.

Tuy nhiên, Kiều Minh Đức lại đang ra sức lay tỉnh cô:

“Sao lại ngủ quên ở đây? Dậy đi, đến giờ đi rồi.”

Cô tỉnh dậy bên tai cô không phải là giọng của Phong Khang nữa, mà là Minh Đức.

Hốc mắt cô có chút đỏ, cô mở mắt ra nhìn Kiều Minh Đức. Anh ta bị dáng vẻ này của cô làm cho sửng sốt, xoa đầu cô:

“Gặp ác mộng sao?”

Cô cắn môi không muốn nói chuyện.

Nửa đêm lại ra đầy mà ngồi ngủ người cô có chút đau nhức, cô vừa cử động động thì tấm chăn trên người trượt xuống vai.

Trái tim cô run lên, cô cầm lấy chiếc chăn, rốt cuộc là mơ hay thực?

Cô cúi xuống hít lấy mùi hương trên chiếc chăn, tất cả là do cô áo giác sao bởi vì mùi hương này cũng quen thuộc quá.

Có lẽ nào...

Khi Du Ánh Tuyết nghĩ đến khả năng đó, trái tim liền như bị ai đó treo lên, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy khỏi lòng ngực. Cô cố gắng kìm chế lại sự kích động ngập ngừng hỏi Kiều Minh Đức: 

“Cái chăn này... anh giúp em đắp hả?”

Kiều Minh Đức thấy khó hiểu:

“Không phải anh thì còn ai nữa? Lúc dậy thấy em cô nằm ngoài đây còn sợ là em chết cóng rồi.”

Cho nên… tất cả đều là một giấc mơ và ảo giác của chính cô mà thôi.

Vừa rồi còn vui mừng bao nhiêu thì lúc này cảm xúc của Du Ánh Tuyết lại thất vọng và hụt hẫng bấy nhiêu.

Cô buồn bã đem chăn ném lại cho Kiều Minh Đức: 

“Trả lại cho anh.:

“Lại có chuyện gì?” - Kiều Minh Đức ngơ ngác hỏi nhưng cô không trả lời anh ta, xoay người đi vào trong lều.

Kiều Minh Đức bất lực, muốn hiểu được tâm tình phụ nữ chính là mò kim đáy biển.

Một đám người rất náo nhiệt thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên thuyền rời đi.

Không ai biết, cách đó không xa, phía sau rặng dừa, có một người đàn ông đứng lặng hơn mấy tiếng đồng hồ.

Khi thuyền đã xa, anh nhìn về hướng mặt trời đang mọc rồi quay người trở về ngôi nhà nhỏ. Dưới lớp mặt nạ, khuôn mặt kiên nghị đó giờ lạnh hơn băng. Bởi vì thời tiết trở lạnh, mà chân anh lại đau nhức, đi lại cũng ngày càng khó khăn.

“Anh ba, anh về rồi.” - Giọng của Bối Bối vang lên.

Anh nhàn nhạt ‘Ừ’ một tiếng.

“Em đợi anh nãy giờ, sao sáng sớm anh không ở nhà?"

“Có chút việc.” 

Bối Bối nhìn theo bóng lưng lãnh đạm của anh mà bất lực thở dài. Xem ra hôm nay của anh không tốt!

Gần hai năm ở bên anh, Bối Bối có thể dễ dàng nhận ra tính khí của anh. Ban đầu anh không nói nhiều, khi Bối Bối lần đầu tiên vớt được anh ấy lên từ biển, anh đang rất nguy kịch. Anh không nói một lời nào sau nhiều tháng khi tỉnh dậy, lúc đó cả làng đều nghĩ rằng anh bị câm.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận