Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo - Du Ánh Tuyết (Dị Bản - Hot)

Du Ánh Tuyết nghĩ, một lát gặp lại anh ấy, cô nhất phải xem anh ấy có còn đeo nhẫn cưới của bọn họ hay không. Nếu anh thật sự nói dối một cô gái ngây thơ rằng mình là một người chưa kết hôn, cô nhất định sẽ tức giận với anh.

“Đêm qua tôi ngủ trên giường còn anh ấy ngủ ở sàn nhà.” - Rốt cuộc Du Ánh Tuyết vẫn trả lời thành thật.

Nghe xong lời này, Bối Bối đột nhiên nở nụ cười, rất vui vẻ nói: 

“Tôi đã biết anh ba không phải loại người như vậy mà.”

Du Ánh Tuyết ngược lại trong lòng không vui.

Việc anh ngủ với cô chính là chuyện đương nhiên. Họ là cặp vợ chồng mới cưới, đã hai năm không gặp, cô muốn thân mật với anh sắp phát điên rồi, nhưng anh lại ngủ yên trên mặt đất. Cô đã nhiều lần muốn rời khỏi giường và nằm trên mặt đất cùng anh ấy.

Nghĩ đến đây, cô không tránh khỏi phiền muộn. Cô lắc đầu, xua đi những suy nghĩ này, hỏi: 

“Cô gọi anh ấy là anh ba, tại sao vậy?”

“Lần đầu gặp anh ấy, tôi hỏi anh ấy tên gì nhưng anh ấy không nhớ, chỉ nhớ trong gia đình hình như anh ấy thứ ba, có người là chú ba. Vả lại, trong gia đình tôi cũng có hai người anh trai, anh ấy là anh trai thứ ba của tôi. Tuy nhiên, anh ấy có lớn hơn hai anh trai của tôi một chút.”

Khi Bối Bối nhắc đến anh, giọng điệu hoàn toàn khác hẳn, vừa rành mạch lại có nhiều tình cảm.

“Sau đó, mắt và chân của anh ấy…”

“Bác sĩ cũng xem qua hết rồi.” - Khi nhắc đến chuyện này, Bối Bối thở dài. 

“Anh ấy đã nằm trên giường hơn một năm, 18 chiếc xương sườn trong số 24 chiếc của anh ấy đã bị gãy. Lúc đó, anh ấy bị xuất huyết nội sọ, nói chung chỗ nào cũng là máu. Xương hông và đầu gối chân trái của anh ấy đều bị gãy. Mặt mũi cũng đầy máu, không nhìn rõ hình dạng nữa. Khi tôi đưa anh ấy vào bệnh viện, bác sĩ trực tiếp thông báo là sắp không cứu được nữa.”

Du Ánh Tuyết nghe đến không thở nổi nữa, lồng ngực đau đớn. Giờ nghe kể lại thôi mà lòng cô vẫn đầy sợ hãi. Lúc đó anh chỉ cách cái chết có một khoảnh khắc mà thôi.

“Tôi cũng không có tiền, lúc đó anh ba lại bị chấn động mạnh, trí nhớ cũng không tốt, không thể tìm được gia đình của anh. Tôi đành phải đưa về nhà chăm sóc.”

“Lúc đó bác sĩ nói rằng anh ấy có thể bị liệt và chân trái phải cắt bỏ. Anh ấy kiên quyết không đồng ý. Anh ấy có lòng kiêu hãnh rất cao và không thể chấp nhận việc trở thành một kẻ tàn phế. Anh ấy cứ vậy nằm ở trên giường suốt một năm, nằm đến… nằm đến phía sau toàn bộ hư thối.”

Những ngày tháng khổ sở đó Bối Bối cũng không dám nghĩ lại.

Du Ánh Tuyết rưng rưng nước mắt. Cô nắm chặt hai tay, dùng ngón tay bấu vào lòng bàn tay, cố gắng chống âm thanh nghẹn ngào đang chất đầy cổ họng.

Bối Bối hiếm khi nói về quá khứ của anh với mọi người nhưng một khi đã nói rồi thì lại không thể kìm lòng.

“Sáu tháng trước, chân của anh ấy cuối cùng đã cải thiện một chút, và trí nhớ của anh ấy đã được phục hồi. Tôi nghĩ anh ấy sẽ rời đảo bất cứ lúc nào để trở về nơi anh ấy thuộc về. Tôi biết anh nhất định không phải nhân vật tầm thường…”

“Đáng tiếc, lại có một vấn đề khác với mắt của anh ấy. Bác sĩ nói rằng anh ấy có thể bị mù hoàn toàn bất cứ lúc nào.”

“Thực ra bây giờ anh ba sống ngày nào cũng rất đau đớn. Tôi là người duy nhất ở bên cạnh anh ấy cũng như có thể nói chuyện với anh ấy. Nhưng... anh ấy cũng dần không muốn nói chuyện với tôi hay đúng hơn là không muốn giao tiếp với ai, anh ấy thích nhốt mình trong căn nhà hoang vu đó.”

“Tôi biết anh ấy thường chán ghét bản thân cũng rất chán nản. Anh ấy không chịu uống thuốc cũng không chịu tiêm thuốc, anh ấy cảm thấy hiện tại mình chỉ là một kẻ tàn phế, có làm gì cũng vô ích.”

Du Ánh Tuyết không muốn khóc, ít nhất cô không muốn rơi lệ trước mặt một người xa lạ nhưng những giọt nước mắt thì không thể ngăn lại được.

Cô hận chính mình đã không ở bên cạnh anh lúc anh bất lực và đau đớn nhất. Càng bản thân đã không sớm tìm ra anh ấy.

Cô cố tình đi phía sau Bối Bối, nghe cô ta tiếp tục nói: 

“Nhưng tôi biết anh ấy không những không phải người vô dụng mà còn rất giỏi, rất tuyệt vời. Cả hai anh của tôi đều rất thích anh ấy. Cô có biết không? Mặc dù anh ấy nằm yên trên giường hơn một năm nhưng mà, anh ấy đã giúp hai anh của tôi kiếm được rất nhiều tiền. Cô có thể tưởng tượng được không? Mỗi cổ phiếu anh ấy nhờ anh tôi mua đều rất lợi hại, anh tôi chỉ có khoảng hai triệu tiền vốn, bây giờ đã gấp lên mười mấy lần rồi. Tôi không rõ là kiếm được tổng cộng bao nhiêu chỉ biết là nhiều lắm.”

Khi Bối Bối nói điều này, Du Ánh Tuyết ngẩng mặt lên tự hào. 

“Tuy nhiên, đây là bí mật của gia đình chúng tôi và anh ấy. Anh ấy không muốn người khác làm phiền mình, vì vậy những thứ này không thể ra ngoài.” 

Bối Bối nói xong thì xoay người lại. Nước mắt của Du Ánh Tuyết vẫn còn đọng nơi khóe mắt, không kịp lau. Bối sửng sốt, cô cười cười rồi lau vội nước mắt.

Bối Bối im lặng một lúc mới nói tiếp: 

“Tôi đã nói với cô nhiều như vậy rồi, giờ tôi muốn hỏi quan hệ giữa cô và anh ba của tôi là gì?”

Du Ánh Tuyết hít sâu một hơi, kiềm chế sự đau khổ và tự trách, cô môi mấp máy, đang muốn nói gì đó, nhưng lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên sau lưng.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận