“Du Ánh Tuyết, đủ rồi!” - Hai mắt anh đỏ lên - “Đúng vậy, tôi không còn là Kiều Phong Khang trước đây. Tôi bây giờ không chỉ là một người đàn ông tàn tật, mà còn là một người mù. Thậm chí, tôi còn có một vết sẹo xấu xí trên mặt.”
Vừa nói anh vừa xé bỏ chiếc mặt nạ trên mặt và ném nó sang một bên. Du Ánh Tuyết thở gấp, bấu chặt ngón tay vào da thịt. Anh kích động, đẩy Bối Bối ra lạnh lùng tiến lại gần cô, đôi mắt như muốn thiêu đốt tâm can cô:
“Nhìn những vết sẹo xấu xí của này có phải càng khiến em thất vọng không? Đúng vậy, tôi hoàn toàn khác trước đây rồi, tôi là một phế vật.”
“Một phế vật không thể làm gì, một phế vật còn cần một cô gái chăm sóc.” - Anh nghiến răng nghiến lợi - “Em mong đợi một kẻ tàn phế xấu như vậy có thể bảo vệ em, cưng chiều em?”
Du Ánh Tuyết nhìn chằm chằm anh trên trán nổi đầy gân xanh, đôi môi run rẩy:
“Kiều Phong Khang, anh vừa nói cái gì!”
Làm sao anh có thể cảm thấy bản thân là phế vật chứ?
“Em nên nhớ rõ bây giờ tôi chỉ là một thứ phế vật xấu xí mà thôi.”
“Chát!” Một âm thanh giòn giã bất ngờ vang lên Du Ánh Tuyết tát mạnh vào mặt anh
Kiều Phong Khang sững người, mặt anh ngoảnh sang một bên, mất hồi lâu cũng không có động tĩnh gì thêm..
Bối Bối sợ đến mức hít một hơi, cô ta muốn tiến lên ngăn cản nhưng cô ta có thể nói gì? Họ là vợ chồng. Đây là chuyện riêng của gia đình họ, cho dù hai năm qua cô ta đều chăm sóc cho anh ba, nhưng giờ phút này, cô ta đứng ở đây, chỉ là người ngoài. Người ngoài thì không đủ tư cách xen vào.
“Kiều Phong Khang, quả thực em rất thất vọng với bộ dạng của anh bây giờ” - Từng lời nói của cô đều vô cùng nặng nề, nước mắt rơi theo lời nói.
“Kiều Phong Khang luôn kiêu ngạo và tự cao đã đi đâu? Kiều Phong Khang từng bảo vệ em, yêu thương em đi đâu rồi? Sao bây giờ anh lại tự ti như vậy, sao lại đẩy em ra? Anh đừng quên, em là vợ anh! Chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi, anh không có quyền bỏ rơi em.”
Du Ánh Tuyết giương lên đôi mắt đau đớn:
“Hay là, trong mắt anh, em chính là loại người chỉ yêu anh vì gương mắt đó, đôi chân và đôi mắt đó?"
Kiều Phong Khang mím chặt môi không nói gì. Ý cô ấy là gì? Cô ấy không sợ mình sao?
Bắt gặp ánh mắt hoang mang của anh, Du Ánh Tuyết tiến lại gần một bước, đầu ngón tay lướt qua mắt anh, từng chút một vuốt ve theo vết sẹo nơi khóe mắt anh.
“Anh vừa hỏi em có nghĩ anh xấu xí không? Vậy thì em sẽ nói cho anh biết…” - Du Ánh Tuyết mỉm cười - “Dù anh trở thành gì, trong mắt em, Kiều Phong Khang của em vĩnh viễn là người hoàn mỹ nhất, là người tốt nhất trên thế gian này. Không ai có thể thay thế được.”
Ánh mắt của anh có chút nét tranh:
“Nhưng tôi không phải…”
“Là anh!” - Du Ánh Tuyết dùng ánh mắt kiên định phản bác lại lời nói của anh.
“Anh vì em ngay cả mạng cũng không cần, có gì không phải nữa? Phong Khang, anh đã từng hứa với em ở bên em cả đời, vậy thì chúng ta tính từ hôm nay đi. Từ hôm nay, dù anh có đuổi em đi như thế nào, em cũng sẽ không bao giờ rời xa anh. Nếu một ngày nào đó, đôi mắt của anh thực sự không nhìn thấy được, em sẽ là đôi mắt của anh, nếu chân anh không khá hơn, em có thể là cây gậy của anh mãi mãi. Hơn mười năm qua, anh đã bảo vệ em. Bây giờ, để em bảo vệ anh có được không?”
Đôi mắt Kiều Phong Khang như biển sâu thăm thẳm, đủ loại cảm xúc không diễn tả được, anh muốn nói gì đó nhưng sau cùng chỉ im lặng.
Du Ánh Tuyết ôm lấy anh, vùi cả người cô vào trong vòng tay anh:
“Em sẽ không đi, mặc kệ anh có phũ phàng tàn nhẫn thế nào, em cũng sẽ không bao giờ rời đi nữa. Em đã tìm được anh rồi, sẽ không để chúng ta chia lìa lần nữa đâu.”
Anh đưa tay lên ôm eo cô nhiều lần, nhưng cuối cùng, anh lại từ bỏ. Bối Bối ở bên cạnh nhìn cảnh này rốt cuộc cũng không ở lại nữa, cúi đầu ủ rũ đi khỏi căn nhà nhỏ.
Bên ngoài, gió lạnh thổi không ngừng. Trái tim cô ta dường như cũng bị thủng một lỗ lớn. Tuy nhiên cô cũng nên mừng cho anh ba, có thể thấy rằng vợ anh rất yêu anh. Cô ấy không hề chán ghét tình trạng hiện tại của anh mà ngược lại càng yêu anh hơn.
Du Ánh Tuyết giữ chặt anh không chịu buông. Như thể vừa buông ra một chút, anh ta sẽ biến mất. Anh khẽ đẩy vai cô. Cô lại nhẹ nhàng cúi xuống nói:
“Em chóng mặt rồi, em phải đứng dựa vào anh”
Anh cho rằng cô đang giở trò nhưng cô chắc cũng đói thật rồi.
“Đứng thẳng dậy, tôi đi làm hâm bữa sáng.” - Giọng anh vẫn lạnh nhạt.
Cô vừa mới tìm thấy anh, có lẽ cô vẫn chưa biết anh hiện tại tồi tệ ra sao. Anh sợ cô sẽ hối hận vì những gì đã nói hôm nay. Đôi mắt của anh một ngày có thể không bao giờ nhìn thấy được bất kỳ ánh sáng nào.
“Để em dựa một lúc đi.”
Kiều Phong Khang cúi đầu nhìn cô, sau khi nhìn kỹ, anh mới phát hiện sắc mặt cô đỏ bừng có điều gì đó không ổn.
“Em bị cảm?”
Kiều Phong Khang nhớ lại chuyện cô ấy ngồi xổm bên ngoài đêm qua. Anh đưa tay lên chạm vào trán cô, trái tim thắt lại. Nó cực kỳ nóng!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!