Trước đây đã có những tình huống mắt anh đột nhiên bị mù thế này tuy nhiên, nó chắc chắn không giống như bây giờ, trước đây, chỉ trong một thời gian ngắn anh đã có thể nhìn thấy lại.
“Bối Bối?” - Anh đưa tay lên trời.
Tim Bối Bối thắt lại vội vàng siết chặt tay anh:
“Anh ba, em ở đây, em ở đây.”
Kiều Phong Khang nhắm mắt lại rồi mở mắt, cố gắng mấy lần nhưng trước mắt vẫn tối đen.
Anh hoàn toàn không nhìn thấy nữa?
Bối Bối giơ tay ngập ngừng vẫy vẫy trước mặt anh mấy lần, nhưng đôi mắt của anh không có chút phản ứng nào.
“Anh ba, để em gọi anh hai qua, chúng ta cùng anh đi bệnh viện.”
Kiều Phong Khang không phản đối.
Lúc Bối Bối định chạy đi, anh nhớ ra điều gì đó, nắm lấy tay Bối Bối, trầm giọng nói:
“Bối Bối, giúp anh đem những thứ này về. Còn nữa... nói cho cô ấy biết, anh có chuyện phải làm, đừng nhắc gì với cô ấy, đừng để cô ấy biết mắt anh xảy ra chuyện.”
Anh không muốn cô biết rằng tình hình của anh bây giờ rất tồi tệ. Anh sợ cô lo lắng, càng không muốn bản thân trở thành phế vật trước mặt cô ấy.
Bối Bối nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp, cuối cùng vẫn gật đầu, vội vàng xách đồ về nhà.
Du Ánh Tuyết đã tỉnh từ lâu, cô nhìn thấy bữa sáng do Bối Bối để trên bàn vẫn còn nóng. Tuy nhiên cô lại chẳng thấy anh ở trong nhà. Cô yên tĩnh ngồi đọc báo đợi anh về ăn sáng.
Qua một lúc lâu, cô vẫn không thấy anh, lòng cô không khỏi có chút lo lắng. Cô biết rõ, chân anh và mắt anh đều không tốt, anh ở ngoài một mình cô sợ không biết điều gì sẽ xảy ra.
Cô muốn ra ngoài tìm anh nhưng cô lại không thuộc đường ở đây, lỡ như cô tìm chưa được anh mà đã bị lạc khiến anh phải lo lắng ngược cho cô thì sao?
Khi cô đang không biết làm sao, dì Lý gọi điện đến:
“Khi nào cháu về đây, cậu chủ nhỏ đã hai ngày không gặp cháu bây giờ không chịu uống sữa nữa.”
“Hiện tại cháu đang ở chỗ của anh ấy. Khi nào tâm trạng anh ấy tốt hơn, cháu sẽ khuyên anh ấy cùng nhau trở về.” - Cô cũng rất nóng lòng nhưng trước mắt anh chưa dám đề cấp đến.
“Trời ạ… ý cháu anh cậu chủ?” - Dì Lý mừng rỡ - “Cháu đã tìm thấy cậu chủ rồi sao? Cậu ấy ở đâu? Có bị làm sao không?”
Du Ánh Tuyết thở dài, không muốn dì Lý lo lắng, chỉ nói:
“Không sao rồi, dì đừng lo lắng. Hai ngày nữa cháu sẽ trở lại. Bánh Bao vẫn phải do dì chăm sóc rồi.”
“Điều này là tất nhiên, dì sẽ lo cho Bánh Bao. Cháu có muốn trợ lý Sơn và cậu Minh Đức đến đón cậu chủ không? Nếu họ biết rằng cậu chủ vẫn còn sống, họ sẽ vui mừng lắm.”
“Không cần, cháu sẽ từ đưa anh ấy về.”
Giờ đây, trái tim anh vẫn còn bao phủ bởi những tảng băng dày và các lỗ hổng. Cô muốn khi anh trở lại thành phố A, anh ít nhất đã có thể bình thản đối diện với thực tại, trái tim đã được xoa dịu.
Cô biết anh cần thời gian chuẩn bị, cô không muốn ép buộc anh.
Lúc này, Bối Bối mang theo đồ vật chạy vào nhà:
“Cô Ánh Tuyến.”
Bối Bối gọi cô ấy ra ngoài.
“Dì Lý, hiện tại cháu có chút số chuyện ở đây, chúng ta lần sau nói tiếp.” - Du Ánh Tuyết nói với mẹ Lưu xong liền cúp điện thoại.
“Cái này, chô cô.” - Bối Bối đưa thứ trong tay ch cô, cô vừa nhìn thấy nó đã hiểu ra.
“Cô có biết Phong Khang ở đâu không? Có phải hai người mới gặp nhau không?”
Bối Bối lo lắng, không biết nói dối như nào, đánh nói đại:
“Anh ba đang đi với anh hai tôi.”
“Vậy cô có thể dẫn tôi đi tìm họ không? Tôi lo lắng cho anh ấy lắm.”
Sự lo lắng trong mắt Du Ánh Tuyết vô cùng chân thật. Tuy nhiên, Bối Bối không thể để cô ấy đi theo, cô ta đã hứa với anh ba rồi.
“Cô nên đợi anh ba ở nhà, anh ba bảo cô không cần đi theo. Bọn họ đang bận không có thời gian chăm sóc cô.”
Sau khi Bối Bối nói xong thì quay đầu bỏ đi. Cô ta sợ rằng Du Ánh Tuyết muốn đi theo. Cô ta càng lo lắng tình trạng của anh ba không cầm cự được nữa.
Du Ánh Tuyết nhìn theo bóng lưng người đã vội vã rời đi, suy tư, cô cảm thấy Bối Bối có gì đó không đúng. Cô đưa tay lên ôm ngực, có nhiều người chăm sóc cho anh ấy, anh ấy sẽ ổn thôi, cô tự trấn an mình.
Cô đợi mãi đến trưa mà vẫn không thấy ai về. Du Ánh Tuyết không ngồi yên được nữa, cô không có thông tin liên lạc nên phải lần mò trên đảo, hỏi đường tìm đến nhà Bối Bối.
Bên trong bệnh viện tốt nhất thành phố An Lập.
Bối Bối lo lắng đến mức mặt tái mét, không ngừng đi tới đi lui.
“Được rồi, Bối Bối, không có gì đâu.” - Anh hai của Bối Bối giữ cô lại.
“Anh hai, anh ba sẽ không sao chứ?”
“Chờ một lát sẽ có kết quả kiểm tra, lo lắng giờ cũng vô ích.”
Nhưng Bối Bối vẫn rất lo lắng, anh hai cau mày:
“Bối Bối, em đừng quan tâm đến anh ba đó nữa. Em nói anh ta đã có vợ, hơn nữa nếu mắt anh ta có thể tốt lên thật tốt thì hai năm qua em chăm sóc anh ta coi như vô ích. Chắc chắn anh ta muốn trở về với vợ rồi.”
Khi nghe những lời này, Bối Bối có chút buồn bã nhưng rồi lại không vui nói:
“Chỉ cần anh ba khỏe, anh ấy đi đâu cũng được. Hơn nữa,sao có thể nói là em chăm sóc anh ấy vô ích. Tiền trong tài khoản của anh bây giờ, nếu không phải anh ba giúp thì sao mà có được? Nếu không có anh ba, có lẽ bây giờ anh và anh cả vẫn còn đi mò cua trên đảo đó.”
“Đúng là như vậy.” - Anh hai cũng phải thừa nhận chuyện này - “Nhưng là một người anh trai, anh tất nhiên lo lắng em không vui. Nếu em cảm thấy không sao thì anh không nói nhiều nữa.”
Bối Bối có thể thấy, từ khi Du Ánh Tuyết lên đảo, anh ba rõ ràng trở nên vui vẻ hơn. Suốt hai năm cô cũng không thể khiến anh nở một nụ cười thật tâm còn vợ anh chỉ mất chưa đầy hai ngày. Vậy nên anh cần cùng vợ mình trở về nơi thuộc về anh, đó mới tốt.
Bác sĩ vẻ mặt nặng nề, từ trong bước ra:
“Ai là người nhà của anh Kiều?”
“Là chúng tôi.”
“Vậy thì vào với tôi.”
Kiều Phong Khang đang ngồi đó với đôi mắt nhắm nghiền, mặt không lộ ra biểu cảm nào. Bối Bối bước tới, đứng bên cạnh anh,
“Anh ba, bây giờ anh có thể nhìn thấy được không?”
Anh mím môi.
“Bây giờ anh ta có thể miễn cưỡng thấy được một chút ánh ánh. Tuy nhiên, trong tương lai, tình trạng mù tạm thời này sẽ kéo dài và trở thành mù vĩnh viễn. Có thể một hay hai giờ nữa anh ta sẽ thấy lại nhưng đánh giá tình hình hiện tại, tôi e rằng rằng trong vòng nửa tháng, có lẽ anh ta không thể nhìn thấy nữa.” - Bác sĩ nói.
“Bác sĩ, nếu chọn phẫu thuật ngay bây giờ có cứu được không?”
“... Phẫu thuật không phải là không thể, chỉ là …” - Bác sĩ dừng lại một chút mới nói tiếp - “Mọi người nhất định phải chuẩn bị tâm lý. Rất có thể sau phẫu thuật sẽ không thể bình phục. Không chỉ khả năng mù vĩnh viễn khá cao mà còn vĩnh viễn có nhiều tác hại khôn lường... Tuy nhiên, đây là biện pháp cuối cùng bây giờ rồi. Tôi đề nghị mọi người nên cân nhắc kỹ lưỡng.”
Mù vĩnh viễn ...
Đây chắc chắn là một đòn đánh vô cùng nặng nề nữa giáng vào người đàn ông kiêu ngạo như anh. Bối Bối nghĩ tới nghĩ lui, vẫn bình tĩnh hỏi:
“Cơ hội phục hồi được bao nhiêu phần trăm?”
“Chưa đến ba mươi.”
Bối Bối lặng người, hơi thở của Kiều Phong Khang ở bên cạnh cũng trở nên nặng nề hơn.
Anh đã không nói một câu nào rồi đột ngột đứng lên và bước ra ngoài, Bối Bối lo lắng chạy theo.
“Bác sĩ, tôi xin lỗi, chúng tôi sẽ ra ngoài xem xét trước. Chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn về ca phẫu thuật.” - Anh hai của Bối Bối ở lại và chào tạm biệt bác sĩ. Sau khi suy nghĩ về điều đó, anh ta nói thêm - “Nếu chúng tôi chọn phẫu thuật tôi hy vọng sẽ được sắp xếp những bác sĩ nhãn khoa tốt nhất. Tiền không phải là vấn đề.”
Cả hai anh của anh đều mở một tài khoản riêng cho số tiền mà Kiều Phong Khang giúp họ kiếm được từ việc mua cổ phiếu. Số tiền trong đó giờ đã rất nhiều rồi.
Du Ánh Tuyết chờ đến chiều vẫn không thấy anh trở về. Khi tìm đến nhà Bối Bối, chỉ nghe nói bọn họ đã cùng đi đâu đó. Thấy trời càng lúc càng tối, cô nghĩ thầm, liệu anh có bỏ mình chạy đi nơi khác không?
Khi cô đang nghĩ về nỗi sợ này thì điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!