Kiều Phong Khang biết cô lo lắng cho con mình nên anh cũng không ép buộc. Anh hôn lên môi cô:
“Lần này anh sẽ đi sớm về sớm.”
Kiều Phong Khang đến Hà Cảng, còn Du Ánh Tuyết vẫn đi làm như thường lệ.
Kết quả là trong ngày đầu tiên của chuyến công tác, công ty của Du Ánh Tuyết và một công ty lớn khác đã tổ chức một sự kiện giao lưu dành cho giới trẻ. Đối với những người đã có gia đình như Ánh Tuyết, họ đương nhiên không tham gia các hoạt động xã hội, kết quả là người dẫn chương trình đã vắng mặt và Du Ánh Tuyết bị bắt thay thế.
Sự kiện kết nối là đều là những người trạc tuổi cô, bọn họ ăn mặc đẹp để, tìm trò để chơi còn cô chỉ tìm kiếm đồ ăn.
“Cô cũng đang làm việc tại tập đoàn Kiều thi sao?” - Không biết từ lúc nào có một người đàn ông đến bắt chuyện với cô, anh ta vô cùng nhã nhặn.
Du Ánh Tuyết đang ăn bánh, bởi vì đang đói nên ăn uống có chút không dễ phép tắc.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi thất lễ rồi.”
Người kia nhìn cô cười.
Ánh Tuyết bị nụ cười của anh làm cho xấu hổ, che miệng lại:
“Thực xin lỗi.”
“Đừng xin lỗi, phụ nữ thích ăn uống mới có thể khỏe mạnh.”
“Anh ủi tôi à?” - Du Ánh Tuyết cười.
Nhắc đến chuyện ăn uống, cô khá đa đầu. Vì muốn chăm sóc cho anh, muốn nuôi anh béo lên một chút mà mỗi ngày đều nấu đủ các món ngon. Kiều Phong Khang đúng là đã tăng cân nhưng cô cũng béo ra.
“Tất nhiên không an ủi, tôi… tôi có thể được vinh hạnh biết số điện thoại của cô không?”
Du Ánh Tuyết uống nước thiếu chút nữa là sắc luôn.
Không phải chứ? Anh chang này nhầm cô thành đối tượng trong buổi tiệc này rồi. Xem ra cô vẫn còn có sức thu hút lắm nhưng quên chuyện đó đi, để chú ba ở nhà biết thì cô xong đời.
"Ừm... có thể anh đã hiểu lầm, tôi không đến tham gia buổi tiệc ghép đôi...”
“Xin lỗi có thể cô đã hiểu lầm.” - Người đàn ông ngắt lời cô.
“Thực ra... tôi chỉ nghĩ cô dẫn chương trình rất tuyệt, công ty chúng tôi đang thiếu một người nữ dẫn chương trình cho chương trình tiếp theo. Vì vậy, tôi muốn hỏi có thể giúp đỡ hay không?”
Ánh Tuyết ‘à’ một tiếng, hóa ra là cô tự ảo tưởng, vội vàng gật đầu:
“Đương nhiên là được, nếu thuật tiện thời gian cho nhau.”
Buổi tiệc rất vui vẻ, mặc dù đã nhiều lần từ chối, cô cũng uống hơn hai ly rượu. Lúc cô rời khỏi đó đã hơn 9 giờ, chuông điện thoại vang lên gấp gáp. Cô lấy nó ra và căm lặng, đó là cuộc gọi của Kiều Phong Khang từ Hà Cảng.
Và đã có 10 cuộc gọi nhỡ trên màn hình!
Chắc chắn là anh đang cực kỳ tức giận.
Rượu trong người của Du Ánh Tuyết phút chốc tiêu tan hết, cô nhanh chóng nghe điện thoại của anh.
Giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, thân thể cô căng cứng, trả lời điện thoại cũng không dám lên tiếng trước, chỉ chờ đối phương hỏi.
“Muộn như vậy còn đi đâu?”
Giọng nói của anh lạnh lùng, Du Ánh Tuyết có thể nghe ra anh có thể sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.
10 cuộc gọi cho thấy anh lo lắng vô cùng, trước đến giờ điều này sẽ không bao giờ xảy ra. Trễ lắm thì cô sẽ trả lời ở cuộc gọi thứ hai. Nhưng khi nãy quá ồn ào, cô hoàn toàn không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
“Em… em đang ăn bữa tối với đồng nghiệp.” - Đừng trách cô nói với, cô căn bản không dám nói thật, để Kiều Phong Khang biết cô đi dự cái tiệc kết đôi này thì cô chết chắc luôn.
“Em đã uống rượu?”
Cô nhớ là mình đã trả lời rất rõ ràng sao, anh vẫn nghe ra?
“Du Ánh Tuyết, anh hỏi lại lần nữa, em uống rượu sao?” - Giọng điệu càng ngày càng trầm, có thể cảm nhận âm thanh đó truyền từ Hà Cảng về tận đây.
“Em xin lỗi, em xin lỗi. Sẽ không có lần sau đâu, anh đừng tức giận có được không?” - Du Ánh Tuyết ra sức nhận sai.
Bên này, Kiều Phong Khang cau mày thật chặt, sắc mặt kém cực kỳ.
Một cô gái trẻ đã đi khuya bên ngoài còn dám uống rượu? Cô không biết xã hội bây giờ hỗn loạn như thế nào sao? Trên TV mấy hôm trước còn đang có vụ giết người gì đó.
“Du Ánh Tuyết, em muốn ăn đòn đúng không?”
Anh chỉ mới rời đi ngày đầu tiên mà cô đã bắt đầu thích làm gì thì làm.
Du Ánh Tuyết biết mình đã làm sai, lương tâm cắn rứt vô cùng:
“Em không dám nữa đâu, anh tha cho em một lần đi mà.”
Anh mà thật sự đánh đòn cô thì rất xấu hổ đó.
“Mau đi về nhà đi! Những việc còn lại, đợi anh về sẽ tính với em sau.”
“… Vâng.” - Du Ánh Tuyết vẫy tay ra hiệu với taxi.
“Nhìn xem bên đường có thấy tài xế Vương không? Anh ta đã đợi bên ngoài nửa giờ rồi.”
Du Ánh Tuyết nhìn quanh một lượt, quả nhiên chiếc xe quen thuộc ở nhà dừng ở bên đường.
Du Ánh Tuyết sửng sốt một chút, mới hiểu ra:
“Anh Kiều, anh cài đặt máy theo dõi trên điện thoại của em sao?”
“Một người phụ nữ ngốc nghếch như em, còn uống rượu muộn như vậy. Nhìn em xem, có khiến anh bớt lo được chút nào không?”- Sau nhiều chuyện như vậy, anh thật sự phải đảm bảo có thể tìm thấy cô bất cứ lúc nào.
“...” - Du Ánh Tuyết bĩu môi, cô bị mắng.
Nhưng chuyện này cô đáng bị la, anh tức giận như vậy là nhẹ lắm rồi.
Ngày hôm sau, ngay khi Du Ánh Tuyết đến văn phòng, trên bàn làm việc đã thấy một bó hoa xinh đẹp.
“Du Ánh Tuyết, cô thật hạnh phúc! Chắc là do tổng giám đốc Kiều tặng rồi.”
“Tôi cũng muốn quá, không lẽ về kêu chồng tặng mình.”
Cô nhìn bó hoa, thấy rất lạ, anh đang ở Hà Cảng vẫn gửi hoa cho cô sao? Trước giờ có thấy anh làm mấy hành động lãng mạn như thế bao giờ đâu. Hơn nữa hôm qua cô còn chọc giận anh, sáng sớm anh còn ngọt ngào tặng hoa cho cô sao? Không giống tính cách Kiều Phong Khang lắm.
Cô mở thiệp trên bó hoa ra, không có ký tên, trên tấm thiệp chỉ có một câu đơn giản: Anh mong em hôm nay vẫn đẹp như hoa. Du Ánh Tuyết hoang mang vội đặt bó hoa xuống, chắc chắn không phải chồng của cô. Kiều Phong Khang sẽ không nói mấy lời sến súa đó, hơn nữa chữ có anh cô nhìn qua là biết.
Kết quả Du Ánh Tuyết nhận được hoa trong ba ngày liên tiếp. Mọi người trong văn phòng đều biết rằng cô đang được một người đàn ông bí ẩn ráo riết theo đuổi.
Vào buổi trưa, cô gặp Kiều Minh Đức khi đang ăn trong căng tin. Kiều Minh Đức nhìn cô chằm chằm.
“Anh đang nhìn cái gì vậy?” - Du Ánh Tuyết trừng mắt nhìn anh.
“Nhìn xem em có sức hút gì mà có thể khiến người ta theo đuổi em say đắm như vậy, một cô gái đã có gia đình. ” - Anh cố ý gằn giọng nói bốn chữ cuối cùng.
“Đã nhìn ra chưa? Thím ba của anh quốc sắc thiên hương, không chỉ là thu hút một người, mười người cũng được.”
Kiều Minh Đức ‘phốc’ một tiếng, hạt cơm trong miệng phun ra ngoài mặt không còn chút hình tượng nào.
Du Ánh Tuyết tức giận đến mức khóe môi giật giật, trừng lớn mắt, nghiến răng nghiến lợi lao quá đánh anh ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!