Du Ánh Tuyết xoay qua xoay lại muốn tìm điện thoại gọi cho Kiều Phong Khang, hỏi xem bó hoa này có phải của anh không. Nhưng mà nghĩ lại thấy chắc không phải, vẫn là người hôm qua đi.
Anh ta cũng thật cố chấp, Kiều Phong Khang đã nói đến mức độ đó còn cố chấp tặng cho cho cô.
“Ánh Tuyết, cô không thích hoa này đúng không?” - Đỗ Vĩnh Ái dẫn đầu mấy người nữa đến hỏi cô.
“Thích không? Vậy mọi người cứ lấy đi!” - Cô hào phóng.
“Tôi không lấy nhiều, chỉ 10 bông thôi.” - Đỗ Vĩnh Ái lấy hoa bỏ vào một chiếc bình thủy tinh - “Hoa đẹp như vậy tặng cho cô, cô lại không biết trân trọng đúng là lãng phí mà.”
“Vậy cho tôi mười cái đi!”
“Tôi cũng muốn mười cái!”
Du Ánh Tuyết cứ như vậy 10 bông rồi lại 10 bông, đem chia hết cho mọi người. Đương nhiên mọi người cũng không lấy hết, để lại một đóa cắm sẵn vào bình nhỏ cho nàng.
Bàn làm việc trống trãi trở lại khiến cô thấy dễ chịu hơn nhiều, cô cầm điện thoại lên, muốn gọi cho người đàn ông kia. Nếu mà anh không thể khiến cho anh ta rút lui thì chính cô sẽ đi nói thẳng chuyện này. Cô nhấc máy gọi điện cho người nọ.
“Chào anh… là như thế này…” - Cô vẫn cảm thấy xấu hổ, ho khan một tiếng - “Thật ra tôi đã kết hôn và sinh con rồi hôm qua người nghe điện thoại là chồng của tôi. Vậy sau này anh có thể đừng gửi hoa cho tôi không, nhất là như hôm nay, tôi thấy rất khó xử.”
“A? Cái gì? Anh nói anh không gửi hoa cho tôi? Vậy 999 bông hồng cầu vồng hôm nay tôi nhận được không phải từ anh sao?”
“Vậy thật xin lỗi, làm phiền anh rồi.
Du Ánh Tuyết ngẩn người, nếu không phải là anh ta thì còn có thể là ai nữa?
Chồng của mình? Không thể nào, anh ấy không thích làm mấy trò này, còn là hoa hồng cầu vồng nữa chứ. Hoa hồng bình thường đã thấy khó tin rồi.
Không lẽ mình lại có một người theo đuổi? Còn là một người cực kỳ hào phóng? Vừa nghĩ thôi cô đã thấy rùng mình, cô đã kết hôn rồi, cô không cần dây vào vận hoa đào.
Kiều Phong Khang đang đích thân kiểm tra tòa nhà văn phòng mới mua.
Nghiêm Danh Sơm hướng dẫn cho các nhân viên khác còn anh thì ở một bên chăm chú nhìn điện thoại.
Đáng lẽ đóa hoa đã đến rồi chứ, tại sao cô không gọi cho anh?
Dù anh không viết thiệt thì cô cũng phải biết hoa đó chỉ có chồng cô mới tặng chứ.
Điện thoại của anh thật lâu không có đổ chuông,
Tiêu Phượng Thanh ngồi ở ghế sau liếc nhìn mình trong gương chiếu hậu.
“Vết sẹo này xấu xí sao?"
“Hả?” - Nghiêm Danh Sơn có chút khó hiểu.
“Anh không phải trước nay chưa từng để ý ngoại hình sao?”
Hơn nữa, vết sẹo này thực sự không ảnh hưởng gì đến sức hấp dẫn đàn ông của anh.
“Tôi không để ý nhưng có người để ý.” - Cuối cùng, anh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu buồn bã
Nghiêm Danh Sơn hỏi:
“Chẳng lẽ là vợ anh?”
“...” - Người nào đó sắc mặt càng đen.
Nghiêm Danh Sơn thức thời ngậm miệng.
“Giúp tôi đặt lịch hẹn với bác sĩ.” - Kiều Phong Khang nói, anh không thể trẻ lại nhưng ít nhất anh có thể cố gắng lấy lại dáng vẻ trước đây. Mặc dù cô nói không để tâm nhưng cô còn trẻ như thế, lại có quá nhiều người theo đuổi.
“Được, tôi biết rồi.”
Kiều Phong Khang không gọi điện mà trực tiếp đến công ty đón Du Ánh Tuyết. Anh tự hỏi những bông hoa đó không đủ lãng mạn hay sao mà cô không gọi cho anh một cuộc điện thoại.
“Ánh Tuyết, chồng cô đến đón kìa.”
Khi Du Ánh Tuyết quay đầu lại, cô đã thấy anh đứng ở cửa, cô ngay lập tức chạy về phía anh. Kiều Phong Khang ôm cô vào lòng, vô thức liếc nhìn bàn của cô, không có gì trên bàn.
“Hoa ở đâu?”
“Hoa gì?” - Du Ánh Tuyết chớp chớp mắt.
Kiều Phong Khang liếc nhìn bàn của người bên cạnh, mọi cảm thấy rét run, Du Ánh Tuyết bây giờ mới ý thức được:
“Không lẽ hoa đó là anh…”
“Em đem những bông đó cho mọi người?”
Những bông hoa đó đều là sáng nay anh đã lái xe đến tận vườn hồng để hái. Sau đó gửi ở tiệm hoa cho người gói lại và mang tặng cho cô.
Ngoài việc lãng mạn còn chứa rất nhiều tâm tư.
“Anh… anh không biết lãng mạn mà?”
Khóe môi anh cứng đờ, từ trên xuống dưới chua xót nhìn cô:
“Không học được sao?”
“...” - Cô bật cười - “Được!”
Du Ánh Tuyết không nói hai lời, xoay người đi thu lại từng bông hoa một của đồng nghiệp.
“Du Ánh Tuyết cho tôi giữ lại một bông đi.”
Tất nhiên không được, mỗi một bông đều là tình cảm của chồng cô, sao cho người khác được.
“Mai tôi mua hoa khác cho mọi người, giờ trả lại cho tôi đi mà.”
Du Ánh Tuyết đi một vòng trong văn phòng, gom lại 999 bông hồng, cô cười vô cùng hạnh phúc.
Sắt mặt của Kiều Phong Khang cũng tốt hơn một chút.
“Anh Kiều, em rất thích những bông hồng này, nhưng lần sau, anh chỉ tặng 99 bông có được không? 999 bông không để trên bàn được.
Tiêu Phượng Thanh liếc nhìn cô.
Cầm 999 bông hoa là quá khó đối với cô, rồi đột nhiên anh vươn hai tay giúp cô cầm lấy.
“Có như thế cũng không làm được.”
“Chồng em ngầu quá đi!”
Du Ánh Tuyết đặt bó hoa hồng cầu vồng ở nhà, dù có người hầu chăm sóc cẩn thận nhưng nó vẫn héo tàn. Và kể từ ngày đó, ngày nào cũng có một bó hoa tươi trên bàn làm việc của Du Ánh Tuyết. Thay vì 999 bông hoa, nó trở thành 99 bông hoa, khiến cả văn phòng phải ghen tị.
Bên này Phùng Linh Nhi cũng có một cuộc sống vô cùng hạnh phúc. Các công việc chuẩn bị cho đám cưới đang được hoàn thiện.
Vào ngày hôn lễ, Du Ánh Tuyết đến nhà Phùng Linh Nhi từ sớm, trang điểm, thay trang phục.
Chiếc váy cô mua cách đây một tháng bây giờ lại mặc không vào, hóp bụng thật sâu mới có thể vừa vặn.
Phùng Linh Nhi nhéo nhéo da thịt trên cánh tay cô:
“Mới có mấy ngày không gặp, cậu tăng cân rồi?”
“Có béo không?” - Du Ánh Tuyết nhìn mình trong gương, lại vỗ vỗ mặt - “Hình như tớ thật sự béo lên rồi, anh ấy lúc nào cũng muốn tớ ăn nhiều, sắp nuôi tớ béo thành con lợn rồi.”
“Tớ nghĩ không phải béo hai người suốt ngày dính lấy nhau, có khi lại mang thai rồi.”
Ngay khi lời nói của Phùng Linh Nhi, Du Ánh Tuyết ngây ra mấy giây, trái tim cũng đập loạn.
Phùng Linh Nhi thấy vẻ mặt này của cô, cũng bắt đầu ngẫm lại:
“Cậu đừng nói với tớ là cậu có thai thật đó nha.”
Du Ánh Tuyết lắc đầu, cô ngẫm lại, hai người vì không muốn có thai nên đã luôn sử dụng các biện pháp.
“Không đâu, tớ và anh luôn dùng biện pháp tránh thai an toàn.”
“Làm gì có cái biện pháp tránh thai nào là 100% đâu.”
Ánh Tuyết cẩn thận tính toán thời gian, mím môi nói:
“Hình nhưng kì kinh nguyện của tớ cũng chậm nhiều ngày rồi.”
“Vậy cậu vào phòng vệ sinh đi, tớ có cái này cho cậu dùng.”
Phùng Linh Nhi nói xong thì mở ngăn kéo rồi đưa que thử thai cho cô. Gần đầy, cô cũng đang có ý định sinh con, vì vậy những thứ này luôn có sẵn trong phòng.
Du Ánh Tuyết cầm theo que thử thai lặng lẽ đi vào nhà vệ sinh .
Lễ cưới diễn ra trong sự chúc phúc của mọi người, cặp vợ chồng mới bước lên, khuôn mặt đều là hạnh phúc.
Du Ánh Tuyết nắm lấy tay Kiều Phong Khang đang đứng cạnh. Nghĩ đến hai vạch màu đỏ trên que thử thai khi nãy trong lòng đều lạnh hạnh phúc, cô không biết phải nói với anh thế nào, niềm vui như vỡ òa.
Cô nhón chân lên vốn định nói cho anh biết thì trên sân khấu đang có tiết mục các cô gái nhân hoa của cô dâu, hy vọng sớm lên xe hoa. Du Ánh Tuyết liếc nhìn Tống Ân đang ở cách đó không xa, liền đi qua đẩy Tống An lên phía trước.
Tống An là một ngôi sao nổi tiếng, nàng xuất hiện thật khiến nhiều người trầm trồ. Khi Phùng Linh Nhi ném bó hoa, cô đã ném thẳng vào tay Tống Ân. Mọi người đều biết rằng vụ bê bối tình cảm giữa cô và Lê Tiến Minh đang lan truyền khắp nơi, bất quá chưa ai lên tiếng thừa nhận.
Lúc này mọi người đều đang tò mò xem bọn họ có phản ứng gì không?
Tống Ân thật sự bắt được bó hoa, cô đứng trên sân khấu, vẫn có chút bối rối. Ánh mắt cô tìm kiếm nhìn xuống khán đài, hình như là đang muốn tìm Lê Tiến Minh.
Du Ánh Tuyết nghiêng đầu khẽ nói với Lê Tiến Minh:
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!