Những ngón tay của cô gái cứ thế mà sờ loạn xạ trong ngực anh, hô hấp của anh hoàn toàn rối loạn, hai mắt mờ mịt:
“Tôi cảnh cáo em... nếu cứ làm như thế, tôi sẽ ăn em đây!”
Miệng thì nói rằng không muốn nhưng Lê Tiến Minh lại không có chút hành động nào là đẩy Tống Ân ra. Rõ ràng anh vô cùng thích thú cảm giác bị trêu ghẹo này.
Cô gái không biết mình đang làm gì, cô đã mê dược điều khiển, bàn tay nhỏ bé cứ trượt lên trượt xuống khắp nơi. Khuôn mặt kiều diễm của cô khẽ nâng lên, mái tóc dài mềm mại như thác đổ rải rác trên vai cô, toát ra vẻ quyến rũ chết người. Đôi mắt mờ ảo của cô ấy giống như một dòng suối nhỏ, hàng mi hơi nhếch lên mỏng manh như cánh bướm.
Lê Tiên Minh cảm thấy mình sắp không trụ được nữa rồi.
Bên cạnh anh trước giờ không thiếu phụ nữ muốn dây dưa nhưng anh đều không thích, cảm thấy bọn họ có mưu đồ xấu hơn nữa còn là loại son phấn tầm thường. Nhưng hôm nay anh thật sự gặp phải một tiểu yêu tình rồi.
Anh không biết đây là ai, không biết cô đến từ đâu nhưng cô cứ như vậy đi sâu vào nội tâm của anh. Khuôn mặt nhỏ như thiêu đốt của cô, dần dần áp lên má anh rồi lại đến môi anh.
Ngọn lửa này không dập tắt được nữa.
Anh cảm thấy cô gái trước mắt thật sự đang từng chút một mà moi trái tim của anh ra còn đang không ngừng trêu đùa linh hồn anh.
“... Nếu em còn như vậy nữa anh sẽ không tha cho em đâu.” - Giọng nói của Lê Tiến Minh xen vào một chút dục vọng khó kiềm nén.
Hai người cứ giằng co qua lại, môi cũng đã chạm vào nhau, cô không có kinh nghiệm, chỉ cảm thấy như vậy có vẻ thoải mái hơn, cô không phải đang hôn mà chỉ dùng hai cánh môi cọ qua lại môi anh.
Lê Tiến Minh hít sâu một hơi, mạnh mẽ đẩy ngã cô cô xuống giường, thô lỗ mà cắn nuốt đôi má hồng của ai kia. Cô không có kinh nghiệm, anh cũng mơ hồ.
Anh chỉ biết làm theo bản năng, cứ vậy mà hôn lên đôi môi đang mời gọi đó. Mùi thơm này, sự mềm mại này, quá… ngọt ngào. Lần đầu tiên trong đời Lê Tiến Minh được nếm trải vị ngọt đê mê như vậy.
Bàn tay hư hỏng không thể chờ đợi để chui vào trong váy của cô. Ngón tay chạm vào lớp quần mỏng anh cảm thấy nơi đó đã ướt đi một mảng. Đầu anh nóng lên, tất cả mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Đối mặt với loại chuyện như này mà không làm gì thì anh đâu còn là đàn ông nữa.
Sau vài lần yêu cầu điên cuồng, dược liệu trong người Tống Ân đã dần dần tiêu tán. Khi lần cuối anh buông tha cho cô, cô vùi mặt vào trong gối, cắn răng không dám nói lời nào.
Sau đó, trong lúc anh quay vào phòng tắm, cô vội vàng vơ lấy quần áo mặc vào đau khổ chạy vội khỏi phòng. Lúc lao xuống lầu, chân cô còn yếu, phải bám vào tường mới có thể đứng vững.
Cô thật sự đã không còn trinh trắng nữa. Tuy không rơi vào tay lão già ghê tởm, nhưng cuối cùng vẫn bị một người xa lạ lợi dụng. Tâm trạng hiện tại không thể tốt lên nổi.
Tống Ân đau lòng vùi mặt vào lòng bàn tay, trong cơ thể dường như còn sót lại một chất lỏng nóng bỏng chưa thành niên, cô cảm thấy vô cùng bẩn thỉu.
Đây là lần đầu của cô, người kia cô không quen, thậm chí là ở dưới ánh đèn mờ ảo đó, cô còn không thấy rõ được mặt anh.
Đau đớn, tủi nhục.
Bên này, lúc Lê Tiến Minh bước ra khỏi phòng tắm, chiếc giường đã trống không. Anh cau mày nhìn căn phòng trống trải, cảm thấy có chút khó chịu, anh quấn khăn bước ra ngoài tìm.
Đáng tiếc, bóng dáng của cô đã không thấy nữa.
Anh cảm thấy vô cùng mất mác, khi nãy hai người ân ái bên nhau, cảm xúc thật tuyệt vời, anh còn nảy sinh một chút yêu thích cô. Bây giờ không thấy ai cả, cảm giác như chính mình bị bỏ rơi.
Anh bước lại, tựa vào đầu giường hờ hững nhìn xuống ga giường. Vết máu đỏ trên ga trải giường màu trắng đặc biệt chói mắt. Ngoài ra còn có một mảng dấu vết mơ hồ, vẫn chưa được làm khô hoàn toàn. Tất cả những điều này làm nổi bật sự điên cuồng khi nãy của anh và cô.
Cả hai đều là lần đầu nên không biết kiềm chế. Anh lo lắng có phải khi nãy anh đã quá mạnh bạo mà làm cô bị thương hay không? Hơn nữa, đây là lần đầu tiên của cô, anh hy vọng mình cho cô một kỷ niệm đẹp. Ít nhất, với anh thì đây là những ký ức đẹp.
Lê Tiến Minh kéo chăn, ép mình tiếp đi ngủ, đừng suy nghĩ lung tung nữa. Tuy nhiên, chưa kịp nằm thì bị một vật nhỏ đè lên lưng, anh cau mày nhìn thoáng qua thì nó giống như một chiếc khuyên tai nhỏ.
Dưới ánh đèn, anh cẩn thận xem lại, hoa tai được khắc chữ ‘T’.
Của cô ấy sao? Nhưng ‘T’ có nghĩa là gì? Tên của cô ấy? Lê Tiến Minh suy nghĩ rất lâu nhưng cuối cùng không nghĩ được gì, anh cất nó vào trong ví.
Không biết tại sao anh lại muốn giữ nó., dù say vài ngày nữa anh sẽ đi nước ngoài trong nhiều năm. Tương lai gần chắc là khó có cơ hội gặp lại, cứ coi như lưu giữ chút kỷ niệm.
Tống Ân lê tấm thân tàn tạ về nhà, nhưng đây giờ không phải nhà nữa. Cô lấy chìa khóa mở cửa và bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Tống Trinh còn đang ngủ say bị cô đánh thức. Nhìn thấy cô, cô ta đột nhiên xuống giường:
“Mọi chuyện thành công rồi à?”
Tống Ân sửng sốt, sau đó quay đầu khó tin nhìn cô ta:
“Ngay cả cô cũng biết chuyện này?”
“..” Tống Trinh sợ hãi, lắp bắp nói - “Tôi... tôi nghe ba mẹ kể lại rằng ông chú rất thích chị. Gia đình họ giàu có, chị đi theo ông ta làm tiểu tình nhân chắc chắn sẽ sống sung sướng, chuyện này là cha muốn tốt cho chị.”
Tống Ân thật sự muốn xé nát miệng Tống Trinh, nhưng hiện tại, cô không còn chút sức lực nào.
Hai tay cô run rẩy như không thể cầm nổi gối đồ, tuy nhiên, cô vẫn buộc mình bình tĩnh. Cô thu xếp quần áo cẩn thận, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Cô nói cho Tống Sinh Minh biết, nếu ông ta muốn kiếm tiền từ tôi, thì nằm mơ đi, đến kiếp sau cũng đừng nghĩ tới.”
“Vậy làm sao bây giờ, 40 triệu đó không lấy được à?” - Tống Trinh nhíu mày tỏ vẻ tiếc nuối.
“Sau này dù tôi có cho tiền một tên ăn mày hay một con chó cũng không bao giờ cho các người một đồng nào.” - Cô nói xong thì mang theo đồ đạc rời đi không quay đầu lại.
Tống Trinh chạy tới nắm lấy tay Tống Ân tay:
“Tống Ân, chị để lại ít tiền đi, mẹ của tôi sức khỏe không tốt, chỉ có thể nhờ vào 40 triệu này thôi.”
Tống Ân cười nhạt, mấy cái chiêu trò này cô còn lạ gì:
“Nói với bà ta, khi bà ta chết thì tôi còn để lại chút tiền làm lễ còn bây giờ thì bỏ cái bàn tay bẩn thịu đó ra khỏi người tôi.”
“Con điên.” - Tống Trinh tức giận bừng bừng.
Tống Ân nghĩ đến gì đó, đột nhiên xoay người, cởi chiếc khuyên tai còn sót lại hung hăng ném lại Tống Trinh.
Tối nay, Tống Trinh đã tặng cho cô một bộ quần áo đẹp thậm chí còn đem bông tai cô ta yêu thích nhất tặng cho cô. Không ngờ tất cả đề nằm trong sự tính toán của bọn họ.
Cô quá ngu ngốc khi xem đó là lòng tôi, có chẳng qua chỉ là một con cờ.
Trong nháy mắt, mười năm đã trôi qua.
Các tiêu đề trên báo chí và internet đều là tin tức của Tống Ân. Toàn thành phố đang phát sóng tin tức về cuộc họp báo của Tống Ân ngày hôm qua.
“Tôi, Tống Ân, hôm nay tuyên bố sẽ chính thức cắt đứt quan hệ giữa cha và con gái với ông Tống Sinh Minh. Hơn nữa, tôi cũng đã cắt đứt liên lạc với mọi người trong nhà họ Tống. Hôm nay tôi ngồi đây, lần đầu tiên tôi cũng là lần cuối cùng tôi nhắc tới ông ta. Vì vậy, tôi mong các bạn, cũng như phương tiện truyền thông rất quan tâm không đề cập đến người hoàn toàn không liên quan này trước mặt tôi trong tương lai. Cảm ơn các bạn.”
Trong khoảnh khắc tiếp theo, giới truyền thông như vị một cơn chấn động lớn, bao vây cô:
“Nghe nói mẹ cô bệnh nặng vẫn đang cứu chữa trong bệnh viện, cô không quan tâm thật sao?”
“Xin lỗi, đó là công việc của bác sĩ, tôi chỉ là một diễn viên.”
“Hôm qua, một phóng viên đã chụp ảnh cha của cô. Ông ấy rất gầy và có một cuộc sống rất khốn khổ. Ông ấy thậm chí đã bán nhà của mình. Cô không nghĩ sẽ mua cho họ một ngôi nhà sao?”
Cô cười nói:
“Tôi có thể cho họ vài chữ, tự đi mà mua.”
“Vậy bây giờ mẹ cô đang bệnh nặng, cô có muốn nhắn nhủ gì tới bà ấy không?”
Tống Ân lại nở nụ cười, nụ cười của cô gợi cảm đến mức khiến người ta mê muội.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!