Tống Ân đi rồi.
Lê Tiến Minh vắt chéo chân, một tay đặt lên tay vịn của sô pha, tay còn lại nhẹ nhàng chạm lên môi mình.
Khóe môi...
Đột nhiên cong lên nở nụ cười.
Trần Phong đứng bên cạnh nhìn thấy lắc đầu bó tay. Rõ ràng Lê Tiến Minh ăn trọn cú đấm của Lê Tiến Thành, vậy mà chẳng những không tức giận còn vui vẻ đến thế này.
Cũng phải, ôm người đẹp trong ngực, còn hôn kịch liệt như vậy không vui mới lạ.
Trần Phong cảm thấy, nếu vừa nãy hai cái bóng đèn là anh ta và Lê Tiến Thành không ở trong phòng, có khi Lê Tiến Minh kéo Tống Ân lên giường cũng nên.
“Cậu Lê.” Nhớ đến công việc Trần Phong không thể không mở miệng nhắc nhở: “Thời gian diễn ra hoạt động cắt băng khánh thành sắp đến rồi ạ.”
Lê Tiến Minh hoàn hồn, sửa sang quần áo xong đứng dậy: “Đi thôi.”
Trần Phong gật đầu đáp: “Vâng.”
Nói xong, Trần Phong lôi ra một chiếc khăn tay từ trong túi đưa cho Lê Tiến Minh.
Lê Tiến Minh nhíu mày, khó hiểu: “Đưa tôi làm gì?”
“... Cậu nên lau môi rồi hãy ra ngoài, bên trên vẫn còn vết son của cô Tống Ân.”
Lê Tiến Minh xoay người bước đến trước gương. Đúng là có thật!
Trên môi đầy vết son, tất cả đều là của cô ấy, có thể thấy rõ vừa rồi hai người hôn kịch liệt đến mức nào.
Anh ta sờ môi, tức giận nhìn Trần Phong: “Sao không nói sớm?”
Trần Phong đứng bên cạnh nói: “Cậu Lê, cậu thật sự không có ý định chơi đùa với cô Tống Ân, đúng không?”
“Đã bao giờ anh thấy tôi chơi đùa với diễn viên nữ chưa?”
Trần Phong giật mình: “Vậy cậu thật sự nghiêm túc sao? Ông chủ và bà chủ chắc chắn sẽ không đồng ý đâu.”
Lê Tiến Minh nhíu mày, ném khăn tay lên mặt anh ta: “Nghiêm túc cái đầu anh!”
Một lát sau, hoạt động cắt băng khánh thành chính thức bắt đầu.
Người dẫn đầu bước lên sân khấu là Lê Tiến Minh.
Tống Ân đứng ở góc phòng cách đó không gần không xa.
Ánh đèn tụ lại chiếu lên người Lê Tiến Minh. Ánh mắt Tống Ân bất giác hướng về phía người đàn ông trên sân khấu, tuy anh ta thật đáng ghét, nhưng so với người anh trai Lê Tiến Thành thì anh ta tốt hơn nhiều.
Không biết vì sao Tống Ân tự dưng lại so sánh Lê Tiến Minh với Lê Tiến Thành, cô lắc đầu muốn vứt cái suy nghĩ vớ vẩn này đi. Nhưng vừa mới lắc đầu hai cái, đột nhiên trong đầu cô lại hiện lên nụ hôn mới nãy...
Còn có... vòng tay của anh ta...
Con tim bỗng đập loạn nhịp.
Thời gian trôi qua lâu như vậy nhưng trên môi vẫn còn lưu lại cảm giác tê dại khi đó.
“Chị Tống Ân! Chị Tống Ân!”
Bị Vũ Uyên lắc cánh tay, Tống Ân mới chợt hoàn hồn.
“Chị nhìn gì mà chăm chú vậy?” Vũ Uyên tò mò hỏi.
Tống Ân xấu hổ gần chết.
Không ngờ mình lại nhìn anh ta đến mất hồn!
Cô xấu hổ giả vờ ho một tiếng, lấp liếm nói: “Không có gì, chị đang sắp xếp từ ngữ để lát nữa lên phát biểu.”
“Lên phát biểu là chuyện nhỏ, bây giờ có chuyện cần phải lo lắng hơn này. Em chỉ mong màn ảnh đừng quay quá cặn kẽ, nếu không vết thương trên mặt chị không giấu được mất.” Vũ Uyên lo lắng nhìn mặt của Tống Ân, cũng may lớp trang điểm che được phần nào, khoảng bảy hay tám ngày sau vết cứa này cũng sẽ biến mất.
Vũ Uyên không nhịn được thì thầm: “Anh Lê cũng thật là quá đáng, sao lại ném mạnh như vậy!”
“Quên đi, đừng nói đến anh ta nữa.” Nhắc tới tên anh ta, Tống Ân lập tức nhíu chặt mày.
Trong lòng lại cảm thấy đau nhói.
Đúng lúc này, người chủ trì gọi tên Tống Ân. Cô ấy hít sâu một hơi để lên tinh thần, trên khuôn mặt tinh tế nhỏ nhắn hiện lên nụ cười xã giao hoàn hảo. Cô ấy khoan thai bước lên sân khấu, tà váy lả lướt theo từng bước đi của cô.
Ở dưới sân khấu, tia sáng huỳnh quang từ các ống kính điên cuồng sáng lên, tầm mắt mọi người đều dán chặt lên người cô gái.
Bao gồm cả...
Ánh mắt của Lê Tiến Minh.
Không hiểu sao Tống Ân đang đứng trên sân khấu bỗng dưng cảm thấy căng thẳng, tim đập loạn xạ.
Vào ngành diễn đã nhiều năm, có kiểu ánh mắt nào cô chưa thấy qua? Nhưng khi bị Lê Tiến Minh nhìn như vậy, không ngờ... lại khiến cô cảm thấy khẩn trương.
Nhất định là do ảnh hưởng từ nụ hôn khi nãy rồi.
Tống Ân nhẹ thở dài một tiếng, nghĩ như vậy làm cô bình tĩnh hơn rất nhiều. Cô cười mỉm, vẫy tay chào mọi người.
Trong hoạt động cắt băng khánh thành này, vốn dĩ công việc của cô là nhẹ nhàng nhất nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy rất khó khăn.
Gian nan.
Cực kì gian nan.
Nhất là khi toàn bộ quá trình đều phải đứng bên cạnh Lê Tiến Minh, điều này khiến cô cứ luôn nhớ đến nụ hôn ám muội đầy kịch liệt ở trong phòng nghỉ.
Khó lắm mới đến lúc kết thúc, Tống Ân chẳng còn tâm tình để chào hỏi những người khác, cô lập tức rời đi.
Cô ấy vừa mới ngồi lên xe điện thoại di động đã vang lên.
Tống Ân mở điện thoại di động lên, vừa nhìn thấy dãy số cô lập tức nhăn mày.
Nhưng, cô ấy cũng không do dự quá lâu, quả quyết nhận cuộc gọi, để điện thoại kề tai.
“Tống Ân, cô thật sự dám thấy chết mà không cứu?”
Điện thoại vừa kết nối, giọng của Tống Trinh bên kia truyền đến, trong giọng điệu đều là lạnh lùng chất vấn cô ấy.
Tống Ân cũng không phải là đèn cạn dầu, cô ấy thuận tay vứt kính râm sang bên cạnh, hừ một tiếng.
“Sao tôi lại không dám? Hơn nữa, cô Tống này, tôi cũng đâu phải nhà từ thiện thấy ai chết là phải vươn tay ra cứu.”
“Sao cô lại có thể nhẫn tâm như vậy? Cô có thể tài trợ cho mấy đứa oắt con ở vùng nông thôn mà, sao cô lại không chịu cứu mẹ tôi? Hơn nữa, tôi chỉ cần 40 triệu thôi, trong khi cô tùy tiện lên giường một lão già cũng kiếm được hơn 400 triệu. Vì sao cô lại độc ác đến vậy?”
Lời nói của Tống Trinh làm sắc mặt Tống Ân trở nên nhợt nhạt.
Cô ấy không biết rốt cuộc ai là người tung ra tin đồn về vụ 400 triệu kia, nhưng nhiều năm trôi qua lời đồn vẫn bị đám truyền thông lôi ra để chỉ trích cô.
Một đồn mười, mười đồn trăm. Cứ thế, dù chưa được chứng thực nhưng ai cũng tin lời đồn đại ấy là thật.
Cô ấy nghĩ...
Chỉ sợ ngay cả Lê Tiến Thành cũng tin lời đồn kia là thật.
Vậy...
Lê Tiến Minh thì sao?
Tống Ân đột nhiên nhận ra mình lại nghĩ đến người không nên nghĩ tới, quả thật có chút nực cười.
Anh ta tin hay không cũng chẳng liên quan gì đến cô, không phải sao?
Vứt mấy suy nghĩ linh tinh ra sau đầu, Tống Ân lạnh lùng nói: “Nếu không thì cô cũng trèo lên giường mấy ông lão kia đi? Tôi có thể giới thiệu cho cô, tuy không kiếm được 400 triệu nhưng vớt vát chút chắc hẳn cũng được khoảng 40 triệu đó. Cùng lắm thì cô ngủ vài lần?”
Tống Trinh ở bên kia tức đến run người.
“Tống Ân, cô nghĩ ai cũng giống như cô sao, ai cũng có sinh hoạt cá nhân ghê tởm như cô sao?”
“Không phải cô rất hiếu thảo à? Thế nào? Bảo cô bán mình thì cô lại không đồng ý?”
“Tôi ngại bẩn.”
Tống Ân cười: “Đúng vậy, tiền tôi kiếm được là những đồng tiền dơ bẩn như vậy đấy, sao tôi nỡ lấy những đồng tiền ấy làm bẩn các người. Tôi cúp máy đây, à phải rồi, giúp tôi hỏi thăm sức khỏe mẹ cô nhé!”
Câu cuối cùng hoàn toàn là lời trái lương tâm.
Năm đó mẹ cô ấy chết thảm là do một nhà ba người bọn họ, hiện giờ cô ấy chưa nguyền rủa bọn họ đáng ra bọn họ nên biết ơn mới đúng.
Tống Trinh không cam tâm, ở phía bên kia quát lên: “Tống Ân, nếu cô không cứu mẹ tôi, tôi nhất định sẽ khiến cuộc sống của cô không được yên bình! Nếu cô bất nhân, đừng trách tôi bất nghĩa!”
“Tùy cô.”
Tống Ân mặc kệ Tống Trinh, dù sao cuộc sống hiện tại của cô làm gì có ngày nào được yên ổn.
“Tôi sẽ nói hết tất cả cho đám phóng viên, lột trần cô trước ánh sáng!” Tống Trinh hét ầm lên: “Tôi sẽ nói cho mọi người biết cô 16 tuổi đã bị một lão già cưỡng bức!”
Lời nói của Tống Trinh làm cả cơ thể Tống Ân run rẩy.
Hô hấp cũng trở nên khó khăn, nặng nề hơn nhiều.
10 năm trước, chuyện đêm đó là cái gai trong tim cô, là vết thương mãi không lành trong lòng cô.
Cô ấy cho rằng chỉ cần mình không nghĩ đến là có thể coi như chuyện đó chưa bao giờ xảy ra...
Nhưng...
Giờ phút này bị Tống Trinh nói thẳng vào mặt không khác gì đang xé rách vết thương của cô ấy.
Vết thương bị xé toạc, máu từ bên trong chảy ròng ròng ra ngoài.
“Cô đừng nghĩ là tôi không biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa... về sau cô còn phải đi phá thai!”
Tống Ân muốn mở miệng, muốn phản bác lời nói của Tống Trinh, nhưng cô lại không phát ra được lời nào.
“Đừng tưởng rằng cô bỏ đứa bé sẽ không ai biết chuyện cô từng mang thai! Tống Ân, nếu cô không đưa tôi tiền, tôi sẽ nói chuyện này cho đám phóng viên. Cô cứ chờ đó!”
Tống Ân thở gấp, mạnh tay cắt đứt cuộc gọi.
Hồi lâu sau...
Sắc mặt cô vẫn trắng bệch, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi lạnh.
Nhiều năm qua đi, cô đã sớm quên dáng vẻ người thanh niên năm đó như thế nào, hoặc nên nói là cô vốn không muốn nhớ tới mới đúng.
Đêm đó, một người thanh niên xa lạ lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, lưu lại một sinh mệnh nho nhỏ trong bụng cô.
Mười năm trôi qua, cho tới tận bây giờ tiếng khóc nỉ non thảm thương của trẻ sơ sinh vẫn còn xuất hiện trong ác mộng của cô.
“Chị Tống Ân, chị làm sao vậy?”
Vũ Uyên phát hiện sắc mặt của Tống Ân không ổn, vươn tay nắm lấy bàn tay Tống Ân, chỉ thấy trên bàn tay ẩm ướt đầy mồ hôi, hơn nữa còn lạnh không có chút hơi ấm nào.
“Chị Tống Ân?”
Vũ Uyên lại gọi một tiếng.
Lúc này Tống Ân mới hoàn hồn, trong mắt thâm trầm không chút ánh sáng làm Vũ Uyên lo lắng gần chết.
“Chị không thoải mái à? Em dẫn chị đến bệnh viện khám nhé?”
Tống Ân lắc đầu.
Trên khuôn mặt cô ấy hiện rõ sự mệt mỏi, hạ phần dựa lưng của ghế tựa xuống mới yếu ớt nói: “Chị hơi mệt muốn ngủ một lát, khi nào đến nhớ gọi chị.”
“... Vâng, nhưng chị thật sự không cần đến bệnh viện à?”
Dù sao ngày mai cũng phải vào tổ phim, cũng có nghĩa là bắt đầu từ ngày mai cường độ công tác sẽ càng lúc càng nhiều hơn.
Tống Ân không có tâm tình đáp lời Vũ Uyên, cô ấy nhắm mắt lại lập tức chìm vào giấc ngủ.
Chặng đường ngắn ngủ chỉ đủ để cô ấy chợp mắt một lúc ngắn, vậy mà cô ấy lại nằm mơ.
Không, phải nói là ác mộng mới đúng.
Trong giấc mơ, cô ấy thấy chính mình cuộn tròn người bên nhà vệ sinh, giữa hai chân chảy ra cực kì nhiều máu...
Năm đó cô mang thai ngoài tử cung nên máu chảy ra rất nhiều, thiếu chút nữa còn suýt mất mạng.
Khi đó cô đau đến mức muốn chết đi cho nhanh, thậm chí còn không biết mình nên hận ai.
Hận tên đàn ông khốn kiếp chuốc thuốc cô, hận Tống Sinh Minh đã đẩy cô vào vực sâu vô tận, hay là nên hận người thanh niên làm cô mang thai?
Hận, cô hận tất cả bọn họ.
Một đoạn thời gian dài sau đó, cô nhờ vào nỗi oán hận khắc cốt ghi tâm này mới miễn cưỡng cố gắng tiếp tục sống.
Tống Trinh tiến vào phòng bệnh.
Lúc Tống Trinh kiểm tra tài khoản, phát hiện quả nhiên bên trong nhiều hơn 40 triệu.
“Cha, Tống Ân thật sự cho con tiền!” Tống Trinh rút tiền, trả tiền thuốc men xong, vẻ mặt cô ta cực kì vui vẻ: “Mẹ được cứu rồi!”
“Tống Trinh giỏi quá! Làm thế nào mà con đòi được tiền từ trong tay con bé chết tiệt kia vậy?”
Tống Trinh cong miệng cười đắc ý nói: “Con tự có cách của mình. Loại người như Tống Ân, chẳng qua chỉ biết mạnh miệng mà thôi. Túm được nhược điểm của cô ta có khi cô ta còn phải quỳ xuống cầu xin con tha thứ ấy chứ!”
Tống Sinh Minh suy nghĩ một lúc, nói: “Nếu vậy sao con không đòi thêm nhiều tiền chút? 40 triệu này cũng chỉ đủ để chữa bệnh cho mẹ con, chúng ta hiện giờ còn đang không có phòng ở đây! Dù sao cũng phải suy nghĩ cho tương lai về sau chứ, đúng không?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!