“Cô lại gọi cho tôi làm gì?”
“Tôi nhận được 40 triệu rồi.” Tống Trinh nói.
“Không cần cảm ơn, tôi không cần lời cảm ơn của cô. Ngoài ra, về sau đừng gọi điện cho tôi nữa!” Tống Ân lạnh lùng nói.
“Nhưng... cha nói rằng 40 triệu không đủ.”
“Thế thì sao? Bao nhiêu mới đủ? 2 tỷ?”
“Ông ấy nói muốn 20 tỷ.” Tống Trinh nói.
“Sau khi suy nghĩ một hồi, tôi cảm thấy cha nói rất có lý. Với 20 tỷ này, chúng tôi có thể mua phòng ở và xe. Hơn nữa lịch sử đen tối của ngôi sao lớn họ Tống đổi lấy 20 tỷ, tôi cảm thấy rất đáng giá.”
20 tỷ?
Đây có khác gì đang tống tiền cô không!
Cô ấy vào nghề đã được tám năm nhưng chân chính nổi tiếng chỉ có ba năm gần đây mà thôi, kiếm đâu ra 20 tỷ đưa cho cả nhà bọn họ? Mà cho dù có thì đó cũng là tiền cô đổ mồ hôi nước mắt ngày đêm làm việc kiếm ra, vì sao cô ấy phải đưa cho đám người cặn bã bọn họ?
Hô hấp của Tống Ân nặng nề, cô ấy nghiến răng nghiến lợi: “Tống Trinh, cô đừng mơ tôi sẽ mua phòng ở cho cô! Còn nếu Tống Sinh Minh muốn, tôi có thể bỏ tiền mua một mảnh đất ở nghĩa địa tặng ông ta đấy! Nếu tôi vui vẻ, có khi còn nể tình mua cho một chỗ có phong thủy tốt!”
“Cô! Sao cô lại ác độc như vậy chứ!” Tống Trinh tức giận đến run người.
Còn muốn mắng thêm vài câu nữa, Tống Ân bên kia đã cúp điện thoại.
Tống Trinh tức giận đến dậm chân, vẫn không bỏ cuộc gửi tin nhắn cho Tống Ân: “Tống Ân, cô đừng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Tôi cho cô hai ngày, nếu cô vẫn chưa gửi tôi 20 tỷ, vậy cô cứ chờ xem tin bê bối của mình ở khắp nơi đi!”
Hai ngày sau, vào một buổi sáng đẹp trời, cả ngành giải trí bị tin giật gân làm nổ tung.
Đầu tiên tin tức “Vừa mới thành niên đã bị mất trinh, hơn nữa còn phải phá thai” về Tống Ân chỉ được một tài khoản nhỏ có chút danh tiếng đăng lên, ngay sau đó các nhà truyền thông thi nhau liên lạc với chủ tài khoản đấy để xác nhận tính chân thực.
Không đến một tiếng đồng hồ, tin tức này đã hấp dẫn chú ý của cộng đồng mạng, một đường đi thẳng lên đầu đề “hot search” trang giải trí.
Lượt theo dõi của chủ tài khoản tung ra tin nóng này tăng đến con số 6.000.000.000, phần bình luận dưới bài đăng còn nhiều hơn nữa.
Lê Tiến Minh vừa rời giường đã liên tục ngáp vài cái, lát sau anh ta vẫn mặc quần áo ngủ, đi tận mấy phút mới đến phòng ăn cùng hai vị phụ huynh ăn sáng.
“Cha, mẹ!” Anh ta chào hai người.
Mẹ Lê là Trần Phương Linh bảo người giúp việc dọn chỗ ngồi bên cạnh rồi gọi con mình: “Mau đến đây ngồi đi.”
Cha Lê đang xem báo bỗng bị Trần Phương Linh rút báo khỏi tay đặt sang một bên: “Được rồi, đừng xem báo nữa, mau ăn sáng thôi.”
“Mấy ngôi sao nữ hiện giờ... đúng là gì cũng dám làm.” Cha Lê vừa lấy thìa vừa nói: “Vụ tai tiếng này quả thật quá khó coi.”
Lê Tiến Minh cười: “Cha, từ khi nào cha lại quan tâm tới mấy ngôi sao nữ vậy.”
“Con đừng cười! Cả con nữa đấy!” Cha Lê lườm anh ta một cái, ánh mắt nghiêm túc.
“Con đó, hiện giờ đang đầu tư vào ngành giải trí, chắc chắn sẽ tiếp xúc với nhiều ngôi sao nữ. Con đừng trách cha chưa nhắc nhở con, con tìm dạng con gái nào làm bạn gái cũng được, cho dù hoàn cảnh gia đình cô bé không bằng nhà chúng ta cũng không sao, cha và mẹ đều không để ý mấy thứ này. Nhưng con phải tìm người trong sạch, nếu con dám tìm mấy ngôi sao nữ làm bạn gái xem cha có đánh gãy chân con không!”
Nhắc tới ngôi sao nữ, Lê Tiến Minh bỗng nhiên nhớ đến Tống Ân.
Lại nhớ tới nụ hôn ngày đó.
Ừm, thật kỳ lạ, rõ ràng đã qua nhiều ngày như vậy nhưng anh ta vẫn còn nhớ rõ ràng từng chi tiết của nụ hôn ấy.
Thậm chí...
Mùi hương trên môi cô, vị ngọt nhẹ khi môi lưỡi hai người dính chặt vào nhau....
“Con còn dám đơ người hả? Cha đang nói chuyện với con đó!” Cha Lê lườm anh ta, quát nhẹ một tiếng.
Lê Tiến Minh đau đầu: “Cha đừng lo, con sẽ giữ khoảng cách với các ngôi sao nữ, khoảng cách xa thật xa! Nhưng mà cha này, hôm nay cha bị cái gì kích thích vậy tự dưng mới sáng sớm đã nói về mấy ngôi sao nữ?”
“Cũng đừng trách cha con nhiều chuyện, sáng sớm hôm nay bác con gọi điện tới nói sắp bị anh họ con làm tức chết rồi.”
Lê Tiến Minh nhíu mày, nghĩ đến chuyện gì đó, anh ta hỏi: “Có liên quan đến ngôi sao nữ?”
“Cũng không được tính là có liên quan đến ngôi sao nữ. Con nói xem, anh họ con xuất sắc như vậy, muốn tìm dạng con gái nào làm bạn gái chẳng được, sao cứ phải khăng khăng thích người trong ngành giải trí? Hôm qua thằng bé về nhà nói với hai bác con là đang yêu một cô gái trong ngành giải trí, tuy đến bây giờ vẫn chưa chịu nói người đấy là ai nhưng cũng thông báo rằng sớm hay muộn cũng sẽ dẫn người về ra mắt mọi người. Ài, không phải bình thường con với Tiến Thành thân thiết lắm sao, chẳng lẽ con không nhìn ra manh mối gì à, có biết ngôi sao nữ mà anh họ con thích là ai không?”
Lúc Trần Phương Linh hỏi câu này, cha Lê cũng nhìn qua hai mẹ con.
Lê Tiến Minh lắc đầu: “Làm sao con biết được? Anh họ con giấu kín như vậy, nếu anh ta không muốn cho mọi người biết thì chẳng ai tìm ra được đâu.”
“Con nhớ thường xuyên khuyên bảo anh họ con chút. Con xem hiện giờ mấy ngôi sao nữ toàn dạng người gì, hơn nữa cái đứa con gái tên Tống Ân kia quả thật...” Cha Lê mở miệng.
Nghe thấy hai chữ “Tống Ân”, hai hàng lông mày của Lê Tiến Minh nhíu chặt, anh ta đột ngột ngẩng đầu lên.
“Cô ta sao vậy ạ?”
“Quên đi, không nói về cô ta nữa, mất hết khẩu vị.”
Trần Phương Linh nói tiếp: “Nghe nói Tống Ân kia mới 16 tuổi đã cùng người khác làm chuyện ấy!”
“Chuyện gì?”
Trần Phương Linh là con nhà có học thức, có chút bảo thủ không muốn nói ra hai chữ kia nên chỉ đành hạ giọng nói: “Nghe bảo mới 16 đã bị người khác cưỡng hiếp...”
Lê Tiến Minh ngẩn người, sắc mặt lạnh đi: “Đây chỉ là những lời nói không có căn cứ, vậy mà cha mẹ cũng tin?”
“Còn nói cô ta đi phá thai, kỳ thật những lời này cũng đâu phải không có căn cứ. Con ngẫm lại xem cuộc sống cá nhân thường ngày của cô ta cũng có vấn đề, chuyện xấu nhiều như vậy. Mẹ thấy cái tin tức cô ta 16 tuổi đã đi phá thai chẳng có gì phải nghi ngờ, hơn nữa vì sao người ta không cưỡng hiếp người khác mà lại đi cưỡng hiếp cô ta chứ?”
“Hai người thấy tin tức này ở đâu vậy?”
“Trên báo có đó, đây, là tờ báo này này.” Trần Phương Linh cầm tờ báo ở bên cạnh đưa qua.
Lê Tiến Minh nhận lấy, vừa mở ra đã thấy tin tức được in đậm trên báo. Anh ta lập tức đứng bật dậy, cũng không thèm ăn sáng nữa.
“Tiến Minh, con đi đâu?”
Cha Lê ở phía sau quát khẽ một tiếng nhưng anh ta cứ thế đi mà không thèm quay đầu lại.
Anh ta thật sự không còn lòng dạ nào để đáp lời.
Cha Lê khó hiểu nhìn bóng lưng anh ta: “Thằng nhóc này sao trông nó khẩn trương vậy? Em xem sắc mặt vừa rồi của nó có phải rất không phù hợp không?”
Trần Phương Linh vừa mới nhớ ra gì đó, vỗ trán nói: “Phải rồi, hai chúng ta bình thường ít để ý đến chuyện của thằng bé quá! Không phải Tống Ân này là diễn viên chính trong bộ phim mà thằng bé đang đầu tư sao! Khó trách trông nó lo lắng như vậy.”
“Thì ra là thế.” Cha Lê lúc này cũng nhớ ra: “Xem dáng vẻ nó chắc hẳn đang đau đầu lắm đây.”
Tống Ân vừa mới đến phim trường có mấy chục phút mà toàn bộ phim trường đã bị phóng viên vây quanh chật như nêm cối.
Fan cũng đến góp mặt hóng chuyện.
Antifan của cô muốn lấy lại công bằng cho thần tượng nhà mình, còn fan của cô thì muốn cùng thần tượng kề vai chiến đấu, thề sống chết quyết không tin vào tin tức vô căn cứ này.
Tinh thần của Tống Ân càng ngày càng kém, dù cô mang khẩu trang vẫn không che được sắc mặt tái nhợt.
Đạo diễn và nhà sản xuất đang tức giận trong phòng làm việc. Ada vẫn luôn có địa vị cao trong ngành giải trí, chưa bao giờ cô ta phải ăn nói khép nép xin lỗi người khác như hôm nay.
Cuối cùng, tạm thời Tống Ân vẫn phải rời khỏi phim trường. Sáu vệ sĩ đứng ở cả phía trước lẫn sau để bảo vệ cô, nhưng khi đám phóng viên chen lấn xô đẩy, cô vẫn suýt chút nữa bị microphone đập vào mặt.
Ở trên xe, không khí áp lực khiến người khác không thở nổi.
Tống Ân từ từ nhắm hai mắt, cắn chặt môi không muốn nói chuyện. Vũ Uyên ở bên cạnh lúc thì nhìn cô, lúc thì nhìn Ada, cả người sợ hãi cũng không dám hó hé tiếng nào.
Ada nghĩ rồi lại nghĩ, rốt cuộc cũng nhịn không được mà hỏi: “Tin tức em bị cưỡng hiếp có phải thật không?”
Hàng mi dài của Tống Ân run rẩy nhưng vẫn không mở mắt ra, cô ấy thản nhiên nói: “Cho dù nó là giả hay thật, đó đều là chuyện của mười năm trước. Mười năm trước em không phải người của chị.”
Lời nói bình thản nhưng giọng điệu lại yếu ớt.
Yếu đến nỗi giống như giây tiếp theo sẽ biến mất vậy.
Ada tức giận, mặt đanh như thép, cười mỉa: “Vậy ý của em là chuyện này không liên quan gì đến chị phải không?”
Tống Ân không nói lời nào, lấy bịt mắt che hai mắt mình.
Hiện giờ cả người cô ấy toàn là gai nhọn, cô ấy biết nếu lúc này mình mở miệng sẽ chỉ thốt ra những lời nói không xuôi tai. Cô không muốn sự khó chịu của mình làm tổn thương người khác, cô cũng không muốn gai nhọn của mình đâm những người cô ấy yêu quý.
“Em nói chuyện với chị đi! Ngủ cái gì mà ngủ, bây giờ là lúc nào rồi mà còn có tâm tình để ngủ!” Ada tức giận đứng dậy kéo bịt mắt trên mặt cô.
Sắc mặt Ada nghiêm nghị: “Tống Ân, em có biết việc này nghiêm trọng đến mức nào không? Vừa rồi đạo diễn và nhà sản xuất nói cho chúng ta một khoảng thời gian, nếu không giải quyết được tin tức hôm nay, bọn họ sẽ giải trừ hợp đồng với chúng ta! Hơn nữa chúng ta còn phải trả tiền vi phạm hợp đồng, quy định trên hợp đồng cũng được ghi rõ ràng, trong lúc quay phim phải giữ hình tượng của diễn viên. Hiện giờ điện thoại của chị cũng bị phía truyền thông làm phiền sắp nổ máy rồi!”
Ada thật sự rất tức giận, gân xanh trên mặt cũng có thể thấy rõ.
Lúc này Tống Ân mới chậm rãi ngồi dậy, hai tay ôm chặt bản thân, ánh mắt cô ấy trống rỗng.
Đây là lần đầu tiên Vũ Uyên nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của Ada, đây cũng là lần đầu tiên Vũ Uyên nhìn thấy dáng vẻ này của Tống Ân.
Trước đây cho dù có bất cứ tin tức gây hại nào, bọn họ vẫn luôn bình tĩnh giải quyết, giống như những chiến sĩ giơ lên tấm khiên sắt không sợ kẻ thù.
Nhưng lúc này...
Rõ ràng không giống với trước kia.
Vũ Uyên giữ chặt tay Ada: “Chị Ada, chị đừng nóng giận, để chị Tống Ân bình tĩnh chút đã.”
Rồi cô ấy vươn tay cầm cốc cà phê cho Tống Ân.
Tống Ân nhận.
Cà phê là Vũ Uyên mới mua vừa nãy, giờ vẫn còn hơi nóng. Tống Ân dùng hai tay bao lấy xung quanh chiếc cốc cà phê, nắm chặt.
Nhưng...
Trái tim vẫn lạnh lẽo.
Lạnh đến mức khiến cô ấy phải run rẩy.
Không biết đã qua bao lâu, khi Vũ Uyên và Ada nghĩ rằng cô ấy sẽ không nói gì, cô ấy lại chậm rãi lên tiếng: “Lúc trước, người đưa em vào vòng luẩn quẩn của ngành giải trí là chị. Chị nói chị có thể thấy được trong mắt em sự quyết tâm, không gì không thể đánh ngã em. Vậy chị có biết sự quyết tâm này từ đâu mà có không?”
“Năm em 16 tuổi, cha em vì muốn kiếm 60 triệu chữa bệnh cho mẹ kế mà bán em cho... một ông già hơn 40 tuổi. Vì để đối phương tận hưởng nhiều hơn, người cha đáng kính đấy, người mà em vẫn luôn gọi ‘cha’ hơn mười năm lại dùng thuốc kích thích cho em uống...”
Khi nói đến đây, cả người Tống Ân run rẩy.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!