“Có chuyện gì à mẹ?”
Mẹ anh ta Trần Phương Linh đè thấp giọng nói: “Bác gái của con đang khóc đây, bảo là mai anh con dẫn cô bạn gái kia về ra mắt.”
Lê Tiến Minh sửng sốt: “Mẹ nói bạn gái nào cơ?”
“Còn ai vào đây nữa con trai, là Tống Ân đó!”
Lê Tiến Minh nắm chặt điện thoại trên tay, không kìm được cơn thịnh nộ, cáu kỉnh nói: “Dẫn về thì cứ dẫn, việc gì mà phải khóc.”
“Thái độ gì vậy! Chuyện này không liên quan tới con, sao con lại bực tức lên như vậy để làm gì? Loại con gái này làm sao có thể xứng với anh của con.”
Lê Tiến Minh có chút bực mình nói: “Có gái nhà người ta có đủ tay đủ chân, có chỗ nào không xưng với anh con cơ chứ? Mẹ không thấy xứng, người ta cũng chẳng muốn xứng để làm gì.”
Trong anh ta lúc này bao trùm những cảm xúc vô cùng phức tạp khó tả, có lẽ là vì anh ấy đang cảm thấy đau lòng.
Anh hé môi như muốn nói, nhưng lại không cất nên lời, cổ họng anh như bị một vật gì đó làm cho tắc nghẽn, và chính anh cũng chẳng biết bản thân đang muốn nói gì.
Tống Ân xoay người, tránh khỏi cái bóng của người kia. Dưới ánh đèn, cô trông có vẻ buồn bã và cô đơn, nhưng ánh đèn mờ cũng không che giấu được sự xinh đẹp của cô ấy.
Cô đứng bên cửa sổ, ngẩng cao đầu nốc chai rượu cầm trên tay.
“Anh không cảm thấy tò mò về chuyện đã xảy ra với tôi hồi mười năm trước sao?” Tống Ân độc thoại, chằm chằm nhìn ra ngoài cửa sổ và không để ý sau lưng mình.
Lê Tiến Minh đứng sau lưng cô, anh ta không biết cảm xúc của cô ấy lúc này như thế nào, nhưng sao trong lòng anh lại cảm thấy vô cùng đau đớn.
Nếu nói không tò mò thì là đang lừa dối bản thân, không được, phải nói là tò mò. Lê Tiến Minh muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với cô ấy, anh muốn biết tất cả mọi thứ về cô.
Anh không biết tại sao bản thân lại muốn như vậy, trước giờ anh chưa từng có cảm giác tò mò như vậy với bất kì người con gái nào khác.
“Mười năm trước tôi bị cha tôi bán đi, là cha ruột của tôi bán tôi đi đấy!” Tống Ân nhớ về quá khứ. Cô cứ nghĩ rằng mình sẽ có thể nhẹ nhàng trải lòng tâm sự những lời này, nhưng không hiểu sao khi đối diện với người đàn ông này, cô lại có chút gì đó khó nói nên lời.
Tống Ân xoay người lại nhìn anh ta: “Anh có biết cha tôi đã bán tôi cho ai không?”
Đôi mắt cô tròn xoe, trong suốt, ướt đẫm, đáng thương vô cùng.
Cô gượng gạo cười trong nước mắt: “Bán cho một ông già hơn tôi những 30 tuổi, ông ta cho tôi uống thuốc kích dục, sau đó...”
Tống Ân nghĩ đến cảnh mình ngã trên vũng máu, cả người lạnh toát. Nụ cười trên mặt cô càng sâu: "Bác sĩ nói, tôi... có lẽ tôi không còn được làm mẹ..."
Giọng cô nhẹ nhẹ không chút sức lực, trước mắt Lê Tiến Minh lúc này, cô trơ trơ như cái xác không hồn đang gượng gạo đứng giữa không gian tĩnh mịch, hoang vắng.
Anh ta lúc này đột nhiên cảm thấy đau trong lồng ngực như vừa dính phải cú đấm mạnh. Không chút do dự, anh ta tiến về phía Tống Ân, ôm chầm lấy cơ thể mỏng manh của cô, hôn nhẹ lên trán.
Nụ hôn như khiến cô tỉnh lại.
Cô đột nhiên cảm nhận được sự ấm áp của anh ta, suýt chút nữa đã làm rơi chai rượu đang cầm trên tay. Một cành cây rơi trúng hai người, anh ta cầm lấy ném qua một bên.
Anh ta tiến lại gần thêm chút, đẩy cô dựa lên tường bên cạnh cửa sổ, hôn mạnh hơn.
Nụ hôn hàm chứa biết bao nhiêu cảm xúc phức tạp, nụ hôn cuồng bạo như muốn nuốt chửng cô.
Tống Ân thở hổn hển, trên trán cô lúc này ướt đẫm mồ hôi, cô giữ được chút lý trí đẩy anh ta ra: “Lê Tiến Minh!”
Dáng anh ta cao to, cơ bản cô không thể đẩy anh ta ra được, một tay giữ tay cô, tay còn lại đặt lên người cô.
Tống Ân run rẩy, hít một hơi sâu, đưa mắt nhìn anh ta.
Anh ta say đắm nhìn cô, trong đầu anh lúc này chỉ nghĩ tới chuyện kia khiến cô hoảng sợ. Tống Ân cắn môi, giọng run lẩy bẩy: “Anh có biết là mình đang làm gì không?”
“Sao? Không lẽ giờ tôi phải đưa 4 tỷ cô mới chịu nằm lên giường sao? Được chứ?” Lê Tiến Minh nói giọng đờ đẫn và thở hổn hển.
Vừa nói, anh ta hung hăng đẩy cô lên giường.
“Lê Tiến Minh” Cô dốc hết sức để kêu tên anh hy vọng anh có thể dừng lại.
Cô bất lực...
Giọng cô trở nên quyến rũ, thật khiến anh ta không thể thoát khỏi cơn kích tình này.
Anh ta hôn lên trán, mũi, mắt, xương quai xanh rồi lại hôn lên đôi môi mềm tựa cánh hoa của cô: “Cô có biết là cô kêu tôi như vậy lại khiến tôi thêm phấn khích không?”
“Anh… anh còn chưa đưa tiền cho tôi… anh đưa… cho tôi trước đi...” Tống Ân mắt ướt đẫm nhìn anh ta.
Trong mắt anh bây giờ, cô ấy quyến rũ đến lạ thường, khiến anh lại hóa cơn dại.
“Mai tôi đưa cô 8 tỷ, trong hai ngày này đừng ra phim trường, ở đây với tôi.”
Anh ta thật sự nắm rất rõ lịch quay của cô.
Tống Ân có thể cảm nhận được tay của anh ta, gồ ghề trơ trọi, sau đó...
“.... Ưmmm!”
Đã 10 năm rồi...
Cơ thể của cô ngoại trừ đêm đó thì không có một ai chạm vào. Cô cứ nghĩ rằng người tiếp theo sẽ là Lê Tiến Thành, không ngờ lại là cái gã mà đối với cô, anh ta như nước với lửa, hai người như oan gia ngõ hẹp.
Với cả...
Cô không những không cảm thấy tuyệt vọng, ngược lại… có chút gì đó… hạnh phúc...
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!