Lê Tiến Minh lúc này mới hiểu được ý tứ trong lời nói của cô, thiếu chút nữa tức giận phổi cũng muốn nổ.
"Tống Ân, cho cô... Nói lại một lần nữa cho tôi nghe."
“Trả cho tôi tiền, giao dịch này mới có thể tính là kết thúc hoàn toàn.”
"Giao dịch chết tiệt!"
Lê Tiến Minh thật sự muốn bùng nổ rồi. "Ba" một tiếng trực tiếp tắt máy. Anh nghĩ nếu tiếp tục cùng với cô nói nữa, anh sẽ tức giận mà đi tới trước mặt cô, trực tiếp ném cho cô tám triệu, trước giáo huấn cô đã rồi lại nói sau!
Tống Ân nghe di động phản hồi lại tiếng "tút tút", cả người cô vẫn còn có chút tim đập mạnh và loạn nhịp.
Nếu cả hai người đều không có đem hai buổi tối kia là thật lòng, như vậy, phải làm cho hai bên đều thanh tỉnh một chút.
Là mua bán thì chỉ là mua bán, không cần trộn lẫn tình cảm phức tạp làm gì.
Cô là minh tinh, thậm chí quá khứ của cô là chẳng phải tốt đẹp gì, nhưng là, đó không phải lỗi của cô.
Cô cũng không nghĩ mình là hèn mọn thấp kém, ít nhất, ở trước mặt Lê Tiến Minh, cô sẽ không cho phép mình đánh mất tôn nghiêm.
Vũ Uyên liếc nhìn cô, hỏi: "Chị Tống Ân, chị không có việc gì chứ?"
Lúc này, Tống Ân mới hoàn hồn, lắc đầu. Cô một bên hướng khách sạn đi, một bên nói: "Trong hai ngày này giúp tôi chú ý một cái tài khoản, nhìn xem có ai chuyển tới tám tỷ vào không."
"Cậu Lê chuyển vào sao?"
“... Ừ.”
"Các ngươi đã làm vụ giao dịch gì a?" Vũ Uyên tò mò hỏi.
Tống Ân quay đầu lại liếc nhìn cô một cái: "Cô gái nhỏ nhiều chuyện, đừng cái gì đều hỏi. Nói cho em, em cũng không hiểu được."
Vũ Uyên bĩu môi nói: "Được rồi, vậy thì không hỏi. Bất quá, vì cái gì hôm nay luôn là cậu Lê gọi tới, còn anh Lê Tiến Thành thì một cuộc điện thoại đều không có?"
"Về sau cũng không sẽ có điện thoại của anh ta nữa."
"Có ý tứ gì?"
Tống Ân thản nhiên nói: "Rất đơn giản, chúng tôi đã chia tay rồi."
Lại chia tay?
Vũ Uyên coi thường. Cũng không biết chia tay lần thứ bao nhiêu rồi.
Lê Tiến Minh liên tiếp hai ngày không liên hệ gì với cô, khoản tiền kia cũng không có chuyển vào tài khoản của cô.
Tống Ân cũng không để ý khoản tiền kia. Bởi như vậy, càng tốt. Ít nhất, bọn họ khi đó sẽ không có gì ràng buộc lẫn nhau.
Tống Ân cũng không muốn tâm trạng của mình vì vậy mà sa sút, cũng không cần phải nghĩ tới người kia... Hết thảy mọi chuyện là không đáng để cô phải suy nghĩ.
Cái đó không phải là thái độ sinh hoạt bình thường nên có của cô.
Đêm nay, theo như thường ngày, diễn xong cô quay về khách sạn. Tống Ân tắm rửa xong xuôi, tẩy trang, nằm dài trên giường chuẩn bị đi ngủ thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Thấy được là dãy số kia, trong chớp mắt cô bỗng sững sờ, tim lại đập loạn một hồi.
Hai ngày không có liên lạc, không nghĩ tới lúc này anh ấy lại gọi tới.
Phớt lờ.
Để ở một bên không nghe.
Thế nhưng, anh là một người rất bướng bỉnh. Điện thoại vẫn đang vang lên liên tục.
Tống Ân cũng không có biện pháp, đành ấn nghe máy rồi đưa điện thoại dán bên tai.
“Nghĩ sao nếu muốn kiếm thêm bốn tỷ?”
Âm thanh trào phúng của Lê Tiến Minh từ đầu bên kia truyền đến.
Tống Ân nở một nụ cười, rồi đáp: “Thật xin lỗi cậu Lê, tôi đã không mua bán chuyện đó nữa. Tám tỷ kia tôi cũng không cần, coi như tặng cho cậu được trải nghiệm. Tôi mệt rồi, không có chuyện gì nữa, tôi tắt máy đây.”
Tống Ân nói xong, miễn cưỡng ngáp một cái.
Đang muốn tắt đi điện thoại, chỉ nghe Lê Tiến Minh mở miệng nói: “Cho cô năm giây, mau mở cửa ra!”
“Anh đang ở bên ngoai?”
Tống Ân sửng sốt một chút, tiếp theo nháy mắt đã rời khỏi giường. Cô ghé qua mắt mèo ở cửa nhìn ra, quả nhiên anh ở phía bên ngoài, không biết có phải hay không lời nói vừa rồi của cô đã kích thích anh, mà bây giờ nhìn sắc mặt của anh rất bối rối.
Tống Ân cách điện thoại, hạ giọng nói: “Anh điên rồi, nếu bị nhà báo bắt gặp...”
“Chuyện giao dịch kia còn dám làm, lại phải sợ đám báo chí đồn thổi sao?”
Tống Ân cắn răng. Tên đàn ông khốn kiếp này!
Cô thật sự lo lắng. Tuy mấy chuyện gièm pha kia, cô có thế coi như là chuyện bình thường. Nhưng cô không muốn anh bị dính líu đến chuyện này.
Tránh cho việc anh phải khó xử với cha mẹ mình.
Tống Ân suy nghĩ lúc, tắt đi điện thoại. Mở cửa phòng ra, đợi cho anh đi vào thì lập tức đóng cửa lại.
Thật sự có cảm giác như là đang yêu đương vụng trộm.
Tống Ân cảm thấy thật trào phúng.
Đóng chặt cửa, lúc này cô mới nhìn anh.
Hôm nay, anh ăn mặc không giống như bình thường hàng ngày là áo vest giày da phương Tây, mà một bộ rất tùy ý.
Một cái áo thun nam phối hợp với một cái quần dài, trông trẻ hơn so với ngày thường rất nhiều, như một tên du côn trẻ tuổi.
Cũng khó trách anh muốn tìm bạn gái dưới hai tư tuổi. Với điều kiện của anh, qua mười năm nữa, anh muốn tìm một cô gái mới mười tám tuổi cũng không phải là khó.
Tống Ân nghĩ tới nội tâm mấy ngày nay của mình trống rỗng, tự dưng thấy buồn cười.
“Muộn như vậy anh tới đây có việc gì?”
Cô hỏi.
Lê Tiến Minh nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt sâu thẳm, như muốn đem cô xuyên thủng vậy. Trong mắt của anh xen lẫn sự tức giận và thổn thức.
Tống Ân bị anh nhìn như vậy hơi mất tự nhiên. Liếm môi dưới một cái, rồi cô nói: “Nếu như thật sự là anh buổi tối không ngủ được, chạy đến đây để mua bán chuyện đó, chỉ sợ đêm nay để anh thất vọng rồi. Tôi rất mệt a... A...”
Tống Ân còn đang nói, đã bị người đàn ông hung mãnh mạnh mẽ trước mắt hôn tới, ngăn không cho cô tiếp tục nói.
Cô còn muốn nói quanh co gì nữa, tên đàn ông này đã một ngụm cắn tới.
Thật sự là cắn!
Mà còn dùng sức rất mạnh. Như muốn phát tiết hết phẫn hận trong lòng của anh vậy. Đau tới mức cô muốn mắng to.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!