Còn tốt anh vẫn có chú ý, không để lại dấu vết trên cổ cô.
Tống Ân nhìn qua chính mình trong gương, tay sờ lên môi, không nhịn được lại nhớ đến hình ảnh tối hôm qua hai người bọn họ điên cuồng.
Chính mình cũng điên rồi!
Tối hôm qua dám dùng loại phương thức này chấm dứt trận hỗn loạn tình cảm mãnh liệt đó.
Mà... Về sau Lê Tiến Minh cũng dùng phương thức này lấy lòng cô.
Cô cắn môi, thiếu chút nữa cùng với anh, hỏi anh dùng loại phương thức này lấy lòng bao nhiêu người phụ nữ khác rồi.
Thế nhưng, cuối cùng cô vẫn là nhịn được.
Hai người bọn họ không tới một bước kia.
Tình dục là tình dục, tình cảm là tình cảm, không thể nhập lại làm một với nhau được.
Tống Ân đem tấm séc mười tỷ trên mặt đất cẩn thận cầm lên, bỏ vào trong ví tiền.
Tấm séc mười tỷ này, cô chắc chắn sẽ không dùng tới, nhưng ít nhất nó sẽ nhắc nhở cô rằng quan hệ của cô và Lê Tiến Minh là như thế nào, nhắc nhở lý trí cô nên thanh tỉnh một chút.
Tống Ân vẫn phải tiếp tục quay phim, mặc dù toàn thân cô đau nhức nhưng vẫn phải cắn răng chịu đựng.
Tại phòng thay quần áo, dấu hôn khắp trên người cô lộ ra, Vũ Uyên thấy được mà giật mình.
Vũ Uyên sợ hãi đến mức kêu lên, Tống Ân vội vàng che miệng của cô ấy: “Đại tiểu thư của tôi ơi, cô định kêu lên cho mọi người cùng biết hay sao?”
“Chị... Cái này... Ai đã làm ra như thế này?” Vũ Uyên đẩy tay của cô ra, kinh ngạc nói ra mấy chữ.
“...” Tống Ân không chịu nói gì, chỉ yên lặng thay quần áo.
“Chị và Lê Tiến Thành, đã nói không thể đến được bước kia rồi mà?”
“Ừ.” Động tác thay quần áo của Tống Ân hơi ngừng lại, rồi nói: “Trước kia cùng anh ta một chỗ, không hề nghĩ cùng anh ta làm chuyện vượt rào kia.”
Lê Tiến Thành từng ám chỉ qua. Đều là nam nữ trưởng thành, anh ta không có khả năng không có nhu cầu về chuyện đó. Nhưng Tống Ân lúc thì cự tuyệt, lúc thì giả bộ không hiểu.
Lê Tiến Thành có lẽ cảm thấy cô đã dơ bẩn rồi còn tự cho là thanh cao mà! Nhưng có lẽ là do quan hệ của hai người chưa bao giờ được công khai, nên cô không muốn giao ra thứ quý giá nhất của mình là thân thể cho anh ta, nếu vậy cô sẽ mất đi quyền chủ động.
Ít nhất, cô không can tâm tình nguyện đem chính mình giao cho Lê Tiến Thành.
Thế nhưng là, hiện tại…
Cô cứ vậy mà tại trước mặt Lê Tiến Minh, đần độn, u mê đem bản thân dâng hiến.
Đừng nói là quyền chủ động, giữa bọn họ nói đúng ra, ngoại trừ ham muốn tình dục, cái gì cũng không có.
Tống Ân ngẫm lại, trong nội tâm không hiểu sao lại có chút đắng chát. Lê Tiến Minh chỉ sợ đã cho rằng cô chính là một người phụ nữ tùy tiện, có thể dùng tiền để mua mà!
“Em vẫn không hiểu được, chị rõ ràng cùng với Lê Tiến Thành sẽ không đến được một bước kia, như thế nào vẫn cùng anh ta...” Vũ Uyên chỉ cho đó là Lê Tiến Thành nên vẫn nghi hoặc hỏi dò.
Tống Ân cũng không muốn giải thích. Chỉ nói: “Em đừng hỏi, có nói em cũng không hiểu được.”
Bên kia.
Lê Tiến Minh sáng sớm tinh mơ đã trở lại công ty, ngồi ngay ngắn trong phòng làm việc ngẩn người ra.
Trong đầu, hình ảnh bay bổng tươi đẹp tối qua, một đêm cơ hồ không hề nghỉ ngơi, đến bây giờ vẫn cảm thấy muốn ngừng mà không ngừng được.
Anh rủ mắt xuống nhìn điện thoại. Cô còn không có tỉnh, anh liền đứng dậy rời đi, vốn anh cho rằng cô sẽ gọi điện thoại lại đây, nhưng là…
Hiển nhiên, anh lại đánh giá quá cao sự quyến rũ của mình.
Mới vừa buổi sáng này, điện thoại quả thật vang lên rất nhiều lần. Nhưng từng cuộc điện thoại gọi tới chỉ là liên quan đến công việc.
Không có một cuộc gọi nào của cô!
Trong lòng của Lê Tiến Minh có chút bực bội. Tối hôm qua, bọn họ đã nói là lần cuối cùng, như vậy thật sự là một lần cuối cùng.
Anh kì thật chưa từng quấn quýt lấy một người con gái nào, nếu bị người khác biết được sẽ làm cho anh rất mất mặt.
Tại trước mặt Tống Ân, anh đã liên tục mất mặt, cho nên lúc này đây, anh âm thầm hạ quyết tâm sẽ không chủ động liên hệ... Người phụ nữ chết tiệt kia.
Vốn là, anh chỉ tham luyến thân thể của cô, chỉ có như vậy.
Phụ nữ xinh đẹp còn nhiều lắm, anh nếu đặt cả tâm tư vào một mình cô thì có vẻ hơi ngu ngốc.
Nguyên tắc của anh đã bị phá, không thể lại để tiếp tục bị phá thêm nữa.
“Cậu Lê, cô Cao vừa mới gọi điện thoại tới, hẹn cậu buổi trưa đi ăn cơm.” Trần Phong đẩy của tiến đến, báo lại cho anh.
Lê Tiến Minh hơi suy nghĩ rồi bảo: “Giúp tôi hủy cuộc hẹn giữa trưa, tôi sẽ đi ăn cơm trưa với cô Cao.”
Trần Phong có chút ngoài ý muốn. Đối với cô Cao, không phải anh không có tâm tư sao?
Từ chuyện nảy sinh ngày hôm đó, Tống Ân thật sự không hề gọi điện thoại cho Lê Tiến Minh.
Ngược lại là trên một số báo chí sẽ thấy tin tức của anh. Anh cùng với cô chủ nhà họ Cao tay trong tay, rất nồng nàn và ngọt ngào.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!