Anh ta lẩm bẩm, tiếp tục đi về phía trước, vừa lẩm bẩm gọi tên cô ấy.
Lần đầu tiên trong lòng sợ hãi như vậy, sợ từ nay về sau có thể không được gặp lại cô ấy nữa!
Trước kia, ngoài mẹ của anh, anh đối với người con gái nào cũng đều có suy nghĩ đó sao? Anh ta thậm chí luôn cảm thấy được, đời này cũng sẽ không có một người con gái nào có thể làm cho trái tim của anh ấy loạn nhịp.
Nhưng hôm nay. .
Anh ấy cực kì tức giận. Nếu tìm được Tống Ân kia, anh nhất định phải kiên quyết dạy cho cô ấy một bài học! Những người khác đều ổn rồi, vậy thì cô ấy đang mất tích ở đâu?
Không biết đi bao lâu rồi...
Trời đã dần tối. Nếu không tìm được, khi màn đêm xuống, tình hình chắc chắn ngày càng nguy cấp!
Từ khi xuống máy bay đến bây giờ, Lê Tiến Minh luôn liên tục tìm kiếm trong vài tiếng đồng hồ liền, sức lực có chút cạn kiệt, nhưng không thể trơ mắt lờ đi, một chút cũng không dám chậm trễ.
"Tống Ân!"
Tay anh ấy đưa tay lên, và dùng hết sức lực của mình hét thật to.
"... " Vốn tưởng rằng lần này cũng sẽ không có ai đáp lại mình. Nhưng cố gắng lắng nghe, dường như đã nghe được âm thanh mong manh yếu ớt.
Anh ấy ngẩn ra. Sợ là chính mình nghe nhầm, chớp mắt một cái, ngay cả tim cũng dường như ngừng đập, liền đứng bất động, cẩn thận lắng nghe.
"Tôi ở đây..."
Là cô ấy!
Là giọng của Tống Ân!
Tưởng rằng ở rất xa, nhưng lại rất gần!
"Tống Ân!" Lê Tiến Minh nhanh nhẹn trong nháy mắt dùng hết sức lực. Anh ấy vừa gọi, vừa theo hướng hướng âm thanh chạy tới.
Lê Tiến Minh bất chấp những cành cây gai xung quanh đâm vào người, chạy tới gần. Trong đám cây cỏ khô bị ướt đẫm, mờ mờ ảo ảo nhìn thấy một hình bóng.
Hơi thở của anh dường như ngưng lại, rẽ bụi cỏ mà lao đến.
Cái ánh mắt đó...
Anh ấy đứng hình.
Tống Ân ngồi trong bụi cỏ, chỗ này đâu phải nơi dành cho một ngôi sao tỏa sáng như cô ấy?
Cô ấy bây giờ, toàn thân đều ướt đẫm, tóc thì không còn hình dạng, bộ dạng của cô ấy không thể nhếch nhác hơn.
Hơn nữa...
Vừa nhìn thấy Lê Tiến Minh, cô ấy đã mạnh mẽ hơn ngày xưa, nhưng nước mắt vẫn tuôn ra, toàn bộ vẻ yếu đuối vẫn hiện trên khuôn mặt.
Lê Tiến Minh chưa từng nhìn thấy bộ dạng khóc như mưa đó của cô ấy, bộ dạng đó đã đánh thức con tim của anh ta.
Đau lòng, anh ta ngồi xổm xuống. Tống Ân lập tức giống như một đứa nhỏ, vươn hai tay lên ôm lấy cổ anh ta.
Như là tìm được một cây đại thụ che chở khiến bản thân an tâm hơn, cô hoàn toàn không muốn buông tay ra.
Cô vốn tưởng rằng bản thân sẽ phải chết tại đây, nhưng, anh ấy... đã xuất hiện!
Tống Ân đã nghĩ tới rất nhiều cách mình có thể được cứu, nhưng không bao giờ nghĩ tới sự xuất hiện của Lê Tiến Minh tại đây.
Tại sao anh ấy lại ở đây?
"Được rồi, được rồi, không sao cả." Lê Tiến Minh nhẹ nhàng nói, hiềm khích trong lòng, cuối cùng cũng có thể buông bỏ.
Anh ấy từ từ vỗ vào lưng của Tống Ân vẫn còn đang run lên, mỗi một cái động tác đều tràn ngập yêu thương.
Cô ấy run lên vì sợ hãi, nhưng cũng vì lạnh.
Thời tiết này cùng với mùa đông tới, không bị lũ cuốn trôi thì cũng sẽ chết cóng vì rét.
Lê Tiến Minh cởi áo của mình khoác lên người Tống Ân. Tống Ân bị thương ở chân không thể đi, anh ấy liền ôm Tống Ân lên rồi đi.
Trên đường trở về Tống Ân luôn tựa vào trong lòng Lê Tiến Minh.
Tay vẫn luôn ôm anh ta.
Nghe nhịp tim mạnh mẽ và đầy sức sống của anh ta, tất cả mọi sợ hãi, lo lắng mong manh và yếu đuối của cô ấy gần như tan biến.
“Còn lạnh không?”
Lê Tiến Minh nhìn cô. Ôm lấy cô ấy, cảm nhận được hơi nóng của cô ấy, trái tim trong lòng anh ta mới thật sự an tâm.
Trong lòng luôn muốn phạt cô ấy thật nặng, nhưng khi nhìn thấy cô ấy tất cả đều quên đi. Ngay lúc nhìn thấy cô ấy, tôi đã quên mất việc đã từng nghĩ đó! Lần nào cũng như vậy, làm sao có thể đánh?
Anh hận không thể bay về khách sạn ngay bây giờ, để cô tắm rửa rồi đi cho đỡ khỏi bị cảm lạnh. Hãy để bác sĩ xem xét vết thương của cô ấy.
"..." Tống Ân không lên tiếng, chỉ là lắc đầu có chút chán nản.
"... Cái chân sao rồi? Có bị thương nặng không?"
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!