Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo - Du Ánh Tuyết (Dị Bản - Hot)

"Chị Tống Ân."

Giọng nói của Vũ Uyên từ bên ngoài vang lên: "Bác sĩ đến rồi."

Vũ Uyên cố gắng đẩy cửa phòng tắm để vào, nhưng không mở được. Tống Ân tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn về phía anh một cái, đáy mắt đã ươn ướt.

Anh cũng không khá hơn là bao, thở dốc, nhíu mày rất chặt. Rõ ràng là anh rất khó chịu với sự gián đoạn này, nhưng không còn cách nào khác.

Điều quan trọng bây giờ là vết thương ở chân của cô ấy.

“Giúp tôi lấy áo choàng tắm, tôi lạnh.” Tống Ân nhẹ giọng nói.

Lê Tiến Minh nhìn theo hướng cô ấy nhìn và kéo áo choàng tắm qua. Tống Ân từ trong lòng  anh ấy đứng dậy, cầm lấy áo choàng tắm, lập tức quấn lấy vào người, cúi đầu, trên mặt có chút ửng hồng.

Mở cửa phòng tắm, Vũ Uyên đứng ở ngoài cửa, ánh mắt nhìn bọn họ một hồi lâu.

“Đừng nhìn!” Tống Ân nhìn Vũ Uyên.

Một chân nhảy lên giường, quấn chăn bông, nói với Vũ Uyên: "Mời bác sĩ vào đi."

Bác sĩ đi vào, nhìn chân của Tống Ân thật lâu. Lúc này, mắt cá chân của cô sưng to như búi tóc, có hiện tượng sốt và có vài vết bầm tím.

Tống Ân rất đau cũng không rên mà nhíu mày, cắn chặt môi, chịu đựng.

Lê Tiến Minh trong lòng rất khó chịu, anh ấy liếc nhìn Tống Ân, tức giận nói: "Anh có khám được không? Nếu không chữa được, chúng chúng tôi lên thành phố chữa."

Vũ Uyên vội vàng hạ giọng trấn tĩnh anh, "Anh Minh này, vị bác sĩ này được mời đến từ thành phố, là bác sĩ chỉnh hình nổi tiếng nhất địa phương."

"..." Lê Tiến Minh im lặng.

"Chỉ là chẹo chân, không nghiêm trọng lắm. Đi lấy túi đá chườm lạnh. Rồi lấy hộ tôi cái gối." Bác sĩ ra hiệu, Vũ Uyên nhanh chóng đưa cái gối qua, bác sĩ đưa cho Tống Ân làm một miếng đệm dưới bắp chân cô. Và nói: "Sau vài ngày, khi vết sưng sẽ biến mất, hãy chườm khăn nóng. Sau đó, tôi sẽ kê một ít thuốc mỡ để dán vào chân, những ngày này hãy nghỉ ngơi. Đừng đi lại."

“Được, nhất định tôi sẽ làm.” Vũ Uyên ở bên cạnh trả lời.

Lê Tiến Minh nhíu mày nói: "Anh sẽ đặt vé máy bay cho em. Sáng mai chúng ta sẽ trở lại thành phố An Lập và nghỉ ngơi thật tốt."

“Không, em sẽ không trở về.” Tống Ân cự tuyệt.

“Sao em không quay lại?” Lê Tiến Minh cau mày nhìn cô.

"Thật không dễ dàng để đoàn làm phim tới đây. Đây chỉ là một vết thương nhỏ đối với em. Em  không thể vì mình mà trì hoãn quá trình của đoàn."

"Làm phim quan trọng hay là chân quan trọng?"

“Đương nhiên là phim truyền hình.” Tống Ân không chút do dự trả lời, cảm thấy được Lê Tiến Minh hỏi quá nhiều vấn đề.

Bị hỏi thật là nhàm chán, Lê Tiến Minh đã rất tức giận. Với một khuôn mặt lạnh lùng, anh trừng mắt nhìn cô, khịt mũi, và không thèm nói chuyện cùng với cô nữa.

Nhìn bóng lưng tức giận của anh, Tống Ân để lộ vẻ áy náy trên khóe môi.

Không thể giải thích được, một chút ngọt ngào trong tim tôi.

Sau một thời gian ngắn.

Vũ Uyên tiễn bác sĩ đi. Trong phòng chỉ còn lại Lê Tiến Minh và Tống Ân.

Lê Tiến Minh ngồi ở chỗ đó, chờ Tống Ân cảm ơn.

 Kết quả...

Tống Ân ngáp một cái,

Lười biếng thu mình vào trong chăn bông: "Tôi buồn ngủ rồi, tôi đi ngủ đây."

Cô lười biếng nói: "Tôi còn đang đau chân, sẽ không tiễn anh được. Khi nào anh đi ra ngoài, phiền anh đóng giùm tôi cái cửa."

Sắc mặt Lê Tiến Minh lộ rõ vẻ thay đổi.

Trong một lúc, anh suy nghĩ rất nhiều về thái độ của Tống Ân đối với mình.

Đừng nói rằng cô ấy không biết ơn anh ấy, nhưng dù sao anh ấy cũng là cứu tinh của cô ấy, ít nhất cô cũng nên biết ơn anh mới phải.

Được rồi, dù không biết ơn thì cũng nên có một cái ôm cảm động chứ? Nếu có một nụ hôn ngọt ngào, anh ấy cũng sẽ không thể từ chối!

Nhưng, sau tất cả những suy nghĩ của tôanh, anh không ngờ người phụ nữ này lại không có lấy một lời "cảm ơn". Nếu không có, thì nên đi thôi!

"Em không có chuyện gì muốn nói với anh sao?"

Lê Tiến Minh muốn cô ấy ra khỏi chăn.

“Hả?” Tống Ân hơi ngẩng đầu lên khỏi chăn bông, liếc anh một cái, có vẻ bối rối. Sau khi suy nghĩ một lúc, Tống Ân nói: “Oh” và cô vui vẻ nói với anh ấy: "Tôi quên nói lời chúc ngủ ngon với anh. Chúc ngủ ngon, có một giấc mơ đẹp!"

Cô ấy cười ngọt ngào.

Thật đáng ghét!

Lê Tiến Minh tức giận đến nỗi khói bay ra khỏi đầu. Anh lòng đầy cay đắng nhìn cô, tức giận mở cửa rồi sải bước đi.

“Bốp”, cánh cửa bị đóng sầm một cái.

Nghe thấy tiếng bước chân của anh bước đi, Tống Ân ló đầu ra khỏi chăn bông, trầm ngâm liếc nhìn cửa rồi mỉm cười.

Người đàn ông này có một tính thật xấu!

Vũ Uyên tiễn bác sĩ một đoạn rồi trở lại, và gặp Lê Tiến Minh đang tức giận. Khi vào phòng, cô hỏi: "Chị Tống Ân, tại sao anh Minh lại tức giận như vậy?"

"Chà. Người xấu tính là như vậy." Khi nhắc tới anh, Tống Ân trên môi đều là nở nụ cười. Đầu của cô ấy được lấp dưới chăn bông, Vũ Uyên cũng không thể nhìn thấy nụ cười đó.

"Chị cãi lộn với anh ấy phải không?"

"Chị đuổi anh ta ra ngoài mà không nói lời cảm ơn, vả còn trêu ghẹo anh."

Vũ Uyên nói: "Vậy thì chị cũng quá nhẫn tâm rồi, dù sao anh ấy cũng là cứu tinh của chị. Hơn nữa, lần này em có thể nói, anh ấy có vẻ rất thích chị."

“Em nhìn thấy ở đâu?” Tống Ân quay mặt lại hỏi Vũ Uyên.

"Ánh mắt và cử chỉ. Ngay khi bước vào cửa, anh Minh đã nhìn chằm chằm vào chị và không bao giờ rời đi. Hãy nhìn anh ấy khi anh ấy nhìn Đàm Tư Ngữ, không giống như vậy?  Anh ấy đã lo lắng như thế nào khi bác sĩ nhìn vào chân của chị mà không nói gì. Anh ấy cũng nói đặt vé máy bay cho chị quay về. Đó là một tên ngốc sao? Em có thể chắc chắn rằng anh ấy thực sự thích chị. "

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận