Sắc mặt Lê Tiến Minh lạnh hơn rất nhiều, nhìn chằm chằm bác gái nói: " Giống như bác cũng không hy vọng người khác sẽ nhắc lại chuyện quá khứ của bác với chú Trần."
Lời này vừa nói ra, mặt bà Lê lập tức biến sắc.
Trần Phương Linh cả người lên run lên. Sau khi lấy lại tinh thần, liền trách mắng con trai mình: "Con nói hươu nói vượn cái gì vậy?"
Bà Lê đứng dậy, sắc mặt vô cùng khó coi: "Phương Linh, hôm nay tôi đi trước. Chuyện nhà các người, tôi chẳng qua cũng chỉ là người ngoài căn bản là quản không được!"
Đối phương nổi giận đùng đùng, quay người mở cửa, đi ra ngoài.
Cánh cửa cũng vì thế mà rung lên.
Trần Phương Linh tức giận vô cùng, lại nhìn Lê Tiến Minh nói: "Đứa con hỗn láo này, con nói xem về sau mẹ dám nhìn người ta như thế nào?"
"Mẹ, chuyện của con mẹ đừng quan tâm đến. Con thích ai, kết hôn với ai, về sau đều là chuyện của con." Lê Tiến Minh sắc mặt nghiêm túc, nói rõ ràng từng từ, không để cho đối phương hiểu lầm: " Hiện tại chuyện con không muốn cùng Tống Ân kết hôn, không có nghĩa là về sau sẽ không nghĩ đến. Nếu thật sự muốn kết hôn cùng cô ấy, mặc kệ trước đó cô ấy đã xảy ra chuyện gì, con cũng không để ý, chuyện con để ý tới chính là hiện tại cùng tương lai của cô ấy! Còn có..."
Anh ta tạm ngừng một chút, nhìn mẹ mình, mới tiếp tục kiên định nói: "Con không phải anh họ, càng phải kiên định với quyết định của mình, sẽ không bởi vì một hai câu nói bên ngoài liền dao động."
"Con... Thằng nhóc này, con bị điên rồi!"
Trần Phương Linh tức giận từ trên giường bật dậy, tức giận nắm tay đấm anh ta.
Lê Tiến Minh không trốn, cứ đứng yên đó để mẹ mình đánh. Nếu bà ta không phát tiết ra bên ngoài, nghẹn ở trong lòng sẽ càng thêm khó chịu.
Ngay lúc này...
Bên ngoài cửa phòng bệnh, bất ngờ có tiếng gõ cửa.
Trần Phương Linh liền thu tay lại. Hung hăng trừng mắt nhìn con trai, lau khóe mắt ngấn lệ, mới nói: "Mời vào."
Cửa phòng bệnh lúc này mới chậm rãi đẩy ra.
Ở trước cửa, có một cô gái đang đứng.
Trần Phương Linh không biết người này.
Lê Tiến Minh liếc mắt một cái đã biết là cô ta đến, đứng lên, liếc mắt một cái đánh giá: "Chân có vấn đề gì sao?"
Bằng không, cũng không thể tìm được người này.
"Không, không phải." Tống Trinh lắc đầu, hai má hơi phiếm hồng: "... Tôi cũng mới biết từ y tá bệnh viện mới biết phòng của mẹ anh, cho nên... Tôi mới muốn lại đây một chút."
Lê Tiến Minh sửng sốt một chút, không khỏi nhìn vào hai mắt cô ta.
Trong tay cô ta đang cầm một hộp giữ nhiệt, ngước mắt nhìn Lê Tiến Minh, sau đó lại nhìn thoáng qua Trần Phương Linh, rồi sau đó lại thẹn thùng cúi đầu, giọng càng ngày càng nhỏ, nói: "Đây là canh tự tay tôi nấu, bởi vì... Vẫn còn nóng, cho nên... Muốn hỏi bác gái có muốn thử một chút không?"
Lê Tiến Minh lấy lại tinh thần: "Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng mà, hiện tại mẹ tôi không đói bụng."
Thái độ của anh ta, rất rõ ràng.
Kiên quyết cùng cự tuyệt.
Mẹ anh ta đứng ở một bên kéo kéo anh ta, một bên cười tủm tỉm nói: "Con đừng nghe nó nói bậy. Bây giờ bác rất đói, vô cùng đói. Cô gái, cháu vào đi, để bác nếm thử tay nghề của cháu."
Tống Trinh vừa nghe thấy thế, cảm giác mất mát khi nãy bỗng trở thành hư không.
Vội vàng bước vào trong.
Đi vào bên trong phòng bệnh tìm bát, thuần thục đổ ra bát.
Đối với ánh mắt của Lê Tiến Minh, tim cô ta càng đập nhanh hơn, cúi đầu.
"Cô gái, tên của cháu là gì?" Trần Phương Linh hỏi cô.
"Cháu tên Tống Trinh."
"A, Tống Trinh." Trần Phương Linh lặp lại hai chữ này. Cũng chỉ kém một chữ so với Tống Ân, tuy rằng tướng mạo không được bằng Tống Ân, nhưng vừa nhìn đã biết là một đứa hiền lành.
Trần Phương Linh nói: "Sao cháu lại tới bệnh viện?"
Tống Trinh quay đầu lại, cười cười: "Thân thể mẹ cháu không tốt, đang nằm tại bệnh viện này. Mỗi ngày cháu đều ở đây chăm sóc bà ấy."
"Vừa nhìn đã biết cháu là một đứa nhỏ hiếu thuận. Hiện tại ở bệnh viện có thể tìm y tá chăm sóc mẹ mình. Còn có, không có lương tâm nhất chính là thấy mẹ mình không mấy vui vẻ, nhưng lại thấy chết không cứu." Trần Phương Linh nói ra những lời này chính là muốn nói Lê Tiến Minh.
Đúng là có chút ý tứ.
Lê Tiến Minh nhíu mày, muốn nói gì đó, Tống Linh lại cười cười, nói tiếp: "Chuyện kia đại khái cũng là có nỗi khổ."
"Đứa nhỏ này, đúng là hiền lành lương thiện, lại rất thông minh. Mẹ cháu chỉ có một mình cháu?"
"Vâng, cháu là con một."
"Tuy rằng là con một, nhưng lại là đứa trẻ hiếu thuận mẹ cháu đúng là có phúc. Tiến Minh, hôm nào con đem một ít quà tới, đến thăm mẹ Tống Trinh coi như đáp lễ."
Lê Tiến Minh nhíu mày, mắt nhìn về phía Tống Trinh, rốt cuộc không muốn làm trái ý bà.
Dù sao bây giờ bà cũng là người bệnh. Anh ta cũng không muốn kích thích bà.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!