Bà Lê thấy cô ta tới, mặt mày lập tức hớn hở: "Hôm nay cháu mặc thật đẹp. Lại đây lại đây, cho bác nhìn cẩn thận một chút."
Tống Trinh quả thật có ăn mặc cẩn thận hơn mọi khi. Bởi vì hôm nay Lê Tiến Minh sẽ tới. Cô ta đã nắm rõ thời gian.
Trần Phương Linh đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, thấy Tống Trinh không chú ý tới. Ánh mắt lướt qua phía tai: "Ai, sao lại chỉ đeo một bên hoa tai?"
"Một bên đã mất từ mười năm trước. Đây là quà sinh nhật, là ba đặc biệt tặng cho cháu, trên đó còn khắc tên của cháu. Cháu thấy tiếc cho nên vẫn còn giữ lại!"
"Sao bác càng nhìn lại càng thấy nó quen mắt như vậy?"
Trần Phương Linh không khỏi nhìn thêm một cái.
"Vậy cháu gỡ xuống cho bác xem." Tống Trinh cười rồi gỡ xuống, đặt vào tay Trần Phương Linh: "Bác xem, chỗ này có khắc chữ 'N'. Cháu chính là muốn làm lại một cái, nhưng mà hiện tại loại hoa tai như vậy đã không còn nữa."
"Chữ 'N'?" Trần Phương Linh nhìn chằm chằm vào cái chữ kia nửa ngày, đột nhiên nhớ ra cái gì, liền nói: "Tống Trinh, một bên hoa tai, cháu để mất ở đâu, còn nhớ không?"
Tống Trinh suy nghĩ một lát: "Hẳn là ở khách sạn Hoa Bắc."
Lần đó cùng ra ngoài với Tống Ân. Sau khi trở về chỉ còn lại một cái, chính là mất ở khách sạn.
"Khi nào thì mất? Còn nhớ rõ không?" Trần Phương Linh tiếp tục hỏi.
"Chuyện mười năm trước. Hẳn là vào tháng sáu, nhưng cụ thể là ngày nào, cháu thật sự không nhớ rõ. Đã lâu lắm rồi."
Tháng sáu...
Trần Phương Linh nhớ tới chuyện tối hôm đó. Thằng bé chạy tới đem hoa tai đưa cho bà ta, dặn dò bà phải cất cẩn thận trong tủ khóa.
Chính là một chiếc hoa tai giống như vậy.
"Nhất định chính là cháu. Không sai!" Trần Phương Linh nắm lấy tay Tống Trinh.
Tống Trinh không hiểu chuyện gì: "Bác nói gì vậy?"
"Người mà Tiến Minh nhà chúng ta vẫn luôn tìm chính là cháu. Mười năm trước, nó ở khách sạn Hoa Bắc, cùng một cô gái... Đêm đó nó liền nhặt được một chiếc hoa tai. Khẳng định là cháu! Nhưng mà, trên mặt cháu không phải có một vết bớt sao?"
Tống Trinh nghe những lời Trần Phương Linh nói, đầu óc cũng nhanh chóng nhớ lại.
Mười năm trước, khách sạn Hoa Bắc, cô gái, hoa tai, bớt...
Đó không phải là Tống Ân sao?
Hơn nữa, sau đó bọn họ tới tìm ông chú kia đòi tiền, nhưng lại không đòi được. Ngược lại bị ông ta tìm tới cửa, không những vậy còn khiến Tống Ân bị thương ở đầu.
Cho nên...
Đêm đó, người Tống Ân ngủ cùng không phải là ông chú đó, ngược lại là Lê Tiến Minh?
Trên thế giới này, như thế nào lại còn có chuyện trùng hợp như vậy? Hơn nữa... Chuyện tốt như vậy sao có thể rơi trúng người Tống Ân được?
"Tống Trinh?"
"A, đúng vậy, trước kia trên mặt cháu đúng là có một vết bớt." Tống Trinh nhanh chóng lấy lại tinh thần: " Nhưng mà, ba mẹ cháu cảm thấy nó không được đẹp cho nên đã xóa nó đi. Hiện tại trên mặt vẫn còn vết mờ! Chính là, bác gái, chuyện này như thế nào?"
Trần Phương Linh có chút kích động: "Đây là duyên phận! Đều đã mười năm, còn có thể gặp lại, thằng nhóc kia, thế nào bác cũng sẽ bắt nó phải chịu trách nhiệm với cháu! Đi, trước tiên cùng bác đi giải quyết chuyện bạn gái của nó!"
Hôm nay.
Tống Ân hoàn thành trước thời hạn, quay về thành phố An Lập.
Mới vừa xuống máy bay, mở điện thoại lên, sau đó lấy hành lý.
Theo bản năng liền gõ xuống một dãy số quen thuộc, trầm ngâm do dự có nên gọi điện thoại cho người đó hay không.
Lại nói tiếp...
Đã rất lâu bọn họ hoàn toàn không có liên lạc.
Trong khoảng thời gian này, anh ấy sống thế nào?
Trước kia, Tống Ân cảm thấy mình đúng là một diễn viên chuyên nghiệp. Trước kia ở cùng một chỗ với Lê Tiến Thành.
Đến khi đi diễn, cô tận lực với vai diễn, nên ít khi nhớ tới một người đàn ông.
Nhưng lần này, cùng Lê Mạnh Hùng tập trước lời thoại, có rất nhiều thời điểm, trong đầu lại luôn xuất hiện hình bóng anh ấy.
Loại cảm giác này, từ trước tới nay cô ấy chưa từng cảm nhận thấy. Chính là... Không thể thay đổi, không nghĩ sẽ thay đổi... Thậm chí... Có chút trầm mê với cảm giác này...
Đúng là kỳ lạ.
Lại có chút ngọt.
Đang miên man suy nghĩ, phía trước bị một người ngăn lại.
"Cô Tống."
Tống Ân qua kính râm liếc mắt nhìn đối phương một cái. Là một người xa lạ.
"Bà Lê muốn gặp cô, phiền cô đi theo chúng tôi một chuyến."
Tống Ân nhíu mày.
"Bà Lê là ai?"
"Là mẹ của Lê Tiến Minh."
Tống Ân biết. Nhưng cô ấy không nghĩ rằng chuyện với Lê Tiến Minh nhanh như vậy mẹ anh ta đã biết.
Nhớ tới lần trước đã gặp qua ở nhà Lê Tiến Thành nhưng không mấy thoải mái, trong lòng Tống Ân không khỏi có chút bồn chồn. Lần này đi so với lần trước nhất định sẽ không phải chuyện tốt đẹp gì.
Cô ấy thở ra một hơi, vuốt cằm. Nói vài câu với Vũ Uyên, sau đó liền lên xe của đối phương rời đi.
Khi đến quán cà phê, mẹ Lê đã ngồi chờ ở đó.
Gương mặt có chút nhợt nhạt nhưng vẫn rất tao nhã khuấy cà phê.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!