Tại khách sạn Muse.
Sau khi làm hết công việc của nửa ngày, Tô Hoàng Quyên chỉ cảm thấy eo lưng nhức mỏi, cả người như thể bị xe tải nghiền qua.
Cô ta ngồi xổm trong góc tường, xoa bóp bả vai, cắn răng chịu đựng cơn đau trong cơ thể.
Mấy năm nay cô ta đã quen với những công việc tay chân này, nhưng mỗi khi quá mệt mỏi thì vết thương cũ trên người lại tái phát cực kỳ đau nhức.
Cơn đau đó tựa như có rất nhiều côn trùng đang gặm nhấm trái tim.
“Tô Vân Anh cô ở đâu vậy?”
Vừa mới hít một hơi thì giọng nói của Giám đốc Bộ phận phục vụ phòng vang lên trong bộ đàm.
Đúng vậy, Tô Vân Anh chính là tên gọi mới bây giờ của cô ta. Vân Anh, Vân Anh bắt đầu từ bây giờ tất cả vẫn chưa muộn. Tô Hoàng Quyên của quá khứ đã chết trong vụ nổ năm đó rồi.
Cơ thể của cô ta bị thương rất nặng nhưng cuối cùng vẫn sống sót.
Bởi vì đã từng dạo qua Quỷ môn quan đáng sợ đó một lần nên vô cùng quý trọng tính mạng, đến bây giờ vẫn cố lay lắt sống tiếp.
“Giám đốc có chuyện gì sao?”
“Cô đến đây họp!”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ tới ngay.”
Tô Hoàng Quyên cất bộ đàm đi rồi chịu đựng cơn đau nhức toàn thân, đứng dậy khỏi góc hành lang.
Sau đó sửa sang lại quần áo trên người một chút rồi mới đi ra.
Trong phòng làm việc của Giám đốc, tất cả các nhân viên Bộ phận phục vụ phòng đã lần lượt tới.
“Ngày mai không chỉ sếp lớn của khách sạn sẽ đến mà còn dẫn theo một vị khách quan trọng cùng tới. Vì vậy đúng bảy giờ sáng mai các cô đều phải đến khách sạn, bắt đầu dọn dẹp phòng cho khách. Ngoài ra phòng tổng thống 8013 đêm nay Tô Vân Anh cô đi quét dọn lại một lần nữa, nhất định phải dọn sạch sẽ không được để bất kỳ góc nào còn dính bụi, tôi sẽ kiểm tra kỹ càng đó.”
“Vâng thưa giám đốc.”
Tô Hoàng Quyên đáp lại một tiếng.
Giám đốc lại dặn dò các công việc khác, nửa tiếng sau mới vẫy tay kêu những người khác đi.
Tô Hoàng Quyên là người cuối cùng đi ra. Khi Giám đốc đi tới đóng cửa khẽ sờ mông cô ta một cái, nhưng cô ta làm như không hề phát hiện ngay cả đầu cũng không thèm quay lại.
Bây giờ cô ta chỉ muốn sống sót.
Công việc này mức lương rất thấp thậm chí khiến cho cô ta thỉnh thoảng lại bị các đồng nghiệp khác hay khách hàng nhục mạ, nhưng cô ta đã học được cách kiên nhẫn. Không, nếu nói là kiên nhẫn không bằng nói rằng đã tê liệt rồi.
Tô Hoàng Quyên là một người ngay cả chứng minh thư cũng không có nên không có quyền phản kháng.
Phòng tổng thống 8013 rất lớn, Tô Hoàng Quyên tám giờ mới đi vào dọn dẹp, lúc rời khách sạn cũng đã hơn mười một giờ.
Cô ta vẫn còn chưa ăn cơm tối, đi bộ về đến căn phòng nhỏ được thuê, rồi tùy tiện mua chiếc bánh mỳ mười năm nghìn trên phố.
Sau khi tắm rửa xong những vết sẹo gớm ghiếc trên lưng khiến cô ta chỉ cần liếc nhìn đã không dám xem tiếp.
Kéo áo choàng tắm rồi hai tay ôm lấy mình.
Khi đi ra mới phát hiện chiếc bùa bình mà cô ta vẫn luôn đeo trên ngực không thấy đâu.
Chiếc bùa bình an đó là do mẹ cô ta khi còn sống đã đi chùa xin cho cô ta nhưng mới tặng chưa đầy hai ngày thì mẹ đã mất trên giường.
Tô Hoàng Quyên cảm thấy mình có thể sống sót sau vụ nổ trên biển là nhờ vào chiếc bùa bình an này. Mấy năm nay cô ta thường gặp ác mộng cũng chỉ có thể dựa vào nó mới được ngủ ngon giấc.
Tô Hoàng Quyên nghĩ có lẽ đã đánh rơi ở góc nào đó của khách sạn, vì vậy chỉ có thể sáng sớm mai đi tìm kỹ một chút.
Nói không chừng sẽ có người nhặt được đưa tới quầy lễ tân.
Ngày hôm sau.
Tô Hoàng Quyên đến khách sạn từ rất sớm, sau khi tập trung xong lập tức đi tới quầy lễ tân.
Quầy lễ tân không nhận được chiếc bùa bình an nào.
Cô ta chưa kịp đi tìm thì đã bị gọi đi tập hợp, đi tới từng phòng khách đã trả để dọn dẹp vệ sinh cùng các đồng nghiệp khác.
Khó khăn lắm mới hoàn thành xong công việc thì giọng nói của Giám đốc lại vang lên trong bộ đàm.
“Tất cả mọi người đều ra ngoài tập hợp, ông chủ đến rồi.”
“Đi thôi, đi thôi, đừng làm nữa đi tập hợp trước đã.” Tất cả mọi người đều gác lại công việc trên tay mình rồi đi ra ngoài.
Tô Hoàng Quyên không nhúc nhích vẫn đang nhớ tới chiếc bùa bình an của mình. Tối qua cô ta rời đi cuối cùng là từ căn phòng 8013, nếu như chiếc bùa bình an rơi ở đó thì cô ta phải nhanh chóng đi tìm trước khi khách hàng vào nhận phòng.
Bây giờ ông chủ đã tới thì e rằng vị khách đó cũng đã sắp đến rồi, cô ta không thể chậm trễ thêm được nữa.
“Vân Anh làm gì vậy, đi thôi?” Một người đồng nghiệp gọi cô ta.
“Các cô cứ đi trước đi, tôi hoàn thành công việc ở đây trước đã.”
Mọi người vội vàng rời khỏi, Tô Hoàng Quyên bỏ công việc trên tay xuống rồi cầm lấy thẻ phòng nhanh chóng đi tới phòng 8013.
“Này cô đang làm gì vậy?” Tô Hoàng Quyên vừa định quẹt thẻ phòng 8013, không ngờ tới lại bị một người đàn ông xa lạ chặn lại.
“Anh là...khách trọ ở căn phòng này à?”
“Ừ.”
Xem ra mình vẫn là chậm một bước rồi.
“Tôi vốn tới đây để dọn dẹp nhưng bởi vì...”
“Được rồi ở đây đã không cần dọn dẹp nữa.” Đối phương rõ ràng đã mất kiên nhẫn nên không có tâm tư muốn nghe cô ta nói xong, mà trực tiếp đẩy cửa phòng ra đi vào rồi đóng sầm cửa lại.
Tô Hoàng Quyên bị chặn lại ngoài cửa, cau mày lại nhưng cũng không dám xông vào.
Thôi quên đi.
Chỉ có thể lần sau quay lại tìm vậy, tin rằng dù có nhặt được chiếc bùa bình an cũng không ai thèm lấy.
Tô Hoàng Quyên quay lại làm việc và tiếp tục bận rộn một lát thì lúc này mọi người mới lần lượt quay lại.
“Làm việc ở đây lâu như vậy rồi mà tôi mới lần đầu tiên nhìn thấy ông chủ lớn.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!