Tô Hoàng Quyên bước ra khỏi phòng, trong lòng cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Sau khi thay quần áo xong xuôi bước ra khỏi khách sạn, bên ngoài bầu trời đã tối đen như mực. Cô ta vẫn còn chưa ăn tối nhưng lại không hề có cảm giác đói.
Trong đầu vẫn luôn bất giác nghĩ tới tấm ảnh người con gái đó ở trong ví của Kiều Quốc Thiên, nụ cười rất ngọt ngào khiến người khác phải yêu thích.
Không giống như cô ta...
Ngần ấy năm trời cô ta dường như đã quên mất phải cười như thế nào rồi.
“Hoàng Quyên!”
Đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng gọi, hóa ra là Lâm Văn Đông. Tô Hoàng Quyên quay đầu lại nhìn thấy anh ta đang chạy nhanh về phía mình, trên tay vẫn còn xách theo một chiếc hộp giữ nhiệt.
Sao anh ta vẫn còn ở đây?
“Anh vẫn đang đợi em.” Lâm Văn Đông đáp lại rồi đưa chiếc hộp giữ nhiệt cho cô ta: “Anh biết chắc em vẫn chưa ăn tối.”
Thực ra Tô Hoàng Quyên không đói nhưng vẫn nhận lấy chiếc hộp nhiệt cầm trên tay: “Cám ơn anh!”
Sau đó liếc nhìn anh ta và nói: “Đáng lẽ là em mời anh ăn cơm, xin lỗi nhé.”
Lâm Văn Đông mỉm cười: “Có gì đâu mà phải xin lỗi, em lại không cố ý cho anh leo cây, đi thôi anh đưa em về.”
Tô Hoàng Quyên không có từ chối.
Thực ra cô ta đã quen một mình đi trên con đường đêm này rồi nhưng dù vậy vẫn cảm thấy cô đơn.
Nếu là hai người có lẽ sẽ tốt hơn một chút.
“Trông em rất mệt mỏi, có phải anh Quốc Thiên lại gây phiền phức cho em không?” Lâm Văn Đông nói chuyện với cô ta.
Tô Hoàng Quyên lắc đầu: “Anh ta rất thích đồ ăn anh làm, gần đây có lẽ sẽ còn phải làm phiền anh rồi.”
“Làm phiền gì chứ, chỉ cần anh ta vui vẻ không gây phiền toái cho em thì anh sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì.”
Tô Hoàng Quyên hé môi nhẹ nhàng lên tiếng: “Cám ơn anh.”
Lâm Văn Đông liếc nhìn cô ta.
Màn đêm sâu thẳm lúc này ánh đèn đường còn có ánh trăng bao phủ lên người cô ta, vẻ mặt của Tô Hoàng Quyên rất điềm đạm và thanh lạnh như ánh trăng, không hề có chút dao động nào. Lâm Văn Đông không khỏi suy nghĩ miên man, trước đây ai có thể khiến cho khuôn mặt lạnh lùng này thêm một chút biểu cảm đây?
“Hoàng Quyên.” Lâm Văn Đông đột nhiên mở miệng.
“Ừ.”
“...Anh...”
“Anh cứ nói thẳng đi.” Tô Hoàng Quyên ôm chiếc hộp giữ nhiệt trong lòng.
“Anh...thực ra tuổi của chúng ta đã không còn nhỏ nữa, anh đối với em...em chắc chắn đã biết.” Lâm Văn Đông thu hết can đảm, nhưng đầu lưỡi dường như bị thắt nút, anh ta ngập ngừng một chút rồi lại nói: “Ý của anh là em có thể làm...”
Hai chữ “bạn gái” này chuẩn bị được thốt ra khỏi miệng.
Thì Tô Hoàng Quyên đột nhiên lên tiếng: “Anh không ngại kết hôn chứ?”
Lâm Văn Đông bỗng chốc sửng sốt.
Anh ta không dám tin nhìn chằm chằm vào Tô Hoàng Quyên, cho rằng mình vừa mới nhất định là nghe nhầm.
Sắc mặt của Tô Hoàng Quyên vẫn bình thản như nước, nhìn thẳng vào anh ta và hỏi lại rõ ràng một lần nữa: “Anh không ngại kết hôn chứ?”
Lâm Văn Đông vẫn chưa tỉnh táo lại, Tô Hoàng Quyên thở dài: “Coi như em chưa nói gì đi.”
Sau đó quay người rời khỏi.
Nhưng mới đi được mấy bước đã bị Lâm Văn Đông ôm lấy từ phía sau.
“Hoàng Quyên anh đồng ý!” Anh ta kích động nói, giọng nói không ngừng run lên, nhưng tiếng cười vui vẻ vang vọng trong bóng đêm, anh ta ôm lấy cô ta không ngừng xoay tròn tại chỗ: “Anh đồng ý! Anh hoàn toàn đồng ý!”
Khóe môi Tô Hoàng Quyên khẽ cong lên, nở một nụ cười hiếm thấy, sau đó vỗ vai anh ta một chút: “Anh mau buông em xuống.”
Lâm Văn Đông khá nghe lời đặt cô ta lại vị trí cũ, rồi nhìn cô ta bằng ánh mắt nóng bỏng.
Tô Hoàng Quyên bị anh ta xoay mấy vòng trên không nên mái tóc lúc này đã rối tung, Lâm Văn Đông đưa tay ra vén những sợi tóc lòa xòa bên má cho cô ta, cô ta nghĩ một chút rồi chủ động dắt tay anh ta.
Lâm Văn Đông vô cùng cao hứng, ngay sao đó mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Nhưng đúng lúc này...
Phía sau lưng ánh đèn xe sáng chói le lói, một chiếc xe gầm rú lao tới, người lái đạp mạnh chân ga xông về phía hai người họ với tốc độ cực kỳ nhanh. Không, chính xác mà nói là lao về phía Tô Hoàng Quyên.
Chiếc xe đó giống như một chú sư tử hung dữ, kiêu ngạo và ngông cuồng, đang mở rộng chiếc mồm đầy máu muốn nhai nát cô ta ra cho hả giận, nghiền đến mức xương cốt cũng không còn.
Tốc độ xe quá nhanh cũng lao ra quá đột ngột khiến cho Tô Hoàng Quyên cũng bất ngờ.
Cả người sững sờ tại chỗ, cùng với chiếc xe ngày càng đến gần, cô ta chỉ cảm thấy mạch máu toàn thân đều đông cứng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng trên xe.
Kiều Quốc Thiên.
Ánh mắt lạnh lùng thấu xương như vậy ở trong màn đêm như một lưỡi dao đâm từng nhát vào cô ta, giống như thật sự muốn dồn cô ta vào chỗ chết thì mới cam lòng.
Tô Hoàng Quyên vốn tưởng rằng mình sẽ không sợ hãi nếu như chết dưới tay của Kiều Quốc Thiên, nhưng khi chiếc xe ngày càng gần thì cả người cô ta run lên bần bật.
Khi chiếc xe dừng lại đột ngột dán sát vào bụng cô ta thì lúc này toàn thân cô ta đã mềm nhũn ngã mạnh xuống đất, cả người chảy đầy mồ hôi lạnh cùng với sắc mặt tái nhợt hoàn toàn mất đi vẻ hồng hào.
Lâm Văn Đông cũng bị dọa cho ngây người, tiếng phanh gấp chói tai mới khiến cho anh ta giật mình tỉnh táo lại, gần như nhảy vọt tới đỡ Tô Hoàng Quyên dậy.
Tô Hoàng Quyên phải nắm chặt cánh tay anh ta mới có thể khó khăn đứng dậy được, một lúc lâu sau hai chân vẫn còn đang run rẩy.
Cô ta không cần ngẩng đầu lên đều có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén như gai nhọn của Kiều Quốc Thiên, cô ta không biết tại sao anh ta lại nổi điên lên như vậy?
“Em có thể đứng được không?” Lâm Văn Đông cất tiếng hỏi.
Tô Hoàng Quyên gật đầu.
Sau khi Lâm Văn Đông xác nhận rằng cô ta không có vấn đề gì mới buông ra, giận dữ lao về phía Kiều Quốc Thiên.
Anh ta điên cuồng kéo cửa xe, hai tay siết chặt nắm đấm tựa như muốn liều mạng với Kiều Quốc Thiên vậy, Tô Hoàng Quyên giật mình vội vàng chạy tới ngăn anh ta lại: “Văn Đông anh đừng có kích động!”
“Em buông anh ra, anh ta chính là muốn đâm chết em!”
“Anh đi đi!” Tô Hôang Quyên sợ Kiều Quốc Thiên nổi điên sẽ đâm Lâm Văn Đông, cô ta không muốn để anh ta xen vào chuyện giữa mình và Kiều Quốc Thiên.
Lâm Văn Đông quá tức giận nhưng Tô Hoàng Quyên nghiêm mặt lại: “Lâm Văn Đông, anh có còn muốn kết hôn với em nữa hay không?”
Vừa mới nghe thấy những lời này, anh ta đột nhiên sững sờ.
Tô Hoàng Quyên không có chú ý đến bên trong xe, Kiều Quốc thiên vừa mới hạ cửa kính xuống thì đã nghe thấy câu này.
Sắc mặt của anh ta chợt thay đổi, ánh mắt càng trở nên u ám hơn, ngay sau đó đạp mạnh chân ga khiến chiếc xe lao vút về phía trước, như thể một con thú dữ hoàn toàn biến mất trong màn đêm.
Lâm Văn Đông vẫn rất lo lắng suốt quãng đường đều nắm chặt tay Tô Hoàng Quyên, tựa hồ sợ Kiều Quốc Thiên lại xông tới một lần nữa.
Đưa cô ta về đến cổng của tiểu khu rồi hỏi: “Hoàng Quyên vừa rồi em có nhắc tới chuyện kết hôn...”
Tô Hoàng Quyên thở dài: “Anh biết đấy...em không có chứng minh thư cho nên...”
“Không sao chúng ta không cần đi đăng ký. Nếu như em không ngại chúng ta có thể trực tiếp tổ chức hôn lễ, mời bạn bè và người nhà đến chúc mừng, em nghĩ sao?”
Tô Hoàng Quyên cố nặn ra một nụ cười: “Anh cứ sắp xếp đi, em thế nào cũng được, hơn nữa em cũng không có người nhà và bạn bè.”
Lâm Văn Đông cảm thấy hơi đau lòng cho cô ta nên gật đầu: “Vậy để anh thu xếp đi, em không cần bận tâm đâu, ngày mai anh nhờ mẹ anh giúp chúng ta chọn một ngày tốt.”
Tô Hoàng Quyên nói được sau đó hai người không nói thêm gì nữa, cô ta kêu Lâm Văn Đông trở về.
Mình một cơ đơn trở về nhà.
Màn đêm vắng lặng, tiếng bước chân của cô ta có chút nặng nề hơn, trong lòng cũng nặng trĩu như thể có một tảng đá lớn nặng ngàn cân đang đè nặng khiến người ta không thể thở nổi. Đưa ra lời đề nghị kết hôn với Lâm Văn Đông không phải là vì một phút xúc động. Trong lòng cô ta cũng rõ ràng anh ta đối với mình rất tốt, cả đời này cô ta cũng không còn mong mỏi điều gì nữa, đã rất may mắn khi có thể tìm được một người đối xử tốt với mình, bình yên vượt qua nốt quãng đời còn lại.
Bây giờ người thích hợp đã xuất hiện.
Những người phụ nữ bên ngoài chẳng phải cũng đều tùy hoàn cảnh mà ứng xử đấy thôi.
Tô Hoàng Quyên lên lầu, hành lang tối om, chiếc đèn kích hoạt bằng giọng nói đã hỏng từ lâu. Cô ta lục lọi hồi lâu mới tìm thấy được chìa khóa trong túi, rồi mở cửa ra.
Nhưng cánh cửa vửa mới được mở ra một khe nhỏ, thì giây tiếp theo vòng eo đột nhiên bị siết chặt, một đôi cánh tay dài nóng rực bất ngờ duỗi ra ôm chặt lấy cô ta từ đằng sau. Sau đó không đợi cô ta hoàn hồn cả người đã bị đẩy vào cánh cửa một cách thô bạo.
Cánh cửa bị đá mạnh “rầm” một tiếng, Tô Hoàng Quyên bị người dùng sức mạnh mẽ xoay người lại đè lên cánh cửa.
Trong căn phòng nhỏ chật hẹp không có bật đèn.
Rất tối.
Tô Hoàng Quyên không thể nhìn thấy người đến, nhưng từ hơi thở quen thuộc đó chỉ cần ngửi đã biết được người đến là ai.
Kiều Quốc Thiên.
Ngoài anh ta ra sẽ không có người thứ hai.
Hô hấp của người đàn ông trở nên nặng nề, một tay giữ chặt lấy chiếc eo thon thả của cô ta, tay còn lại đã lôi kéo chiếc quần jean mà đôi chân dài của Tô Hoàng Quyên đang mặc từ phía sau, những ngón tay thon dài gần như xé toạc hàng cúc và khóa kéo của chiếc quần, động tác vô cùng thô lỗ.
Tô Hoàng Quyên vốn cho rằng mình có thể bình tĩnh chấp nhận mọi hành động điên cuồng của anh ta nhưng lần này vẫn bị dọa sợ rồi.
“Kiều Quốc Thiên, anh buông ra!” Cô ta kêu lên.
“Câm miệng!”
Kiều Quốc Thiên lạnh lùng quát lên hai chữ, cô ta cố gắng xoay người lại muốn đẩy tay anh ta ra, nhưng lại bị anh ta nhanh chóng rút chiếc cà vạt trên cổ ra trói lại. Hai chân cũng bị anh ta đè chặt đến mức không thể nhúc nhích nổi.
Tô Hoàng Quyên cảm thấy giây phút này mình tựa như một con cá đang nằm trên thớt mặc người xâu xé.
Thậm chí cô ta còn không biết tối nay mình đã làm gì chọc cho Kiều Quốc Thiên không vui, anh ta giống như một con thú dữ xé rách chiếc quần mỏng manh của cô ta ra: “Cô sống cũng khá tốt mà, hả? Giết chết con của tôi còn có thể thản nhiên kết hôn với người đàn ông khác như vậy sao? Tô Hoàng Quyên, cô muốn bắt đầu một cuộc sống mới nhưng đã hỏi ý kiến của tôi chưa?”
Tô Hoàng Quyên chỉ cảm thấy cả người đau đớn, giọng nói của anh ta vang lên bên tai như thể âm thanh của ma quỷ.
Anh ta không hề thương hương tiếc ngọc, cũng không bận tâm lúc này cô ta đã đau đớn đến mức cả người run rẩy, lại cắn mạnh lên dấu vết đã bầm tím trên cổ của Tô Hoàng Quyên một lần nữa,
Nụ hôn ngày càng sâu và mạnh hơn.
“Cô nói...nếu như Lâm Văn Đông nhìn thấy dấu hôn ở đây thì sẽ có phản ứng gì? Nếu như anh ta biết được...trước đây cô không chỉ kết hôn với tôi mà còn từng mang thai đứa con của tôi thì liệu anh ta sẽ còn muốn cô không?”
Tô Hoàng Quyên cảm thấy mình như bị xét nát bởi người đàn ông tàn nhẫn này. Mọi động tác của anh ta đều không hề thương tiếc một chút nào cả, mà là điên cuồng chiếm đoạt cùng với sự trả thù ác liệt.
Cô ta bướng bỉnh cắn môi, không cho phép mình phát ra một âm thanh rên rỉ đầy đau đớn dù chỉ là một chút. Chẳng mấy chốc đã ngửi thấy mùi máu, đôi môi tái nhợt đã bị chính mình cắn rách.
Kiều Quốc Thiên tựa hồ bị dáng vẻ quật cường và yên tĩnh này của cô ta chọc giận, hừ một tiếng sau đó lại đè Tô Hoàng Quyên lên giường: “Tô Hoàng Quyên đừng có ở trước mặt tôi giả vờ kiên trinh như vậy sẽ không vui chút nào!”
Anh ta cúi người dùng sức ngậm lấy môi cô ta, mùi màu tươi của cô ta xộc thẳng vào miệng anh ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!