Mặc dù trong bóng tối nhưng Tô Hoàng Quyên vẫn có thể cảm nhận được lửa giận đang bùng cháy của anh ta. Trong lòng có hơi sợ hãi nhưng vẫn nở nụ cười trên khuôn mặt: “Hôn môi với một người mình không yêu thật sự rất ghê tởm.”
Lông mày của Kiều Quốc Thiên khẽ động, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô lại nói thêm một lần nữa xem!”
Tô Hoàng Quyên tiếp tục mở miệng nói cố tỏ ra thoải mái: “Chúng ta chẳng qua giống như trước đây mà thôi, giải quyết nhu cầu thể xác cho nhau, cũng không có gì là không thể chấp nhận được, kỹ thuật của anh cũng không tồi, tôi còn cầu mà không được việc duy trì mối quan hệ bạn giường, nhưng việc hôn môi thì thôi đi, đây là để giữ lại cho Lâm Văn Đông người chồng tương lai của tôi.”
Ngọn lửa trong lồng ngực của Kiều Quốc Thiên đột nhiên bùng cháy mạnh mẽ.
Anh ta cảm thấy mình thật sự rất hận người phụ nữ trước mắt này, trước kia chán ghét bây giờ còn hận hơn.
Ngày hôm sau.
Tô Hoàng Quyên tắm rửa rồi thay quần áo sau đó đi đến khách sạn.
Cô ta không muốn nghĩ tới chuyện xảy ra đêm qua.
Kiều Quốc Thiên nổi điên rồi cưỡng ép cô ta, sau đó đóng sầm cửa lại và bỏ đi.
Tô Hoàng Quyên biết chẳng qua anh ta tức giận việc cô đã giết chết đứa bé của họ lại vẫn có thể thản nhiên sống cuộc sống của chính mình như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Cô ta hít sâu một hơi rồi sửa sang lại những sợi tóc rối bên tai, sau đó mới bấm chuông cửa.
Trợ lý của Kiều Quốc Thiên đi tới mở cửa, còn anh ta vẫn đang tắm rửa.
Trợ lý nói một tiếng với anh ta, anh ta lập tức cao giọng nói: “Kêu có ta cầm đồ ngủ đến đây cho tôi.”
Tô Hoàng Quyên lấy bộ đồ ngủ trên giường của anh ta đưa vào phòng tắm. Kiều Quốc Thiên lạnh lùng nói qua cánh cửa: “Có nhìn thấy thuốc trên đầu giường không, uống đi.”
Tô Hoàng Quyên bước tới cạnh giường vừa nhìn đã thấy đó là một viên thuốc tránh thai.
Trong lòng đau thắt lại nhưng ngoài miệng lại thản nhiên lên tiếng: “Tổng giám đốc Quốc Thiên đúng là rất chu đáo. Tuy nhiên anh đã suy nghĩ nhiều rồi, trước khi đến đây tôi đã uống thuốc này rồi.”
“Lại uống tiếp.” Cánh cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.
Anh ta vừa mới tắm xong, mặc áo choàng tắm đứng ở cửa phòng, nhìn chằm chằm vào cô ta với ánh mắt lạnh lẽo: “Uống thuốc trước mặt tôi!”
Tô Hoàng Quyên biết rằng Kiều Quốc Thiên chẳng qua đang đề phòng mình nói dối. Cô ta nghe theo lời cầm lấy thuốc và nước dứt khoát nuốt xuống.
Nước lạnh trượt xuống cổ họng rồi trôi vào trong bụng khiến cô ta chỉ cảm thấy lạnh. Loại lạnh đó vẫn luôn buốt đến tận cùng của trái tim, rồi lan ra khắp mạch máu và xương tủy.
Dường như muốn trả thù cho sự thô lỗ của anh ta tối hôm qua, cô ta lạnh nhạt mở miệng nói: “Thực ra anh không cần phải căng thẳng như vậy, tôi đã không muốn sinh đứa bé đầu tiên cho anh thì tự nhiên cũng sẽ không có đứa thứ hai.”
Đúng như dự đoán, sắc mặt của Kiều Quốc Thiên bỗng chốc thay đổi. Anh ta bước tới và ấn Tô Hoàng Quyên lên tường, lòng bàn to giữ chặt bờ vai mảnh mai của cô ta, những ngón tay thon dài của anh ta gần như muốn siết gãy xương cốt nơi đó.
“Cô cố ý chọc giận tôi phải không?” Đôi mắt u ám nhìn thẳng vào cô ta: “Còn dám nhắc tới đứa bé ở trước mặt tôi? Tô Hoàng Quyên cô có tư cách gì để nhắc tới chứ?”
Tô Hoàng Quyên có chút mệt mỏi ngước nhìn anh ta: “Tôi cũng không thích nhắc đến chuyện trước kia, cho nên anh Quốc Thiên tốt hơn chúng ta hãy quên tất cả những chuyện quá khứ đi. Từ đây...anh và tôi đường ai nấy đi, anh hãy kết hôn với cô Hoàng đi, còn tôi...sẽ trải qua một cuộc sống bình thường với Lâm Văn Đông.”
“Cô đừng có ảo tưởng!” Kiều Quốc Thiên tàn nhẫn phá hủy ảo tưởng của cô chỉ bằng năm chữ.
Đường ai nấy đi?
Tô Hoàng Quyên đã từng đâm anh ta một nhát đao đau đớn lúc anh ta chật vật nhất, bây giờ lại dám yêu cầu anh ta để cho cô ta có được một cuộc sống bình thường?
“Anh Quốc Thiên nếu như anh vẫn cố chấp dây dưa và làm loạn, chỉ e rằng sẽ khiến tôi hiểu nhầm.”
Anh ta nheo mắt lại: “Nói nghe thử nào.”
“Sở dĩ anh không muốn tôi kết hôn với Lâm Văn Đông...” Tô Hoàng Quyên nghiêm túc nhìn vào mắt anh ta rồi ngập ngừng một chút: “Có phải là vì anh đang ghen hay không?”
Tô Hoàng Quyên nói những lời này chỉ để kích thích anh ta. Anh ta đã có cô Hoàng rồi, làm sao sẽ ghen tỵ chỉ vì cô ta? Nói khiêm tốn hơn chút nữa thì dù không có cô gái trong bức ảnh kia thì hai người họ cũng sẽ không thể đi được đến bước cuối cùng.
Ngay từ đầu giữa họ không có gì khác ngoài tình dục và lợi dụng lẫn nhau ra.
Nhưng không ngờ Kiều Quốc Thiên không những không nổi giận, cũng không nhục mạ cô ta, mà ngược lại đột nhiên thấy anh ta bật cười.
“Đúng vậy, tôi ghen tỵ, tôi rất nhanh sẽ bị chính sự ghen tuông này của mình dìm chết.” Khi Kiều Quốc Thiên nói điều này, đột nhiên ghé sát đôi môi lại gần cô ta đầy ái muội. Hô hấp của Tô Hoàng Quyên như ngừng lại, cả người cứng đờ dựa sát vào bức tường, cố gắng tránh đi đôi môi đó. Tuy nhiên khi anh ta từng bước ép sát lại hoàn toàn không thể trốn tránh được.
Cô ta chỉ cảm thấy trái tim trong lồng ngực của mình sẽ nhảy ra ngoài bất cứ lúc nào chỉ vì những động tác bất ngờ và đầy mập mờ này của anh ta. Tô Hoàng Quyên nắm chặt hai tay lại, ép buộc mình phải bình tĩnh một chút, ít nhất...không thể cho anh ta nghe thấy tiếng tim đập nhanh như vậy.
“Vì vậy bây giờ tôi càng không vui.” Lời nói của Kiều Quốc Thiên nửa đùa nửa thật.
Tô Hoàng Quyên cảm thấy nếu như mình tin vào điều đó thì chính là một con ngốc.
Đôi môi anh ta không dừng lại trên bờ môi cô ta lâu, chỉ nhẹ nhàng cắn vào vành tai của cô ta, rồi mở miệng nói với chất giọng khàn khàn đầy mê hoặc: “Bây giờ tôi muốn ăn sáng, muốn ăn đồ do Lâm Văn Đông làm, còn có khi trở về nhân tiện gọi anh ta cùng đến phòng của tôi.”
Tô Hoàng Quyên bị hô hấp của anh ta làm cho đầu óc có chút mơ hồ, đang định đẩy anh ta ra, nhưng khi nghe thấy những lời anh ta nói chợt sững người lại, sau đó ngước nhìn anh ta.
Khoảng cách của hai người rất gần, hàng mi dài suýt chút nữa đã quét qua gương mặt anh ta.
“Sao vậy? Lo lắng à?”
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Tô Hoàng Quyên cảnh giác hỏi.
Kiều Quốc Thiên nhận ra sự căng thẳng của cô ta, điều này càng khiến cho anh ta cảm thấy rất vui vẻ, tâm trạng bỗng trở nên rất tốt.
“Cô nghĩ tôi có thể làm gì?” Anh ta nhướng mày, ngón tay khẽ lướt qua chiếc khăn lụa trên cổ rồi dần xuống xương quai xanh của Tô Hoàng Quyên. Cả người cô ta chợt căng thẳng, chỉ nghe thấy anh ta khẽ hỏi: “Có lẽ chúng ta cứ diễn lại một chút những việc mà tối qua cả hai đã làm cho anh ta xem vậy?”
“Kiều Quốc Thiên anh đừng có quá đáng!” Tô Hoàng Quyên kéo tay anh ta xuống.
Hai tay anh ta giơ lên cao và chống vào tường, dáng người cao lớn giam cầm cô ta lại, quan sát cô ta từ trên xuống dưới đầy khinh bỉ: “Cô có biết một người đàn ông ghen tuông sẽ có thể làm ra những chuyện đáng sợ nào hay không.”
“Anh đã nháo đủ chưa?”
“Tôi đói bụng rồi, có thể sẽ nháo càng lớn hơn, không những có thể ăn mọi thứ mà còn có thể...ăn cô đấy!”
Làm sao Tô Hoàng Quyên lại không biết anh chàng này đang nói cái gì chứ? Cô ta xoay người đi vòng qua trước người anh ta.
“Bây giờ tôi sẽ đi chuẩn bị bữa sáng cho anh.” Tô Hoàng Quyên nói xong, không cần biết Kiều Quốc Thiên sẽ nói thêm gì nữa, bước nhanh ra khỏi phòng.
Mãi một lúc lâu sau suy nghĩ và trái tim cô ta vẫn luôn rối bời.
Tô Hoàng Quyên đi tìm Lâm Văn Đông nhờ anh ta làm đồ ăn sáng. Anh ta vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện tối qua.
“Anh ta không có làm gì em chứ?”
“...Không có.” Tô Hoàng Quyên lắc đầu cố gắng không nghĩ tới chuyện tối qua. Đó hoàn toàn là một sự cố ngoài ý muốn, ngay cả chính cô ta cũng không ngờ tới.
Lâm Văn Đông vẫn không yên lòng: “Hay là lát nữa anh cùng em đi lên. Nếu như anh ta lại bắt nạt em...”
“Không cần đâu.” Tô Hoàng Quyên bất giác từ chối, Kiều Quốc Thiên chắc chắn không có ý tốt khi kêu cô ta dẫn người tới.
Cảm xúc của cô ta có chút kích động, Lâm Văn Đông không khỏi liếc nhìn cô ta nhiều hơn một chút. Tô Hoàng Quyên bị anh ta nhìn như vậy thì cảm thấy chột dạ, vội thay đổi đề tài: “Anh mau làm bữa sáng đi, đừng làm chẫm trệ thời gian.”
Lâm Văn Đông cũng không tiếp tục hỏi nhưng trong lòng đã mơ hồ cảm giác được mối quan hệ giữa Tô Hoàng Quyên và Kiều Quốc Thiên không đơn giản như vậy, chỉ là nếu cô ta đã không muốn nói thì anh ta cũng không hỏi nhiều.
Tô Hoàng Quyên mang bữa sáng lên lầu.
Kiều Quốc Thiên đang nói chuyện điện thoại ở bên cạnh cửa sổ của nhà ăn.
“Ừ đang chuẩn bị ăn đây, anh biết, ừ, mấy ngày nữa sẽ đến vậy? Được, đến lúc đó anh sẽ đi sân bay đón em, ừ, tạm biệt, chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Giọng nói của Kiều Quốc Thiên hiếm khi dịu dàng như vậy.
Vẻ dịu dàng cũng hiện rõ trên khuôn mặt.
Tô Hoàng Quyên cảm thấy rất xa lạ với dáng vẻ này của anh ta, lục lọi những ký ức trước đây hình như chính mình cũng chưa từng cảm nhận được vẻ dịu dàng này của anh ta. Trước kia khi hai người họ kết hôn cũng hầu như đều đứng ở phía đối lập nhau.
Lúc này anh ta dịu dàng như vậy thì đó chắc hẳn là cô Hoàng kia.
Kiều Quốc Thiên thu lại ánh mắt sau đó quay đầu lại, Tô Hoàng Quyên vẫn chưa kịp rút lại ánh mắt thẫn thờ của mình, khi bốn mắt nhìn nhau màu sắc trong đôi mắt của anh ta dần trở nên thâm thúy.
Cô ta có chút bối rối lập tức quay mặt đi và nói: “Ăn sáng thôi.”
Kiều Quốc Thiên liếc cô một chút rồi tao nhã ngồi xuống bàn ăn, sau đó nhàn nhã hỏi một câu: “Người đâu?”
Tô Hoàng Quyên cũng không hề thay đổi sắc mặt, vừa đặt bộ đồ ăn vừa thản nhiên lên tiếng: “Anh ấy rất bận, anh Quốc Thiên có chuyện gì cứ nói với tôi là được, anh ấy cũng không phải nhân viên của anh, không phải là người anh có thể tùy ý sai sử.”
“Tìm cô là được?” Kiều Quốc Thiên mỉm cười chế giễu, nhắc lại lời nói vủa cô ta: “Đúng vậy, tôi suýt chút nữa thì quên mất, vợ chồng chưa cưới đều là một, tìm anh ta hay tìm cô quả thật đều giống nhau, nhưng...”
Kiều Quốc Thiên liếc nhìn cô ta: “Chồng chưa cưới của cô đều biết rõ về những chuyện quá khứ và hiện tại của cô sao?”
Bàn tay đang cầm bộ đồ ăn của cô ta bỗng khựng lại.
“Chúng ta đã từng kết hôn hơn nữa đến nay vẫn còn chưa làm thủ tục ly hôn, chuyện này anh ta có biết không?”
Tô Hoàng Quyên bỗng cảm thấy hô hấp như nghẹn lại.
Nhưng giây tiếp theo đã khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh: “Không quan trọng, ai mà chẳng có quá khứ? Huống chi tôi và anh ấy không có ý định đi đăng ký, chúng tôi sẽ đến sống cùng nhau trước.”
Ngay khi lời nói của cô ta vừa dứt thì sắc mặt của Kiều Quốc Thiên tối sầm lại, giữa hai hàng lông mày cũng nhuộm một màu u ám. Tô Hoàng Quyên cúi đầu múc cháo cho anh ta, nhưng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mặt sắc bén đó, như thể muốn chọc thủng cô ta ra.
Đúng lúc này, người trợ lý gõ cửa bước vào: “Tổng giám đốc Quốc Thiên người đã tới rồi.”
“Để cho anh ta vào đi.” Kiều Quốc Thiên lạnh lùng mở miệng nói, trong khi nói chuyện trên khuôn mặt vẫn không hề có một chút độ ấm nào. Đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Hoàng Quyên nhìn đến mức khiến trong lòng cô ta cũng phải sợ hãi.
Mãi đến khi nhìn thấy Lâm Văn Đông đi vào cửa, sắc mặt của Tô Hoàng Quyên mới hơi thay đổi một chút. Cô ta cau mày lại và nhìn Kiều Quốc Thiên với vẻ không vui, lập tức đi về phía Lâm Văn Đông rồi thấp giọng nói: “Sao anh đến đây vậy?”
“Anh Quốc Thiên tự mình gọi điện cho Bộ phận phục vụ ăn uống kêu anh tới. Em có biết có chuyện gì hay không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!