Nở nụ cười đau khổ.
Cảm thấy bản thân hơi mắc cười.
Đến cửa phòng 8013, cô ngập ngừng, không biết có nên hay không nên gõ cửa. Ngay lúc đang chần chừ, cánh cửa bị người phía trong đột nhiên kéo ra.
Cô ngẩn người.
Một khuôn mặt bé nhỏ trẻ tuổi đang nở nụ cười xuất hiện trước mặt cô ta: “Cô chính là người lần trước nghe điện thoại của tôi, quản gia của Quốc Thiên à?”
Ánh mắt của cô ta khựng lại trên mặt của cô gái, rất lâu cũng không thể rời khỏi ánh nhìn.
Quả nhiên giống những người khác nói vậy, cô ta nhiệt tình có sức sống, tuổi trẻ lại xinh đẹp, chỉ mới nhìn thôi, cũng khiến người ta rất thích.
Ở trước mặt cô gái trẻ tuổi này, cuộc sống của cô quá u ám, cũng không cầm được có chút tủi thân.
Cô gái như thế này, sánh đôi với Kiều Quốc Thiên, vừa đúng.
Còn bản thân…
Cô rất miễn cưỡng nở ra một nụ cười, gật đầu: “Ừm. Đúng. Tôi đến để thu dọn quần áo của ông Kiều, đem đi giặt khô đây, bây giờ tiện đi vào chứ?”
“Tất nhiên tiện rồi. Cô mau vào đi.” Đối phương mới gặp như đã quen thân vậy, cũng không có làm ra vẻ, trực tiếp khoác lấy cánh tay của Tô Hoàng Quyên, nhìn bản tên treo trên ngực của cô ta: “Cô tên Tô Hoàng Quyên?”
“Đúng vậy, cô Hoàng.” Tô Hoàng Quyên không thể mới gặp là quen thân như cô ta vậy, thái độ vẫn là bình thản như mọi khi vậy.
“Tôi tên Hoàng Thiên Nhi, cô gọi tôi là Thiên Nhi đi nhé.”
Tô Hoàng Quyên chỉ là nở nụ cười nhẹ. Cô ta nhìn giống như cô gái không hiểu sự đời vậy, trong mắt toàn là ngây thơ trong sáng. Cô gái như vậy, mới thật sự là người vợ mà đàn ông muốn tìm kiếm.
Sự nặng nề trong lòng của cô ta nói không ra, chỉ nói: “Cô Hoàng, tôi vào trong phòng ngủ lấy quần áo đây.”
“Ừm, tôi với cô cùng đi.” Hoàng Thiên Nhi nói: “Thiên Quốc rất bận, mới sáng sớm thì ra ngoài rồi. Tôi còn chưa gặp được anh ta nữa đó! Hôm nay cô và anh ta gặp mặt qua chưa vậy?”
“…Tôi cũng chưa.”
Cô ta đang nói dối. Bữa sáng của sáng hôm nay, là cô ta tự tay chuẩn bị cho anh ta. Anh ta ăn xong bữa sáng mới ra ngoài.
“Được thôi. Dù sao tôi đã gọi điện thoại cho anh ta rồi, anh ta nói buổi tối về với tôi. Đúng rồi, Hoàng Quyên, tôi ở bên đây không có bạn bè, sau này, cô làm quản gia cho anh ta, cũng làm quản gia cho tôi được không? Phòng tôi ở ngay kế bên anh ta, dù sao tôi cũng không cần cô chăm sóc theo sát như vậy đâu, chỉ cần thỉnh thoảng khi tôi buồn chán, cô có thể cùng tôi ra ngoài dạo vòng vòng là được rồi.”
Có lẽ là chột dạ, Tô Hoàng Quyên không định tiếp cận quá gần với Hoàng Thiên Nhi, thế nên, yêu cầu của Hoàng Thiên Nhi, phản ứng bản năng của cô là từ chối:
“Hay là cô Hoàng vẫn là tìm những người khác đi, thật ra trong khách sạn vẫn còn rất nhiều người trẻ tuổi tương đương với cô, tôi tin rằng có họ cùng ra ngoài đi dạo, chắc chắn càng nhiều chủ đề có thể trò chuyện.”
“Nhưng tôi thích cô đấy thôi.” Khi Hoàng Thiên Nhi nở nụ cười, hồn nhiên ngây thơ, trong mắt một chút tạp chất đều không có.
“Tôi tìm cô, ngoài trừ để cô cùng tôi ra ngoài đi dạo, còn có lòng riêng tư khác nữa. Trước đây Quốc Thiên nói với tôi, tài nấu nướng của cô rất tốt, gần đây đều là cô đang nấu cơm cho anh ta ăn. Bởi vậy, tôi muốn lén lút học hỏi tay nghề với cô.”
Tô Hoàng Quyên hơi kinh ngạc. Cô ta không nghĩ rằng Kiều Quốc Thiên trước mặt của Hoàng Thiên Nhi nhắc qua mình.
“Thật ra tay nghề của tôi là nghiệp dư, cũng không được tính là tốt. Nếu như cô Hoàng thật sự muốn học, có thể tìm đầu bếp trong khách sạn. Họ đều là chuyên nghiệp đấy.”
“Nhưng mà, Quốc Thiên thích ăn của cô làm à.” Hoàng Thiên Nhi kiên trì:
“Đều nói, muốn nắm lấy trái tim của một người đàn ông thì phải nắm được bao tử của anh ta. Sau này tôi và Quốc Thiên phải ở bên nhau suốt đời, đâu thể nào luôn để người giúp việc nấu cơm. Tôi cũng muốn xuống bếp nấu cho anh ta ăn, để anh ta khen không rời miệng với tài nấu nướng của tôi.”
Tô Hoàng Quyên đem quần áo của anh ta ôm trong lòng, ngửi hơi mùi quen thuộc đó, nghe lời nói của Hoàng Thiên Nhi, chỉ cảm thấy trong lòng cay đắng khó tả.
Nhìn được ra, cô gái trẻ tuổi này thật sự rất thích anh ta.
Đây là phúc của anh ta.
“Hoàng Quyên, cô luôn từ chối tôi, có phải là không thích tôi không? Cảm thấy tôi đáng ghét?” Hoàng Thiên Nhi nghiêng đầu, hỏi.
Nhìn vẻ mặt ủ rũ của cô ta, Tô Hoàng Quyên ngược lại cảm thấy không đành lòng rồi.
“Không có, cô rất dễ thương, chứ không đáng ghét. Tôi hứa với cô, mọi khi cuối tuần sẽ ở cùng cô. Nếu như cô muốn học nấu nướng, tôi cũng cố hết khả năng của tôi dạy cô.”
Hoàng Thiên Nhi giờ mới quét đi sương mù âm u trên mặt: “Đây là cô nói đấy nha, vậy chúng tôi cứ nhất quyết như vậy rồi.”
Buổi tối.
Khi Kiều Quốc Thiên về khách sạn, trong nhà bếp rất là náo nhiệt.
“Chị Hoàng Quyên, chị nhìn, măng tây em cắt như thế nào?” Giọng nói trong veo của Hoàng Thiên Nhi truyền ra từ trong nhà bếp.
“Để tôi xem thử.” Là giọng nói của cô ta: “Ừm, rất khá, có tiến bộ rồi. Nhưng mà, còn có thể cắt mỏng hơn chút nữa. Nếu muốn cắt thành sợi, chắc vẫn phải luyện thêm.”
“Có tiến bộ là được. Quốc Thiên là thích sợi măng tây nhiều hơn, đúng chứ?”
“Ừm. Nhưng mà, mặc dù sợi măng tây hay là miếng măng tây, chỉ cần là cô làm, anh ta chắc chắn đều thích.”
Hoàng Thiên Nhi cười: “Em cũng cảm thấy vậy. Em phải cho anh ta một sự bất ngờ.”
Kiều Quốc Thiên đứng ở cửa nhà bếp, nghe những đối thoại này, cũng không cảm thấy có bất kì bất ngờ nào.
Rõ ràng, trợ lí theo bên cạnh cũng là rất ngạc nhiên, hoàn toàn không nghĩ rằng hai người phụ nữ lại chung sống hài hòa rồi.
Kiều Quốc Thiên là có ý rời khỏi lâu như vậy, ngay cả nói trước tiếng với Tô Hoàng Quyên cũng không có, chính là vì nhìn xem khi cô ta đối mặt với Hoàng Thiên Nhi sẽ là thái độ như thế nào.
Buồn bã?
Giằng co?
Anh ta còn nhớ cô ta đã từng trong lúc tranh giành tình cảm của Kiều Phong Khang, cố chấp tới bất chấp thủ đoạn. Anh ta vốn cho rằng, lần này, cô ta ít ra nên có một chút tranh giành.
Nhưng mà, anh ta thất vọng rồi.
Đừng nói là tranh giành, cô ta ngay cả một chút ít buồn bã cũng không có. Ngược lại là thân nhau với Hoàng Thiên Nhi như vậy.
Đây là sao chứ?
Duy nhất, anh ta có thể giải thích là, người phụ nữ này, đối với anh ta…không có cảm tình…
Nghĩ tới đây, sắc mặt hơi lạnh cứng. Kiều Quốc Thiên đẩy cửa nhà bếp ra, hai người phụ nữ cùng lúc ngẩng đầu lên.
“Quốc Thiên, anh về rồi.”
Hoàng Thiên Nhi cất giọng trước, gần như là lập tức buông xuống đồ vật trong tay, chạy qua bên đó, khoác tay anh ta lại: “Sao anh vào nhà bếp rồi, em vốn là định cho anh sự bất ngờ đấy.”
Kiều Quốc Thiên nhếch môi: “Bất ngờ gì?”
Ánh mắt của anh ta, lướt qua cô ta, nhìn về Tô Hoàng Quyên.
Tô Hoàng Quyên ngước đầu lên, ánh mắt có nét cười nhìn anh ta, nhẹ giọng chào hỏi: “Chào Ông Kiều.”
Ba chữ đơn giản, nhưng lại ngập tràn sự xa la.
Cay đắng phía sau nụ cười, lại chỉ có cô ta rõ nhất.
“Em đang học nấu ăn với chị Hoàng Quyên, vốn định tự tay làm một món cho anh, nhưng anh lại về sớm hơn rồi.”
“Chị Hoàng Quyên?” Trọng điểm của Kiều Quốc Thiên, lại đặt ở nửa câu trước. Cười khẽ nhìn sang Tô Hoàng Quyên: “Hai người lại xưng hô với nhau là chị em?”
“Có gì không được chứ. Chị Hoàng Quyên lớn hơn em xíu, với lại, trong thời gian dài vậy đều là chị đang chăm sóc anh, cho dù em kêu chị là chị cũng là lẽ đương nhiên thôi mà.” Hoàng Thiên Nhi tiếp lời qua, hoàn toàn không có cảm giác được không bình thường giữa họ.
Tô Hoàng Quyên âm thầm thở dài, nói: “Cô Hoàng, cô và ông Kiều đến trong sảnh đợi một chút đi, còn lại để tôi làm, rất nhanh là có thể ăn rồi.”
“Vậy được thôi.” Hoàng Thiên Nhi cởi ra tạp dề trên người: “Vừa đúng em và Quốc Thiên rất lâu cũng không có gặp qua rồi, chúng ta ra ngoài trò chuyện thôi.”
Hoàng Thiên Nhi vừa nói, vừa kéo Kiều Quốc Thiên đi về phía ngoài.
Trước khi đóng cửa lại, Kiều Quốc Thiên trầm lặng nhìn Tô Hoàng Quyên, ánh mắt sắc bén. Như muốn xuyên qua đôi mắt của cô ta nhìn thẳng vào trong tim của cô ta, nhưng mà, chết tiệt mà!
Nhìn thấy, chẳng qua toàn là nụ cười của cô ta. Nụ cười khiến anh ta cảm thấy thất bại sâu thẳm.
Cho tới khi cửa hoàn toàn đóng lại, nụ cười trên mặt của Tô Hoàng Quyên mới sụp xuống.
Thì ra, ngay cả nụ cười giả tạo, cũng là một việc cực khổ như vậy…
…
Tô Hoàng Quyên xào mấy món ăn, từ trong nhà bếp đi ra, khi đến trong sảnh, hai người họ đang ngồi ở đó coi ti vi.
Thật ra, sự chú ý của hai người đều không có trên ti vi. Hoàng Thiên Nhi dựa trên bờ vai anh ta, đôi tay ôm vòng eo của anh ta, dáng vẻ bé nhỏ núp trong lòng anh ta nhõng nhẽo.
Kiều Quốc Thiên thỉnh thoảng trả lời vài câu, nhưng đa phần có chút thẫn thờ, không biết suy nghĩ gì.
Tô Hoàng Quyên nhìn, chỉ cảm thấy hai người họ rất sánh đôi. Còn bản thân đang mặc tạp dề, bưng đồ ăn đứng ở đây, lại có vẻ đích đích thật thật là người giúp việc của họ.
Nở nụ cười cay đắng, đem đồ ăn bưng tới phòng dùng bữa, lại đem chén đũa đều đặt lên xong, mới tháo bỏ tạp dề, tới trong sảnh gọi người.
Cô ta không có ở lại lâu, đợi hai người vào phòng dùng bữa rồi, bản thân cũng không có tạm biệt, lặng lẽ rời đi rồi.
Từ phía sau rời khỏi khách sạn, đang chuẩn bị về căn nhà thuê của mình, không nghĩ rằng sẽ gặp được trợ lí của Kiều Quốc Thiên.
Không, chi bằng nói là gặp được, thì nên nói anh ta chính là đến tìm mình.
“Cô Tô, tôi muốn tùy tiện nói vài câu với cô, có thời gian chứ?” Đối phương bước xuống từ trên xe.
Tô Hoàng Quyên dừng bước, gật đầu: “Ngài nói đi.”
“Tôi biết cô và tổng giám đốc Kiều gần đây đang quen nhau, nhưng mà cô cũng biết đàn ông luôn có cái gọi là gặp dịp mua vui thế này. Với lại, ngài và cô Hoàng rất nhanh thì sẽ kết hôn, bởi vậy, hi vọng chuyện của cô và ông Kiều xảy ra trong thời gian này, cứ xem như là gió mây trôi qua vậy, cô Tô bây giờ hãy quên đi.”
“Đây là ý của ngài hay là ý của anh ta?”
“Tất nhiên là ý của tôi.” Trợ lí cũng không có ăn nói lung tung, chỉ khựng lại, nói:
“Trước đây tổng giám đốc Kiều có trải qua cái gì trong lòng cô rất rõ ràng, rời khỏi nhà họ Kiều rồi, bây giờ tự mình từ tay trắng làm lên, nếu như không có sự giúp đỡ của nhà họ Hoàng, không hiện thực. Nếu như bây giờ ngài phản bội cô Hoàng rồi, trên sự nghiệp nhất định là chịu đựng tuột dốc xuống. Nếu như cô Tô đối với ông Kiều thật sự có lòng, thì có những chuyện chắc chắn biết phải xử lí như thế nào.”
Trong lòng Tô Hoàng Quyên hiểu rồi. Nếu như đổi lại là trước đó, có lẽ cô ta cũng không có dễ thuyết phục vậy.
Bản thân của trước đây, có lăng có giác, nhưng mình của bây giờ…
Trợ lí để lời nói lại thì lái xe đi rồi. Tô Hoàng Quyên tự mình về lại căn nhà thuê.
Mở đèn, trong không gian chật hẹp, khiến cô ta cảm thấy hơi ngột ngạt.
Cô ta tắm rửa xong, nằm trên giường, ép bản thân cái gì cũng không đi suy nghĩ. Cứ vậy ngủ thiếp đi, dù sao chỉ còn thời gian vài ngày rồi, qua mấy ngày này nữa, mọi thứ đều sẽ dần dần trở nên tốt lại.
Cô ta âm thầm an ủi bản thân, nhưng mà, nằm trên giường lại trước sau không có buồn ngủ, xoay qua lăn lại khó ngủ.
Mơ mơ hồ hồ, khi mà cuối cùng sắp ngủ được, cửa bỗng nhiên bị gõ vang.
Cô ngẩn người một lúc.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!