Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu

Đêm qua, anh tựa hồ chưa bao giờ hôn hai mảnh môi mỏng của cô, cũng không thử qua tư vị chúng nó.

Mặc dù Bắc Minh Dạ muốn một số phụ nữ lại đều chỉ cần thân thể anh cũng không hôn phụ nữ, bởi vì cảm thấy bẩn.

Mà lúc này không biết vì sao, bỗng nhiên muốn nếm thử hương vị hai mảnh môi hồng của Danh Khả, nhìn xem có phải giống như thân thể của cô hay không, tư vị đều là mỹ hảo như vậy làm cho người ta quên về, không nỡ từ bỏ.

Màu sắc đáy mắt càng ngày càng sâu thẳm, anh nhịn không được hướng cô lại gần.

Danh Khả lại sợ tới mức cuống quít ra sức lui về phía sau, dù cho lui không ra ôm ấp của anh lại vẫn là cố gắng rời xa anh, tay để trên ngực anh lại càng dùng hết tất cả khí lực muốn đẩy anh ra.

“Không cần đụng chạm tôi.” Cô khẽ hô.

“Không muốn để cho tôi đụng chạm, chẳng lẽ nói em càng thích làm cho bọn họ đụng chạm?” Thanh âm của anh thấp thấp trầm trầm, từ tính khiến người say mê, đáng tiếc lúc này Danh Khả không phải say mê mà chán ghét và oán hận nhiều hơn.

Cho tới bây giờ cô chưa thử qua chán ghét một người như vậy, cho dù là Hứa Thẩm phản bội cô, cô cũng đã quên cảm giác chán ghét anh ta rồi.

Bình thường từ trước lúc chính mình nhìn lầm người, trừ lần đó ra liền không có cảm giác khác.

Nhưng người đàn ông trước mắt này không giống, cô đối với anh chỉ sợ và chán ghét, chỉ sợ cả đời đều đã không thể quên được.

” Tôi không phải!” Cô rất nhanh lắc đầu, sắc mặt càng thêm trắng xanh, thân thể cũng run rẩy không ngừng.

Cô đương nhiên biết anh nói “Bọn họ” chỉ người nào, suy nghĩ đến chính mình bị mười mấy thậm chí trên trăm người đàn ông đè ở dưới thân cô liền sợ hãi hận không thể lập tức chết ngất, lại cũng không đối mặt việc này.

Nhưng mà ̣ cô biết người đàn ông này nói được thì làm được, nếu thật sự muốn ném cô cho bọn họ cho dù cô hôn mê, dù cho đã chết, cỗ thân thể này cũng nhất định chạy không khỏi vận mệnh bị bọn họ thay phiên khi dễ.

“Anh rốt cuộc muốn thế nào?” Đây đã không phải lần đầu tiên hỏi anh như vậy, mỗi lần anh đều không có cho cô một cái đáp án trực tiếp, anh hù dọa cô như vậy cũng bất quá là hù dọa thôi, anh hẳn là không đến mức thật sự ném cô cho nhóm người thủ hạ của anh đi?

Nếu cô thật sự không đáng giá tiền trong mắt anh như vậy, anh không nên tốn nhiều tâm tư đùa cô như vậy.

Mặc dù ý nghĩ này để cho cô an tâm chút, nhưng một loại sợ hãi khác vẫn đang không ngừng dâng lên.

Rốt cục Bắc Minh Dạ nhợt nhạt cười, dưới thanh âm băng lãnh vô tình xác minh ý nghĩ của cô: “Tôi muốn em làm nữ nhân của tôi, cho đến khi tôi chán mới thôi.”

“Tôi không cần, chết cũng không cần!” Ngôn ngữ từ hai cánh môi lạnh bạc đỏ hồng tràn ra, dù cho đã nghĩ đến Danh Khả vẫn lại là sợ run rẩy từng đợt.

Đêm qua chỉ là một cái đêm mà thôi, anh đã đem cô lăn qua lăn lại thành như vậy, nếu sau này từng ban đêm đều phải bị anh áp ở dưới thân, hành hạ giống đêm qua như vậy, như vậy muốn cô như thế nào vượt đi qua?

Cô tình nguyện chết, cũng không cần thừa nhận loại cực khổ này!

“Em muốn chết lại vẫn không dễ dàng? Hiện tại tôi ném em ra ngoài, nhóm người thủ hạ của tôi cũng có thể trực tiếp chỉnh chết em. Nhưng mà tốt nhất em nghĩ rõ ràng, sau khi em chết ta tâm tình tôi đại khái không làm sao tốt, tâm tình tôi không tốt liền nhất định sẽ tìm chút chuyện tới làm, ví dụ như kéo cái em gái em kia, cũng ví dụ như ba em…”

“Bắc Minh Dạ, anh là cặn bã!” Cô rốt cục không thể nhịn được nữa, giơ một cái bàn tay lên liền muốn đánh qua.Quản anh có phải nhà giàu nhất Đông Lăng hay không, cũng không quản Đông Lăng có phải thiên hạ của anh hay không, lúc đang nghe đến anh nói ba cô, cô vừa sợ vừa tức, cảm xúc hoàn toàn mất khống chế.

Người đàn ông này thật sự quá đáng giận, không chỉ có lợi dụng San San tới uy hiếp cô, hủy đi trong sạch của cô, bây giờ còn muốn lợi dụng ba cô.

Cái gì cô đều đã có thể không cần, nhưng tuyệt đối không thể không quản ba cô!

Nhưng ý đồ của cô cũng không có thực hiện được, bàn tay to Bắc Minh Dạ ở giữa không trung đem tay nhỏ của cô chụp xuống, thấy cô muốn đánh chính mình, anh không chỉ không có tức giận ngược lại cười đến sung sướng: ” Em tốt nhất không nên xằng bậy, em nên biết là hôm nay em đánh tôi một cái tát, ngày mai… Hoặc là không phải ngày mai mà là tối hôm nay, tôi sẽ cho tất cả người nhà em thừa nhận trả thù gấp trăm lần nghìn lần. Em ngẫm lại, nếu một trăm bàn tay rơi vào trên mặt bọn họ, em cảm thấy còn có thể sống sót sao?”

“Anh…” Danh Khả cắn môi, hai tay bị anh giam cầm ở dưới bàn tay, hoàn toàn tránh không được một chút, chỉ có thể trợn mắt trừng mắt anh: “Anh hơi quá đáng, anh làm sao có thể như vậy?”

“Chuyện càng quá phận tôi còn có thể làm ra được.” Anh một chút không cho là đúng, rốt cục thả tay cô.

Danh Khả lập tức căng thẳng, lại muốn dơ tay, nhưng vẫn lại là nhịn xuống không dám xằng bậy nữa, cô chưa bao giờ hoài nghi lời nói của anh, anh nói qua những lời này liền nhất định có thể làm đến.

Nhưng mà vì sao là cô? Vì sao lại cứ tìm tới cô?

Bắc Minh Dạ cũng không để ý tới cô, bỗng nhiên ngẩng đầu hướng góc sáng sủa hô: “Dật Dương.”

Cái Dật Dương kia rất nhanh liền đến trước mặt bọn họ, đặt một tờ giấy trắng lên bàn, phía trên còn đè một cái bút máy, đặt những thứ này anh lại im hơi lặng tiếng lui xuống.

Danh Khả còn không có thấy rõ bóng dáng của anh ta, người khác cũng đã biến mất không thấy nữa.

Cô nhìn giấy bút trên bàn trà, trong lòng run lên, cho tới bây giờ không nghĩ tới chuyện cẩu huyết như vậy một ngày kia cư nhiên cũng sẽ rơi vào trên người cô.

Giữa tuyệt vọng lại nghe thanh âm Bắc Minh Dạ không nhanh không chậm vang lên: “Con người của tôi xưa nay công bằng, em tổn thất của tôi hai mươi tỷ, hiện tại tôi trước tiên có thể không không Danh San kia một bút…”

Tay Danh Khả nắm chặt, lại kích thích cơ hồ nhịn không được một quyền hướng mặt anh đánh, đánh đi ý cười khóe môi anh.

Danh San kia không nên do anh tới truy cứu mà là nên do cô tới chất vấn anh mới đúng, rõ ràng là anh làm chuyện xấu, anh cư nhiên còn dám lấy ra nói.

Bắc Minh Dạ vẫn cười yếu ớt như cũ, đem giấy trắng cầm lên đưa tới trước mặt cô: “Em nhìn hiệp nghị xem, đừng nói tôi khi dễ em, người bình thường tuyệt đối lấy không được cái giá này.”

Trong lòng cô mặc dù vừa giận vừa hờn nhưng lại vẫn đem giấy lấy qua, ánh mắt từ phía trên đảo qua chữ một, càng xem sắc mặt càng là trắng xanh, ngọn lửa đáy mắt nhảy lên cũng càng ngày càng rừng rực.

Mười triệu, người đàn ông này quá đáng giận, mười triệu, khi nào thì cô mới có thể trả hai mươi tỷ? Muốn bồi anh hai trăm đêm, quả thật so với chết còn muốn cho người sợ hãi.

“Như thế nào? Chẳng lẽ em cảm giác phụ nữ bình thường có thể lấy giá cả như vậy?” Bắc Minh Dạ nhíu mày, vẫn thưởng thức mặt cô biến hóa, giống như xem cô biểu diễn, khóe môi vẫn cất giấu một chút ý cười sung sướng không thể nhận ra.

Danh Khả dùng lực cắn môi, hận không thể đem ý cười khóe miệng anh đánh tan tất cả.

Mười triệu, giá tiền này quả thật không thấp không phải không thấp phải nói là giá trên trời, cho dù nữ minh tinh hạng nhất quốc tế cũng lấy không được giá tốt như vậy.

Nhưng mà ̣ hai mươi tỷ cùng cô có cái quan hệ gì? Vì sao muốn cho cô tới trả nợ?

 

“Đừng nói nữa!” Danh Khả ngẩng đầu trợn mắt nhìn anh tức giận nói: “Hai mươi tỷ kia căn bản không phải tôi nợ anh, anh không có tư cách làm như vậy, Đông Lăng là cái địa phương pháp chế, anh…”

” Dật Thang” Anh hô một tiếng như vậy, thân hình cao lớn của Dật Thang nhất thời lại đến trước mặt bọn họ.

Danh Khả nhìn Bắc Minh Dạ, không biết lúc này anh gọi Dật Thang là muốn làm cái gì, nhưng rõ ràng tuyệt đối không là cái chuyện tốt gì.

Chỉ thấy ý cười khóe môi Bắc Minh Dạ từ từ tán đi, ánh mắt cũng băng lãnh, nói chuyện nhìn như tùy ý nhưng giọng nói chân thật đáng tin: ” Em muốn tôi giúp em, tôi mới vô duyên vô cớ tổn thất hai mươi tỷ, tối hôm đó mọi người ở KTV có thể làm chứng. Tôi là người làm ăn, làm việc đặt chữ tín hàng đầu, nhưng mà tuyệt đối sẽ không làm buôn bán lỗ vốn, hai mươi tỷ này nếu như em không bồi thường tôi tự nhiên làm cho người nhà em bồi thường, em tốt nhất nghĩ rõ ràng.”

Không đợi cô đáp lại anh lạnh giọng nói: “Đem toàn bộ cái ảnh chụp cô gái Danh San kia phát tán trên mạng đi, trong một giờ lượng tải xuống thấp hơn năm trăm ngàn lần, cậu mang đầu tới gặp tôi.”

“Vâng, tiên sinh.” Dật Thang gật đầu một cái, xoay người liền rời khỏi.

Danh Khả không chú ý tới mỗi lần anh ta biến mất đều vô cùng nhanh, động tác bây giờ liền thong thả, không chỉ có ngay cả tốc độ người bình thường cũng theo không kịp thậm chí còn như chậm nửa nhịp.

Cô không chú ý tới là vì tất cả lực chú ý đặt trên ảnh chụp Danh San, thấy Dật Thang thật sự phải rời khỏi cô trong lòng từ chối Bắc Minh Dạ lại muốn qua kéo anh ta nhưng cánh tay Bắc Minh Dạ đặt trên eo cô, giam giữ cô, cô ngay cả nửa phần đều đã không tránh thoát.

“Không cần, không cần đi!” Cô kinh hô.

Thấy Dật Thang không nghe cô, vẫn từng bước một hướng cửa cầu thang đi đến như cũ, cô gấp đến độ không được, rốt cục kéo vạt áo Bắc Minh Dạ, nước mắt nhịn không được chảy xuống: “Để cho anh ta trở về, mau để cho anh ta trở về.”

Bắc Minh Dạ chỉ là lạnh lùng nhìn cô, đáy mắt không có một chút nhiệt độ.

Danh Khả quýnh lên, nước mắt đã không thể khống chế trượt tiếp xuống: “Tôi đáp ứng anh, tôi đáp ứng anh chính là… Đừng cho anh ta đi, để cho anh ta trở về.”

Anh vẫn lại là không nói lời nào, tùy ý Dật Thang từng bước một chạy lên lầu, chỉ là buông mắt xuống nhìn cô, giống như nhìn đết chỗ sâu đáy mắt cô, bộ dáng không nóng không vội kia dường như một chút đều đã không thèm để ý.

Danh Khả lại thật sự để ý, vừa vội lại hoảng, nước mắt rơi không ngừng, cô dùng lực níu anh dùng lực nói: “Tôi đồng ý, tôi thật sự đồng ý đừng cho anh ta đi, để cho anh ta trở về, tôi cầu xin anh, để cho anh ta trở về….”

“Còn có thể không nghe lời? Lại còn muốn đánh tôi sao?” Anh hỏi.

Danh Khả dùng lực lắc đầu, khóc nói: “Sẽ không sau này đều sẽ không, sẽ không còn, sau này tôi đều nghe theo anh, cái gì tôi cũng nghe theo anh…”

Rốt cục khóe môi Bắc Minh Dạ cong lên nói khẽ: “Nếu cô đáp ứng vậy trong này không có chuyện của cậu, đi xuống đi.”

Dật Thang chạy tới góc rẽ cầu thang xoay người, bước đi trở về dưới lầu, đảo mắt lại không thấy tăm hơi nữa.

Danh Khả lại sợ hãi như cũ, một mực tìm kiếm bóng dáng Dật Thang, tờ giấy kia lại bỗng nhiên bị lấy đến trước mặt cô, lần này đưa tới đây còn có một cái bút máy kia.

“Nói miệng không bằng chứng, đem hiệp nghị ký, tôi mang cô đi xóa sạch toàn bộ ảnh chụp Danh San. Không cần hoài nghi lời nói của tôi, cũng không cần ý đồ khảo nghiệm tính nhẫn nại của tôi, cô hẳn là rõ ràng con người của tôi cái gì đều có thể, chính là không có bao nhiêu kiên nhẫn.”

Cô run rẩy bắt đầu đem giấy cùng bút nhận lấy, nước mắt vẫn dọc theo đôi má không ngừng chảy xuống như cũ, đúng là người đàn ông này anh thật là lãnh huyết, cho dù cô như thế nào như thế nào anh ngay cả mày cũng không nhăn một phen.

Cuối cùng sau khi anh thả chính mình Danh Khả ngồi xổm xuống bên cạnh bàn trà, cầm bút chảy nước mắt, ký tên cô trên thoả thuận…

Ảnh chụp Danh San rốt cục vẫn lại là bị xóa bỏ, mặc dù Danh Khả cũng không biết trong tay anh có phải còn có cái khác dự bị hay không nhưng ít ra tính nết người đàn ông này nói một là một cô vẫn lại là có vài phần tin tưởng.

Anh nói qua thì nhất định làm được, vì hai người hứa hẹn anh liền ném hai mươi tỷ như vậy, ít nhất chứng minh anh là người nói lời giữ lời.

Anh nói chỉ cần cô ngoan anh liền sẽ không tìm người nhà cô phiền toái, làm cho bọn họ thay cô trả hai mươi tỷ kia, cho nên cô chỉ cần ngoan người bên cạnh cô liền sẽ không chịu liên lụy.

Nhưng cô thật sự không biết cái anh gọi là “Ngoan” rốt cuộc muốn tới trình độ nào.

Nhưng mặc kệ có biết hay không, từ lúc cô ký thoả thuận kia thân phận của cô đã thay đổi, từ giờ trở đi cô là tình nhân của anh, không, chính xác mà nói, là món đồ chơi của anh.

Một món đồ chơi lúc cao hứng tiện tay nhặt ra chơi đùa, lúc mất hứng sẽ một tay ném bỏ.

Trên du thuyền cái người đàn ông toàn thân mặc quần áo thoải mái kia cầm cần câu ngồi ở trên sàn tàu yên tĩnh thả câu.

Cô ngồi sau lưng anh, ngồi xuống chính là một giờ, trong một giờ này anh duy trì động tác giống nhau, vẫn không nhúc nhích.

Ai nói đại thiếu gia tập đoàn Đế Quốc Bắc Minh tiên sinh không có tính nhẫn nại? Theo ý cô hiện tại anh đúng là tính nhẫn nại mười phần liền ngay cả rất nhiều cao thủ câu cá đều đã kém anh phần bình tĩnh ung dung này.

Nhưng mà anh xem ra dường như không làm sao câu cá bởi vì một giờ này anh ngay cả một con cá nhỏ đều không có câu đi lên.

Danh Khả hơi hơi giật giật hai chân cứng ngắc, tùy tiện khẽ động, dưới thân vẫn lại là có vài phần đau đớn.

Cô nhíu nhíu mày rốt cục vẫn lại là nhịn không được đứng lên, xoay người hướng bên kia du thuyền đi đến.

Thật sự là ngồi được lâu lắm, lúc lên hai cái đùi gần như ngay cả khí lực đều không có, đầu cũng có chút choáng váng, rất không dễ dàng đi đến bên cạnh lan can, tựa vào ở trên lan can hít mấy hơi thở mới tốt hơn.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận