Một đường thất kinh mà xông ra ngoài, may mắn là thật sự không có người ngăn cản cô, nhưng Danh Khả vẫn không dám dừng lại dù chỉ chốc lát, vừa ra cửa vẫn hướng dưới chân núi chạy đi.
Cho đến khi mệt mỏi, mệt mỏi đến ngay cả nửa bước cũng bước không nổi, cô mới đi tới rừng cây bên cạnh, trốn ở phía sau một cây đại thụ, thấp giọng khóc lên.
Cô lớn như vậy, lúc nào gặp phải một màn khủng bố như vậy? Lúc nào gặp phải người đáng sợ như vậy?
Bắc Minh Dạ, là ma quỷ, anh ta chính là ma quỷ.
Mà cô… Thiếu chút nữa đã bị ma quỷ phá huỷ trong sạch!
Danh Khả thật sự rất sợ, lớn từng này, kinh nghiệm của một ngày này so sánh với hai mươi năm sống trên đời còn nhiều hơn.
Cuộc sống cô trải qua thật sự quá thông thuận rồi, dù thỉnh thoảng có chút ít ủy khuất, nhưng là đều trong phạm vi cô có thể thừa nhận, nhưng lần này, cô hoàn toàn chịu không nỗi.
Ở trong bụi cây ngồi thật lâu, thật lâu thật lâu, mãi cho đến lúc hoàng hôn, nghe được có mấy chiếc xe chạy qua, xác định bọn họ đi xa sau, cô mới từ trong bụi cây đi ra.
Mặc dù đói khát mệt mỏi vô cùng, nhưng cô vẫn liều mạng đi nhanh xuống dưới chân núi.
…
Bận rộn cả ngày, Bắc Minh Dạ trở lại Đế Uyển, dùng bữa tắm táp xong, sau đó mở sổ sách ra, tiếp tục vùi đầu vào trong công việc.
Nửa đêm mười hai giờ, anh đóng số sách lại, đi tới bên giường, vừa muốn nằm xuống mới chợt nhớ tới cái gì, hai đường mày kiếm nồng đậm anh tuấn khẽ vắt lên.
Vừa gọi điện thoại trên tủ đầu giường, không tới 10 giây quản gia Mạnh Kỳ đã xuất hiện ở ngoài cửa, gõ cửa mới tiến vào.
“Cô bé kia đâu? ” ánh mắt Bắc Minh Dạ lạnh như băng rơi vào trên người hắn.
Bận rộn một ngày, quên mất đêm qua từ hộp đêm mua về một cô nhóc, cho đến lúc ngủ mới nhớ mới chợt nhớ ra.
Nhưng từ sau khi anh trở về, chưa từng nhìn thấy bong dáng kia.
Mạnh Kỳ khẽ tràn chút mồ hôi lạnh, mặc dù sắc mặt tiên sinh như thường, nhưng, đôi mắt kia để cho hắn cực kỳ áp lực.
“Tiên sinh nói là cô bé tối hôm qua mang về kia sao? Hay là.. cô gái đến cùng Hứa Thiệu DƯơng?” không cẩn thận liếc thấy đáy mắt anh hàn khí càng đậm, Mạnh Kỳ ngầm hít vào một hơi, lập tức trả lời: “Cô bé tối hôm qua ngài mang về, sau khi ngài ra ngoài, không bao lâu sau lập tức tự mình rời đi, về phần cô gái đi cùng Hứa Thiệu Dương, buổi trưa đã bị đuổi ra ngoài, hình cũng đã phát tới cho Hứa thị.”
Tiên sinh chưa bao giờ mang phụ nữ đã trở lại vào ban đêm, cô bé tối ngày hôm qua là ngoại lệ, nhưng dựa theo thói quen của tiên sinh, hắn không sẽ để ý loại phụ nữ theo ban đêm này, cho nên người đi cũng đã đi, bọn họ cũng không ngăn cản, suy cho cùng cũng không có bất kỳ quan hệ gì với tiên sinh.
Về phần cô gái Hứa Thiệu Dương mang đến, chuyện tiên sinh phân phó cũng đã làm xong, hắn tự theo quy trong củ, cho dù không ra màu cũng tìm không ra bệnh tật gì, huống chi tiên sinh chưa bao giờ để ý chuyện này.
Hiện tại đối mặt ánh mắt tiên sinh càng ngày càng lạnh, trong khoảng thời gian ngắn Mạnh Kỳ liền có mấy phần chân tay luống cuống.
Hắn… Làm sai cái gì?
Bắc Minh Dạ không nói gì, Mạnh Kỳ lại càng không dám hít thở, chỉ có một thân mồ hôi lạnh vẫn không ngừng tràn ra, quần áo trên người hoàn toàn bị mồ hôi thấm ướt, tâm hoảng ý loạn chờ đợi tiên sinh phân phó, hoặc là trách cứ.
Rốt cuộc, Bắc Minh Dạ ở ngồi xuống bên giường, từ hộp gỗ tinh xảo trên tủ đầu giường lấy ra một điếu xi gà đốt.
Từng vòng khói lập tức quanh quẩn trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh, vẻ mặt sương lạnh càng thêm mê người: “Sáng sớm ngày mai, đem tài liệu về cô bé tối hôm qua tôi mang về tới cho tôi.”
Mạnh Kỳ nghe vậy, chỉ hơi giật mình sửng sốt, lập tức liền đáp lại: “Vâng!”
Nghe không được tiên sinh có chỉ thị khác, Mạnh Kỳ cung kính lui khỏi, cẩn thận đem cửa phòng đóng lại, sau đó vội vã đi xuống lầu, sai người làm việc.
Thì ra là tiên sinh để ý chính là cô bé tối hôm qua mang về kia, hắn không có coi chừng người ta, để người ta quang minh chánh đại từ bên trong Đế Uyển đi ra, may là tiên sinh không trách cứ, nếu không, tất cả mọi người sẽ gặp họa.
Ở cạnh tiên sinh lâu như vậy, lại phạm phải sai lầm này, thật sự là quá không nên.
Bên trong phòng, Bắc Minh Dạ dùng hai ngón tay thon dài kẹp xì gà, tiện tay cầm một quyển tạp chí, tựa vào đầu giường từ từ lật xem.
Muốn tài liệu của cô bé kia, cũng không phải là vì rất thích, nhưng anh đã nói, không người nào có thể ở trước mặt anh lật lọng, đã nói muốn hầu hạ anh, thì phải làm.
Vốn chỉ là một lúc tâm huyết dâng trào, định cùng cô làm xong sẽ để cô đi, đối với loại cô bé non nớt này, anh không quá hứng thú.
Nhưng, hiện tại anh thay đổi chủ ý.
Cô dám ở dưới tình huống anh chưa đồng ý len lén chạy mất, hoàn toàn không để anh vào trong mắt, thì phải gánh chịu kết quả chọc giận anh.
Muốn đi? Quả là nằm mơ!
…
Đem đó Danh Khả mơ một giấc mộng, một giấc mộng rất dài rất dài, ác mộng.
Nguyên cả buổi tối, cô mơ tới tất cả đều là Bắc Minh Dạ, khuôn mặt anh tuyệt đẹp nhưng lạnh như băng, ánh mắt anh không có nửa điểm nhiệt độ, còn có đôi tay không mang theo một tia ấm áp kia.
Anh hút xì gà, một vòng lại một vòng khói phun trên mặt cô, cô sặc đến ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Anh đã nắm cái ly có chân dài, tất cả trong chén đều là rượu màu đỏ tươi, một bàn tay nắm miệng của cô, từng giọt rượu không dư thừa toàn bộ rót vào trong miệng của cô.
Cô bị buộc nuốt xuống, một ly lại một ly, cho đến khi anh ở trước mắt trở nên rất mơ hồ, cho đến chính mình hoàn toàn không thấy rõ hết thảy.
Nhưng anh vẫn không có bỏ qua cho cô, ép cô uống rượu xong, thân thể nặng nề vừa đè xuống, ở thời điểm cô thất kinh muốn cái gì kêu cứu, anh bỗng nhiên nhấc chân của cô lên , dùng sức đem cô xé nát…
“Không cần! ” Danh Khả tại chính trong tiếng thét chói tai của mình tỉnh lại, khi tỉnh lại, trên trán tất cả đều là mồ hôi lạnh, ngay cả đồ ngủ trên người cũng bị mồ hôi thấm ướt một mảnh…
Người đàn ông kia thật thật là đáng sợ, chuyện đã qua gần một tuần lễ rồi, anh vẫn là Âm Hồn Bất Tán mà xuất hiện ở trong mộng của cô.
Mỗi lần mơ tới anh, cô luôn bị làm cho sợ đến ngủ không yên ổn, có đôi khi nửa đêm tỉnh lại, nhớ tới chính mình từng bị anh xé nát một bộ quần áo, bị anh đè phía dưới, lập tức bất an cả đêm, ngủ không được.
Vừa nghĩ tới chuyện xả ra với Thích Đình Đình ở cái nhà kia, cô càng sợ đến ngay cả hít thở cũng khó khăn, sợ có một ngày anh tìm được chính mình, cũng sẽ cho thủ hạ làm như vậy đối với cô.
Thật sự rất sợ…
“Khả Khả, sao giờ cậu mới tỉnh? ” Tiếu Tương ở cùng phòng vừa vào cửa thì thấy cô vẫn ngồi đó, lớn giọng hô lên: “Tám giờ, Danh Khả, cậu muốn chết à còn ngồi ỳ ở đó.”
Tám giờ!
Danh Khả sợ hết hồn, cầm đồng hồ báo thức lên nhìn, lại thật sự là tám giờ.
Rõ ràng cô đã đặt đồng hồ báo thức bảy giờ rời giường, cũng không biết có phải là suốt cả đêm bị bóng đè dây dưa hay không, thậm chí ngay cả đồng hồ báo thức vang lên cũng nghe không được.
Cô bò xuống, vội vã chạy vào phòng vệ sinh.
Hôm nay là ngày kỷ niệm ngày thành lập trường, bởi vì đoàn văn nghệ cùng đoàn lễ nghi không đủ nhân số, ngay cả xã viên văn học bọn họ cũng bị kéo đi tạm thời làm đội viên đội lễ nghi, những nhân vật trọng yếu kia tám giờ rưỡi sẽ bắt đầu lục tục trình diện, hiện tại đã tám giờ…
Danh Khả sợ đến nỗi ngay cả điểm tâm cũng không ăn, này còn chưa kịp, hôm nay tất cả nữ sinh tham dự công việc tiếp đãi tất cả đều phải trang điểm, ngay cả Tiếu Tương ngày thường thô lỗ cũng đánh phấn, còn cô một ngưthìời canh suông mì sợi, để nguyên gương mặt mộc, căn bản không có thời gian trang điểm.
Thời điểm chạy tới cửa trường học, tổng biên tập Từ Niên Hoa vừa nhìn thấy bộ dáng kia của Danh Khả, đáy mắt lập tức lóe lên vẻ thất vọng.
“Không phải là tôi đã nói với em hôm nay phải trang điểm đẹp mắt một chút, cho tân khách một cái ấn tượng tốt sao? ” Từ Niên Hoa kéo cô tới, vừa vội vừa tức: “Hôm nay tân khách có quyên tiền tại chỗ, khoa văn học chúng ta cũng phải kéo được một khoản tiền, em bộ dáng kia, ông chủ nào nguyện ý đem tiền quyên cho em?”
Phải biết rằng khoa văn học bọn họ cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu mỹ nữ, mỗi một người đều là con mọt sách, đâu có cái mỹ nữ gì?
Danh Khả xuất hiện đã thay đổi khoa văn học của bọn họ lẽo, suốt ba năm, rốt cuộc có một cô bé rất xinh đẹp lại có tài gia nhập, Từ Niên Hoa quả thực đem Danh Khả làm thành là vật biểu tượng của khoa văn học bọn hắn, dĩ nhiên, cũng là cây rụng tiền.
Bình thường mấy chuyện đi ra ngoài kéo tài trợ, Danh Khả nhất định sẽ bị phái đi, huống chi là ngày quan trọng như hôm nay?
Nhưng là, cô lại hoàn toàn không trang điểm, cho dù gương mặt vẫn đẹp như thế, bộ dáng vẫn là thanh tân như vậy, nhưng đợi lát nữa cùng những mỹ nữ vừa xinh đẹp vừa trang điểm tinh xảo kia đi cùng một chỗ, cô nhất định sẽ bị mờ nhạt.
Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân.
“Nhưng nhưng hôm nay em không thoải mái, rời giường muộn, đsợ không kịp nữa, mới vội vã chạy tới.” Tiếu Tương không chịu được ánh mắt tuyệt vọng Từ Niên Hoa nhìn Danh Khả, cô nhếch khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn, không phục nói: ” Khả Khả nhà chúng em thiên sinh lệ chất, cho dù không hóa trang, cũng so với đám hoa khôi kia còn đẹp hơn nhiều.”
“Tương tương, chớ nói. ” rõ ràng nhìn ra vẻ mặt Từ Niên Hoa đã mất hứng, Danh khả cũng không muốn dây dưa cái đề tài này nữa, cô nhìn Từ Niên Hoa nói: “Tớ có mang đồ trang điểm trong túi, đợi lát nữa trước lúc lên đài quyên tiền, em đi phòng vệ sinh trang điểm có được hay không?”
Hiện tại tân khách đã lục tục tiến vào sân trường, bọn họ không có thời gian.
“Tốt lắm tốt lắm, cứ như vậy đi, cơ trí một chút. ” Từ Niên Hoa đảo cặp mắt trắng dã, không cùng bọncô tranh chấp nữa, ngày hôm nay quá trọng yếu, hắn còn rất nhiều chuyện phải làm.
Danh Khả cùng Tiếu Tương thở phào nhẹ nhõm, vội vàng sửa sang trang phục, vội vã gia nhập đội ngũ xếp thành hàng tiếp khách ở cửa trường học.
Tám giờ rưỡi đến mười giờ rưỡi là thời gian tiếp khách, sau là đại hội, tiếp đến chính là thời gian bữa trưa, sau khi ăn cơm trưa xong, nhân viên nhà trường sẽ an bài các đội viên lễ nghi dẫn tân khách quan trọng đi thăm ở trong sân trường, thuận tiện đi thăm các xã đoàn một chút.
Dĩ nhiên, quan trọng nhất là nhân cơ hội giựt giây tân khách quyên tiền, vì cái ngày kỷ niệm ngày thành lập trường này, khoa văn học bọn họ cũng làm rất nhiều công tác chuẩn bị, muốn kéo một khoản tiền, để cung cấp cho hoạt động kế tiếp xã đoàn bọn họ muốn khai triển.
Từ Niên Hoa cùng một người nào đó trong công ty chiếu bóng đã bàn luận tốt chi tiết một bộ phim, hiện tại chỉ đợi một người đầu tư, cho nên ngày hôm nay hắn đặc biệt coi trọng, đây là lần đầu tiên khoa văn học bọn hắn có cơ hội cùng công ty chiếu bóng hợp tác, không chỉ có Từ Niên Hoa, chính là Danh Khả cùng Tiếu Tương cũng hết sức coi trọng.
Mười mấy nữ sinh xếp chỉnh tề thành hàng, mỉm cười đứng ở cửa trường học, đợi tân khách đến.
Tám giờ rưỡi đến chín giờ, khoảng thời gian này căn bản không có bao nhiêu tân khách tiến vào sân trường, người ta đều là thương nhân lớn, thời gian làm ăn quý giá, trong tình hình chung cũng sẽ không đến sớm như vậy, đoán chừng phải sau chín giờ rưỡi người mới nhiều lên.
Cho nên mười mấy cô gái từ lúc mới bắt đầu xếp thành hàng nghiêm minh, càng về sau đã bắt đầu châu đầu ghé tai bàn luận xôn xao.
“Nghe nói hôm nay có một đại nhân vật bỏ ra tiệc yến hội. ” nữ sinh đứng ở bên cạnh Tiếu Tương nhỏ giọng nói.
Một nữ sinh khác khinh thường nói: “Nhân viên nhà trường muốn mời đều là thương nhân, còn không phải là đại nhân vật?”
“Cậu biết cái gì? ” nữ sinh ban đầu nói chuyện kia liếc cô một cái, nghĩ đến cái đại nhân vật kia, khóe miệng không tự chủ giương lên: “Những ông chủ nhỏ kia sao có thể cùng anh so sánh? Nghe nói người ta giàu có nhất Đông Lăng, giàu có nhất nha, cậu biết cái gì gọi giàu có nhất không?”
Có một nữ sinh xem thường nói: “Hàng năm tới chẳng qua đều là chút ít ông chủ nhỏ của công ty hoặc là quản lý gì đó, hiệu trưởng chúng ta làm sao có thể biết người giàu có nhất Đông Lăng? Đừng nói giàu có nhất, chính là đem nhân sĩ xã hội thượng lưu kéo tới được cũng đã may.”
Giàu có nhất, sẽ không coi trọng trường học bọn họ, đung loại trường không có danh tiếng gì để tuyên truyền.
Nhìn lại hôm nay trong sân trường dán quảng cáo cùng nhãn hiệu, có mấy hãng nổi danh, ở trong quảng cáo cũng thấy sản phẩm của bọn họ, nhưng cùng công ty lớn hang đầu vẫn có khoảng cách rất lớn.
giàu có nhất Đông Lăng, nghĩ cũng không dám.
“Các cậu biết giàu có nhất Đông Lăng là ai sao? ” một nữ sinh thấp giọng hỏi.
“Này còn hỏi? Đương nhiên là tổng giám đốc tập đoàn đế quốc.”
“Cậu nói là hôm nay tổng giám đốc tập đoàn đế quốc sẽ đến? ” có người ha ha cười, càng cười càng khen: “Bây giờ vẫn là ban ngày, đợi tối rồi mơ tiếp đi.”
“…”
Bên này bảy tám nữ sinh nói đến bất diệt nhạc hồ, ngay cả Tiếu Tương cũng gia nhập thảo luận, chỉ có Danh Khả đứng yên lặng một mình, không chỉ không hứng thú, thậm chí còn có chút kháng cự chủ đề này.
giàu có nhất Đông Lăng…
Cô sao phải nhớ tới người đàn ông kia?
Anh gọi Bắc Minh Dạ, nhưng cô không biết anh là ai vậy, cũng không muốn biết.
Anh nói cả Đông Lăng cũng là thiên hạ của anh, cô không biết đây là lời khuyếch đại hay là sự thật, mặc dù cô không phải là không thừa nhận mình ở trong lòng không tin anh, bởi vì thái độ anh ngạo thị thiên địa, bởi vì một thân hơi thở tôn quý của anh.
Nhưng cô rất rõ ràng, nếu như anh thật sự là người lợi hại như thế, hôm nay tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở nơi này.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!