Đêu là chuyện cũ rồi, bây giờ không phải đang tốt hơn sao?" - Thanh Bách nhíu mày, anh đang từng ngày cố gắng bù đắp lại.
“Anh không thấy hơi muộn sao?
Điều tốt đẹp thường đến muộn nhỉ?" -Mỹ An chua chát nghĩ. Những thứ cô hằng mong ước thì đến giờ mới bắt đầu có được, sự quan tâm của anh, sự dịu dàng của anh và cả tình cảm.
"Không gì là muộn cả, chúng ta vẫn ở đây. Sai thì sửa, ngày tháng phía trước của chúng ta rất dài." - Thanh Bách tiến tới nắm tay Mỹ An chân thành nói.
Mỹ An lại lắc đầu, cô đợi không được, rất tiếc là cô đợi không được. Cô không muốn làm người ích kỷ, bà nội
^ I / . • 'a • A I I A A 4 I X I > •
đã lớn tuối rồi, cô không nên đẽ bà phái phiền lòng. Tình cảm Thanh Bách dành cho cô, đến nay cũng chưa rõ có phải
yêu không hay chỉ là chút chiếm hữu nhất thời. Cô không nên vì anh mà hoang phí thời gian nữa.
"Tôi thật sự muốn hỏi anh một câu, nhớ lại năm đó cùng nhau kết hôn, anh có hối hận không?"
Thanh Bách không trả lời, anh vừa có lại vừa không. Anh cảm thấy cuộc hôn nhân đó đã đào một cái hố quá sâu giữa anh và cô. Nhưng anh cũng thầm cảm ơn nó khiến cho hai người có mối ràng buộc sâu sắc.
"Tôi từng nghĩ bản thân hối hận nhưng hôm nay đến đây tôl biết mình không hối hận. Khi mà anh khát khao một thứ đến mức có thế vứt bỏ tất cả
thì cách duy nhất khiến anh có thế buông bỏ nó chính là anh phải có được nó, ở trong đó trải qua hết cung bậc cảm xúc đắng cay ngọt bùi." - Mỹ An rất bình thản nói.
Thanh Bách lại không thể bình tĩnh như cô, bởi vì anh có thể nghe ra lời này chẳng khác nào nói cô sẽ buông bỏ anh.
"Mỹ An, cô không được nghĩ vậy."
"Giống như Thanh Tùng, anh ấy cố chấp với tôi nhiều năm như thế chẳng qua là vì chưa có được tôi bao giờ. Vân Anh cũng thế, vậy nên tôi nghĩ cuộc hôn nhân này là hạnh phúc hay bể khổ đối với cô ta còn chưa biết được.
Người không thuộc về mình, cưỡng cầu chỉ có đau khổ."
"Đừng nói nữa." - Anh ôm chặt lấy cô, mặc kệ xung quanh có bao nhiêu người đang nhìn.
"Không có gì đâu, tôi chẳng qua cảm xúc dâng trào nên nhiều lời chút thôi." - Mỹ An hít sâu một hơi.
Cái ôm của Thanh Bách vẫn cứ siết chặt, nếu cái ôm này có thể xuất hiện từ sáu năm trước thì hay quá. Mỹ An vỗ vỗ mấy cái lên lưng anh:
"Đủ rồi, anh không ngại nhưng tôi ngại đó, ai cũng nhìn chúng ta."
"Cô hứa đi." - Thanh Bách nghiến
răng - “Hứa là không nghĩ tới mấy thứ này nữa."
“Được, được, tôi hứa."
“Đừng có qua loa!" - Anh gầm lên, rõ ràng là anh đang tức giận.
Mỹ An không ngờ được Thanh Bách lại phản ứng mãnh liệt như vậy, nhẹ giọng nói:
“Mọi chuyện rồi sẽ ổn mà."
Thanh Bách trong lòng hiếu rõ, sẽ không có gì ổn cả, đây là khởi đầu của mọi chuyện. Anh nhìn thấu hết từng biểu cảm trên mặt cô, cũng đoán được cô đang muốn buông tay anh.
Ngày diễn ra hôn lễ rất nhanh cũng đến, Mỹ Tâm nhìn Mỹ An đứng trước gương chuẩn bị cả buổi mà sẳc mặt vẫn không được vui lắm:
“Nếu em không muốn đi thì đừng đi."
“Em không sao, đều là những người bạn quen biết hơn mười mấy năm sao lại không đi chúc phúc chứ." -Mỹ An cười - “Chị không đến tham dự sao?"
“Không cần đâu. Chị chưa muốn
mọi người biết chị đã tỉnh." - Mỹ Tâm rũ mắt, cô muốn tránh mặt Tấn Khang thì đúng hơn.
Mỹ An nhìn chiếc vòng anh tặng mấy lần cuối cùng vẫn chọn cất nó lại. Sau khi cô ngắm mình trước gương thêm lần cuối rồi mở cửa bước ra, không ngờ Thanh Bách đã đợi cô ở ngoài cổng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!