Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Mối Tình Đầu Cả Đời

Khuôn mặt nhăn nhó như mướp đắng của Văn Thanh thành công chọc cười Vưu Gia.

Lúc xuống xe, cô ghé vào cửa sổ nghiêm trang đe dọa anh ấy: “Lát nữa tôi sẽ nói với mẹ, sau đó đánh gãy chân chó của anh tôi, anh xem anh ấy ăn hiếp anh cả ngày, có phải rất hả giận không?”

Sắc mặt Văn Thanh càng tái nhợt hơn, đôi môi run rẩy như sắp khóc. Phảng phất hiệp hội thất nghiệp đang triệu hoán anh ấy, còn con đường thăng chức tăng lương thì đã chuyển màu xám trắng.

“Anh yên tâm đi, tôi sẽ thêm mắm thêm muôi, bảo đảm hiệu quả tốt đẹp, chỉ hai ngày thôi là các anh có thể thấy tổng giám đốc Vưu lúc nào cũng làm màu của các anh phải chống gậy đi làm!” Vưu Gia gật đầu, thề son sắt bảo đảm: “Không cần cảm ơn, vì dân trừ hại là trách nhiệm cũng như nghĩa vụ của tất cả mọi người.”

Khi Vưu Gia đứng dậy muốn đi, Văn Thanh bỗng nhiên thò người ra túm tay cô kéo lại, môi mấp máy không tiếng động, một lúc sau mới phun ra một câu hoàn chỉnh: “Cô Vưu, đừng, thật ra tổng giám đốc Vưu… Khá tốt.”

Anh ấy nói câu cuối cùng thậm chí đã mang theo chút cầu xin khẩn thiết.

Rõ ràng là bị dọa không nhẹ, đã bắt đầu nói mê sảng.

Sau đó lại bổ sung: “Hình như tổng giám đốc Vưu rất không muốn nhìn thấy cô Chu, lúc trước cô Chu liên tục hẹn gặp nhưng anh ấy đều từ chối. Sau đó nghe cô Chu nói mình mang thai mới quay về gặp cô ấy, hình như gặp gỡ không mấy vui vẻ, gần đây tâm trạng tổng giám đốc Vưu đặc biệt tệ.”

Ừm, đâu chỉ tệ, đã là thùng thuốc nổ ai động là nổ người đó.

Văn Thanh nghiêm túc nhớ lại, nhưng đúng là anh ấy biết không nhiều lắm, chỉ biết mơ hồ đôi chút, tuy rằng trong đầu tò mò suy đoán vô số phiên bản, nhưng rốt cuộc cũng chỉ thầm suy nghĩ mà thôi, tất cả đều để tiêu khiển. Nếu để anh ấy nói bằng lương tâm mình thì tuy rằng tổng giám đốc Vưu của bọn họ xấu tính, nhưng ở phương diện tình cảm cũng không có chuyện đùa bỡn người khác, càng chưa từng có chuyện cậy thế ép người.

Dáng vẻ nghiêm túc kia làm Vưu Gia bắt đầu áy náy vì bắt nạt người thật thà.

Cô thật sự hổ thẹn, tình huống tình ý chân thành thế này làm cô rất muốn đấm bàn cười to, cuối cùng đành phải mím môi nói lời thấm thía dạy dỗ anh ấy: “Văn Thanh à, làm trợ lý ấy! Là không thể ngây thơ thế này được, học tổng giám đốc Vưu của anh đi.”

Người da mặt dày, nội tâm đen tối, làm việc theo phong cách bạo quân như Vưu Tĩnh Viễn mà lại dạy ra trợ lý hôn nhiên ngây thơ thiên sứ thế này, đúng là một chuyện quá đỗi thần kỳ.

Văn Thanh không bị Vưu Tĩnh Viễn mắng đến cuốn gói chạy lấy người, có thể thấy thỉnh thoảng Vưu Tĩnh Viễn vẫn có chút lương tâm.



Vưu Gia đương nhiên không nói chuyện này với ba Vưu và mẹ Vưu, tin đồn thật thật giả giả ở giới giải trí rất nhiều, cô thích nghe tin đồn của Vưu Tĩnh Viễn nhưng không có nghĩa nghe được là cô sẽ tin.

Trêu chọc Vưu Tĩnh Viễn là một thú vui, loại thú vui tàn ác này chỉ thuộc về phạm trù giải trí, giải trí sao? Không thể coi là thật được.

Văn Thanh cái hiểu cái không rời đi, trước khi đi còn ngoái đầu nhìn lại Vưu Gia, như là sợ cô sẽ mách lẻo với Vưu Tĩnh Viễn.

Khiến Vưu Gia dở khóc dở cười.

Vưu Gia lấy lí do dì giúp việc xin nghỉ, trong nhà quá quạnh quẽ để ăn vạ trong nhà hơn nửa tháng, tuy tướng mạo đồng chí ba Vưu có hơi nghiêm khắc, nhưng đối xử với con gái có thể nói là đặt trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan. Hằng ngày đưa đón cô đi làm, mỗi ngày thay đổi một thực đơn nấu ăn cho cô, xin tiền có tiền, thích gì có đó, con nói cái gì chính là cái gì, được được được, đúng đúng đúng, con gái tôi là tốt nhất, con gái tôi giỏi nhất…

Ngày nào mẹ Vưu cũng mắng đồng chí ba Vưu: “Ông nhìn xem ông chiều nó thành cái dạng gì rồi, gả cho người ta mà vẫn không khác gì trẻ con.”

Sau đó khi Vưu Gia chuẩn bị đi, mẹ Vưu tự mình chuẩn bị một túi nguyên liệu nấu ăn mới mẻ, hai con cá sống, ba thùng đồ ăn, một vò đồ chua tự làm, bảy tám cái hộp đồ ăn tràn đầy tình yêu của mẹ, một bình phấn dưỡng nhan nghe nói là bà ấy bỏ số tiền lớn mua được, còn cả sáu thẻ mua sắm, bảy con cua lớn…

Cốp sau của chiếc xe được cải tạo riêng để mở rộng sức chứa bị nhét tràn đầy, làm Vưu Gia hoảng hốt có cảm giác không phải mình về nhà mà là đang chuyển nhà.

Cô ngồi xổm ngoài cửa gara, nhìn ba Vưu còn chưa đã thèm mà muốn dọn thêm đồ xuống, cô vội vàng đứng dậy ôm lấy ông: “Ba ba ba, ba mẹ đừng khoa trương như vậy, không biết còn tưởng A Quý đối xử với con không tốt!”

Ba Vưu kiêu ngạo hừ nhẹ: “Nó đối xử tốt với con là nó đối xử tốt, ba mẹ đối xử tốt với con là ba mẹ đối xử tốt, không mâu thuẫn gì cả. Chờ ngày nào đó nó không tốt với con nữa, vẫn còn ba mẹ tốt với con gấp bội, đến lúc đó người bị thiệt chính là nó.”

Vưu Gia: “…”

Logic mạnh mẽ cỡ này như là nhiễu khẩu lệnh.

Mặt khác: “Ba, ba xem ba toàn nghĩ cái gì…”

Không thể mong chờ cô tốt chút sao.



Ba Vưu tự mình lái xe đưa cô đi, mẹ Vưu ngồi ở ghế phụ áp trận, về đến nhà lại tiếp tục bận rộn mang đồ vào cho cô, lúc này dì giúp việc đã ở nhà, dì mở cửa cười nói: “Trùng hợp mẹ A Quý cũng ở đây.”

Lúc đi vào, mẹ chồng Vưu Gia, mẹ Lục Quý Hành — quý bà Khương Yên đang vội vàng xếp đồ vào tủ lạnh trong phòng bếp, Vưu Gia gọi một tiếng: “Mẹ!” Sau đó thò lại gần xem: “Mẹ lại mang gì cho con ạ?”

Cô mở cửa tủ lạnh, “oa” một tiếng, sau đó lại “oa” thêm tiếng nữa, cuối cùng nói đùa: “Con cảm thấy có lẽ thủ lạnh nhà con quá nhỏ.”

Quý bà Khương Yên nghiêm túc gật đầu: “Ừm, đúng là hơi nhỏ, mẹ định hôm nào gửi tủ đông sang cho con.” Bà ấy nhìn trái phải, giơ tay chỉ một phía: “Bên kia, để dựa vào tường, làm một cái tủ đông hoàn chỉnh.” Nói xong lại lắc đầu: “Phòng này con trang hoàng không tốt, để không nhiều quá. Nếu biết thế này thì mẹ đã xem giúp hai đứa.” Bà ấy tiến lên hai bước, đứng ở cửa phòng bếp, nói phòng để đồ bên cạnh: “Hoặc là hủy phòng để đồ đi, đổi thành hầm chứa đá cũng được, sửa phòng bên thư phòng thành phòng để đồ.”

Bà ấy bên này đã nghiêm túc quy hoạch cải tạo nhà cho cô, Vưu Gia bên kia thì yên lặng hỗn độn trong gió, cô ôm cổ quý bà Khương Yên, làm nũng nói: “Mẹ, con nói đùa đó, chỉ có hai bọn con ở thì nào cần dùng đến hầm chứ đá, quá khoa trương.”

Cô lại không có tài sản hàng tỉ muốn kế thừa, không thể lãng phí tài nguyên xã hội như vậy được.

Đúng lúc này mẹ Vưu đi đến, nhìn thấy Khương Yên bà lập tức vui vẻ. Tóm được bà thông gia hàn huyên một hồi, mở ra tiết mục hằng ngày là khen lẫn nhau, một người nói: Vưu Gia nhà chúng tôi có phúc, gả cho gia đình tốt. Một người nói: A Quý mới có phúc, cưới được cô vợ tốt.

Vưu Gia nghe được đều nổi da dà, hai người còn không chê chán ngấy, chỉ hận không thể khen tận chân tơ kẽ tóc con đối phương một lần.

Trước giờ Khương Yên luôn thích Vưu Gia, diện mạo xinh đẹp, tính cách tốt, ngoan ngoãn hiểu chuyện, quả thật giống như thiên sứ, ai không muốn có cô con gái xinh xẻo dễ thương chứ, vốn dĩ bà ấy nghĩ mình không có cái phúc này, không ngờ con trai cũng tranh đua, mang về cho bà ấy một cô, thật là mỗi ngày nằm mơ cũng cười tỉnh được, chỉ muốn cho cô mọi thứ yêu thương, chăm sóc cho đủ.

Ba người hoàn thành một lần gặp mặt nhiệt tình dào dạt, cuối cùng cũng đứng dậy rời đi, Vưu Gia không giữ lại được, đành phải đứng dậy lưu luyến không rời tiễn người đi.

Ngoài cửa, mấy người lại bắt chuyện với nhau, quý bà Khương Yên nắm tay Vưu Gia, nói với mẹ Vưu: “Con của Gia Gia và A Quý nhất định sẽ rất xinh đẹp.”

Mẹ Vưu phụ họa: “Còn không phải sao! Khó coi thì đúng là không có thiên lý.” Nói xong còn nhìn bụng Vưu Gia: “Vẫn chưa định có à?”

Thật ra gần nửa năm nay hai người không tránh thai gì cả, có điều thời gian hai người gặp nhau không nhiều lắm, cũng không… Mấy lần.

Bị ba mẹ hỏi, Vưu Gia xấu hổ đỏ mặt: “Cũng không cố ý không cần, này… Xem duyên phận.”

Khương Yên và mẹ Vưu nhìn nhau cười, giống như nhìn thấy được cháu trai cháu giá trưởng thành kết hôn sinh con qua những lời này của Vưu Gia, hai người kích động vô cùng, lại tiếp tục bàn luận thêm mấy hiệp về vấn đề thiết kế phòng nhi đồng, cuối cùng mang theo nụ cười hài lòng di giá về nhà.

Vưu Gia tiễn người đi, quay về nằm trên giường, cảm thấy mình vẫn như cây tảo biển hỗn độn trong gió.

Cô trở mình, ghé vào giường nhắn tin cho Lục Quý Hành: A Quý, em đã đến tuổi tác bị giục sinh con T﹏T thật ra sinh con cũng không tệ, náo nhiệt, anh không có ở nhà, trong nhà rất quanh quẽ ╯^╰!

Tin nhắn đầy lên án này không được đáp lại, chắc là anh đang đóng phim.

Vưu Gia bĩu môi, người bận rộn hầy!

Cô và linh hồn lười nhác đấu tranh mười phút, cuối cùng giãy giụa đi tắm, hôm nay lăn lộn cả ngày, quá mệt mỏi, gần như vừa tắm xong là lăn ra ngủ luôn.

Nhưng ngủ không an ổi, cô mơ liên miên, mộng thực điên đảo, lúc thì mơ thấy mình sinh con, lúc thì mơ mình biến thành trẻ con, lúc lại mơ mình cho con uống sữa, lúc lại mơ Lục Quý Hành cho cô uống sữa, ở trong mơ cô còn kháng nghị cái giả thiết kỳ quái này, mơ mơ mang mang nghe thấy tiếng “rắc rắc”, cửa phòng mở.

Vưu Gia lập tức tỉnh ngủ, mồ hôi lạnh ứa ra, phản ứng đầu tiên là có phải trộm vào nhà không.

Tuy rằng an ninh của tiểu khu rất tốt, nhưng chuyện có xác suất nhỏ vẫn có khả năng xảy ra, hơn nữa vừa nãy cô vừa mơ giấc mơ liên tiếp, đang lúc trí tưởng tượng phong phú! Lập tức trong đầu cô vẽ ra cảnh mình phản kháng kịch liệt.

Đang lúc nội tâm giằng co, cô lắc lư điên cuồng giữa giả chết hay là phản kháng thì đèn phòng chợt sáng lên.

Lục Quý Hành vừa cởi nút tay áo vừa mở cửa phòng tắm, lúc này anh đã cởi áo trên ra, tiện tay ném xuống giường, nâng bước đi qua tủ quần áo, trong lúc này, anh còn thuận tay tháo dây lưng, đồng thời c ởi quần ném trên tủ đầu giường.

Lúc này anh chỉ mặc một chiếc quần góc bẹt, khi xoay người còn thản nhiên liếc qua Vưu Gia, anh mệt mỏi xoa bóp giữa mày, thuận miệng hỏi: “Đánh thức em à?”

Vưu Gia bị sự kinh hãi cùng hình ảnh cấm trẻ em đánh đòn trọng kích cùng lúc, cô tiếp tục làm cây hải tảo bay hỗn độn trong gió.

Qua một lúc lâu, cô mới nuốt nước miếng nói: “Anh không thể nghiêm túc c ởi quần áo được à.”

Vừa đi vừa cởi, anh thật giỏi.

Lục Quý Hành lại liếc nhìn cô một cái, vui vẻ bật cười, cô nhóc này chưa tỉnh ngủ nên nói mê sảng à!

“Em làm mẫu cho anh xem, nghiêm túc c ởi quần áo là cởi thế nào?”
Nhấn Mở Bình Luận