Lúc Mỹ An tỉnh lại thì sắc trời đã tối, cô thấy trên người đang đắp áo vest của anh còn Thanh Bách hình như đang ra cửa hàng ven đường mua nước.
“Sao anh không gọi tôi dậy? Chúng ta đến nơi chưa?" - Mỹ An thấy anh quay về xe liền nói.
“Tôi vừa hỏi được chạy khoảng năm kilomet nữa sẽ bắt đầu vào trung tâm, chắc lúc đó cũng tìm được khách san." - Thanh Bách đưa cho cô môt ít
bánh mì ngọt lót dạ.
'Thật ra tôi từng sống ở đây hơn một năm, đường xá có lẽ tôi thông thuộc hơn anh đó. Đế tôi chỉ đường cho." - Mỹ An bây giờ mới nói ra điều này.
Thanh Bách gật đầu, nghe thôi chỉ dẫn của cô, một lát thật sự đã vào đến trung tâm, còn rất nhanh tìm được một khách sạn vừa ý anh.
"Tại sao lúc trước lại sống ở đây?"
Mỹ An nghĩ nghĩ rồi nhún vai:
"Cứ lưu lạc từ chỗ này qua chỗ khác thôi, lúc tôi đển đây thì làm ăn cũng khá tốt nên mới ở lại hơn một
năm."
"Cô làm ăn gì?" - Thanh Bách nhướn mày hỏi.
Mỹ An ra sức lắc đầu tỏ ý không muốn nhắc đến, Mỹ An chỉ đường cho Thanh Bách đi đến một siêu thị gần đó. Cả hai đi vội đi vàng, trên người một thứ vật dụng cá nhân cũng không mang theo.
"Anh nghĩ chúng ta sẽ ở đây bao lâu?"
"Tùy vào chuyện chiếc vòng, nhanh nhất cũng ba ngày." - Thanh Bách nhàn nhạt đáp.
Mỹ An nghe vật gật gù mấy cái,
tính toán một lát gọi báo cho chị hai, sợ rằng sẽ nghe Mỹ Tâm cằn nhằn một hồi.
"Bây giờ không mua được loại thượng hạng, anh dùng tạm mấy hàng này nha." - Mỹ An bỏ vào xe đấy vài cái khăn và bàn chải.
Mỹ An biết anh rất kỹ tính, đồ dùng luôn là hàng xách tay từ nước ngoài nhưng lúc này rồi biết đi đâu tìm mấy thứ đó cho anh. Thành phố này cũng không quá sầm uất, trời vừa tối là hàng quán không thấy đâu nữa.
"Sao cũng được." - Thanh Bách gật đầu, thông thả đẩy xe đi bên cạnh Mỹ
An.
Nếu không biết bọn họ vì công việc mà đến có lẽ người khác sẽ nghĩ đây là một cặp tình nhân đang mua sắm cho chuyến du lịch bất ngờ.
"Anh có muốn ăn lẩu mắm không?"
- Mỹ An đang đứng đợi anh tính tiền thì
chợt nhớ ra.
"Lẩu mắm?" - Thanh Bách bày ra vẻ mặt ghét bỏ - "Nghe tên đã thấy không ngon."
"Đặc sản ở đây đó, tôi biết một quán mở xuyên đêm, chúng ta đi ăn đi."
- Mỹ An vươn tay kéo kéo áo anh nài nỉ.
Thanh Bách chịu thua rồi, trong đầu nghĩ thôi thì cứ đi đại vậy. Cùng
lắm cứ ngồi nhìn cô ăn là được, anh không cần chạm đũa.
“Chị là người ở đây sao? Khách du lịch không biết quán lẩu của chú Năm đâu." - Nhân viên thu ngân bỗng nhiên xen vào một câu.
"Không phải, trước đây từng sống ở đây một thời gian." - Mỹ An khẽ cười.
Thanh Bách phải lái xe vòng vèo qua mấy con hẻm mới đến nơi, đây chỉ là một quán ven đường nhưng tấp nập VÔ cùng. Mỹ An nhanh chóng xuống xe chạy đến chiếm hai chỗ trước, nói là chiếm chỗ thật ra chỉ có hai cái ghế nhựa và một cái bàn thấp lè tè.
Thanh Bách nhìn khung cảnh này một bước chân cũng không muốn đặt vào. Aỉ nấy thì ăn uống ồn ào, nói năng suồng sã, thức ăn trông cũng không vệ sinh lắm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!