Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

“Nghe nói Lê Đông Quân gì đó đến đây bảo Mỹ An là vợ anh ta, còn muốn mang cô ấy đi. Anh không định làm gì sao?” - Thanh Tùng dù đã yên ổn bên Vân Anh nhưng cậu vẫn không nhịn được để ý đến Mỹ An. 

“Đó là việc của bọn anh, em đừng xen vào” - Thanh Bách Vỗ vai Thanh Tùng cảnh cáo. 

Thanh Tùng cảm thấy không cam tâm, vì cái gì anh phải chịu trách nhiệm cưới Vân Anh còn Thanh Bách có thể thoải mái qua lại với cả hai người? Trong lúc ăn cơm, Thanh Bách bị ép ngồi cạnh Linh Chi Thanh Tùng liền nhân lúc mọi người 

không chú ý chụp một bức ảnh gửi cho Mỹ An. 

Mỹ An sau khi nhận được cuộc điện thoại đó vẫn chưa kịp điều chỉnh lại, ngồi một mình ở đó thêm một hồi lâu. Cô biết không có gì đáng để buồn bã cả, đều là người trưởng thành, hủy một cuộc hẹn thật sự không đáng để làm lớn. chuyện. Có thể do Mỹ An đã kỳ vọng vào buổi hẹn này quá nhiều, cô mong rằng hai người có thể ngọt ngào như trước sau hôm nay. 

“Em cười lên một cái có được không? Đã xị mặt cả tiếng đồng hồ rồi?” - Đông Quân bất ngờ ngồi xuống cạnh cô. 

“Sao anh lại ở đây?” - Mỹ An cau mày hỏi. 

“Anh luôn đi theo em mà, nếu anh ta đến thì anh sẽ không xuất hiện. Còn như bây giờ anh ta không đến, anh tất nhiên phải có mặt để an ủi em chứ? 

Mỹ An không biết nên vui hay buồn nữa nhưng cô thật sự không tâm trạng nói chuyện với Đông Quân. 

“Đừng tưởng em không biết anh đang cố tình chia rẽ bọn em, em không trúng kế anh nữa đâu”. 

“Anh không phủ nhận, anh có ý đồ nhưng anh đâu có ép hai người gây nhau được” - Đông Quân cười trừ. 

Mỹ An không thể phản bác được, chỉ đành nói: 

“Em đúng là bị cho leo cây rồi nhưng em không muốn đi cùng anh. Nên là em về đây, nếu anh muốn xem phim thì cứ lại” 

Đông Quân không hề khó chịu với thái độ này của Mỹ An: “Anh đưa em về.” “Không cần” - Mỹ An dứt khoát từ chối. 

Đột nhiên có tin nhắn gửi đến, Mỹ An dừng lại mở ra xem, bức ảnh Thanh Bách cùng Linh Chi ngồi ăn cơm ở Lưu gia hiện ra. Đông Quân tò mò liếc xem một chút, nhẹ giọng nói: 

“Không phải là anh làm đâu” Mỹ An rũ mắt, trong lòng đều là cảm giác chua chát: “Em biết”. 

“Em thật sự chấp nhận chuyện người đàn ông của mình như này à?” - Đông Quân hỏi câu này là thật lòng - “Anh ta có con với người phụ nữ khác còn không xử lý cho tốt, em không đáng phải gánh chịu những thiệt thòi này”. 

“Em còn chưa đủ thảm hay sao mà anh còn nói mấy lời này?” - Mỹ An thở dài. 

“Ai ép phải khổ như này? Em hoàn toàn có thể chọn vứt bỏ tên đàn ông tệ bạc đó” - Đông Quân nghiêm giọng. 

Mỹ An cười khổ lắc đầu: “Anh không hiểu, anh đừng đi theo em”. 

Mỹ An cứ vậy mang theo một lòng đầy tâm trạng rời khỏi rạp chiếu phim, cô không dám tin Thanh Bách đã lỡ hẹn với cô vì Linh Chi. Cô biết chuyện này cũng hợp tình hợp lý thôi, cô ta đang mang con của anh mà. Nhưng càng nghĩ vậy cô càng thấy uất ức.. 

Mỹ An như kẻ mất hồn bước đi giữa ngã tư, tiếng kèn xe inh ỏi xung quanh dường như không ảnh hưởng đến cô. Đông Quân lặng lẽ đi theo nãy giờ nhìn thấy một chiếc xe với tốc độ cao đang lao đến, khẩn trương lao ra ôm lấy cô. 

“Mỹ An!” 

 

Mỹ An mất một lúc mới ý thức được bản thân vừa đứng trên bờ ranh sinh tử. Đông Quân thì căng thẳng vô cùng kéo Mỹ An vào lề đường, cẩn thận xem xét Mỹ An từ trên xuống dưới có bị thương không. 

“Em... em không sao đâu” - Mỹ An mím môi nói. Đông Quân hít sâu một hơi, cố ngăn cho mình tức giận: 

“Anh ta đối xử tệ với em thì em cũng không coi mạng sống mình ra gì hả?” 

“Không phải như vậy, em chỉ không tập trung một chút thôi” - Mỹ An cố gắng giải thích, cô không phải kẻ lụy tình tới mức không cần mạng. 

“Lưu Thanh Bách đó thật sự là điểm yếu chết người của em, ở bên anh ta thêm một ngày em lại bị hủy hoại thêm một phần” - Đông Quân không nhịn được lại oán trách Thanh Bách. 

Mỹ An cũng không có hơi sức thanh minh cho Thanh Bách, cô biết Đông Quân không có ý xấu, chung quy đều vì lo lắng cho cô. 

“Anh định ngồi ở lề đường mãi sao? Mau đưa em về thôi.” 

“Được, được, anh đỗ xe bên kia” - Đông Quân cẩn thận đỡ Mỹ An đứng dậy. 

Thanh Bách sau khi ăn bữa cơm khiên cưỡng ấy trở về liền thấy có nhiều điểm không đúng. Anh bắt đầu nghi ngờ cái thai trong bụng của Linh Chi, bởi vì trước nay đều là cô ta tự đi gặp gỡ bác sĩ, anh và mọi người đều chỉ nghe kể lại. 

“Cậu điều tra một chút bệnh viện Linh Chi đến khám thai  đi” - Thanh Bách nói với Tiến Thành.

“Được, tôi cũng thấy phải xem xét cho cẩn thận, cô ta cũng qua mặt chúng ta nhiều lần rồi” 

“Hôm nay Mỹ An một mình ở rạp chiếu phim có... có buồn lắm không?” - Thanh Bách hít sâu một hơi, anh không tới nhưng vẫn luôn cho người âm thầm đi theo bảo vệ cô. 

Tiến Thành gãi đầu, nói hay là không nói đây, cuối cùng cậu vẫn chọn thành thật: 

“Mỹ An chờ ở đó hơn hai tiếng, sau đó Đông Quân đến đưa cô ấy đi” 

Hai tay Thanh Bách nắm chặt thành quyền nhưng cũng không để lộ ra chút tức giận nào. Là anh để Mỹ An một mình, làm gì có tư cách oán trách người khác thừa cơ hội nhảy vào. 

Bên này thuộc hạ của Đông Quân đã nhanh hơn một bước điều tra xong chuyện Linh Chi giả vờ có thai cũng như mua chuộc bác sĩ như thế nào. . 

“Anh có định nói chuyện này cho Mỹ An không?” Đông Quân lắc đầu, cười: “Tôi nói làm gì, nói để giúp bọn họ sớm trở về bên nhau à?" 

“Vậy... chúng ta làm gì bây giờ?”. 

“Gây rối một chút đừng để anh ta điều tra ra quá nhanh. Chuyện này sớm muộn cũng bị lộ thôi nhưng tôi muốn nó chậm một chút. Càng kéo dài càng khiến Mỹ An chết tâm với anh ta” - Đông Quân nhếch môi. 

Thanh Bách sang gõ cửa phòng Mỹ An, muốn lại mời cô đi xem phim vào chiều nay. Mỹ An làm gì còn tâm trạng đó, cô viện cớ công việc từ chối: 

“Hôm nay em còn nhiều việc lắm” 

“Cứ đưa lại cho Minh Thái, em đi với anh thì không cần bận tâm chuyện công ty đầu” - Thanh Bách nhẹ giọng thuyết phục. 

Mỹ An miễn cưỡng nói: 

“Sắp tới tiệc công ty tổ chức chào mừng nhân viên mới và khen thưởng những nhân viên xuất sắc, em phải tự tay chuẩn bị mới yên tâm”. 

Thanh Bách không vui cau mày: 

“Hằng năm cũng để Minh Thái làm thôi, cậu ấy chắc chắn còn thông thạo hơn em” 

“Được rồi, chỉ là do em không muốn đi thôi” - Mỹ An rũ mắt. 

Thanh Bách ngây người, xem ra đến viện một cái cớ cô cũng thấy lười rồi, cứ thẳng thắn mà từ chối. 

“Em giận anh hôm qua không đến sao?” Giận? Cô không giận, cô chỉ đau lòng mà thôi. “Không có, anh có việc bận, em hiểu” 

“Em nói em không giận vậy mà lại gọi Đông Quân tới?” - Thanh Bách nghiến răng. 

Thanh Bách tỏ ra không sao trước mặt Tiến Thành chỉ là giả vờ mà thôi, anh ghen đến phát điên lên được. Sự hiện diện của Đông Quân khiến anh cảm nhận được rõ ràng thể nào là uy hiếp. 

“Anh ấy không phải do em gọi đến”. 

“Vậy hóa ra anh ta luôn đi theo em?” - Thanh Bách sắp phát hỏa rồi. 

Mỹ An ném mạnh tập tài liệu đang cầm trong tay xuống, người có quyền tức giận không chỉ có mình anh: 

“Anh lỡ hẹn với em để ăn bữa cơm gia đình cùng Linh Chi 

thì không sao đúng không?” 

Hai chữ 'gia đình này Mỹ An nghiến răng để nói, như dao găm vào lòng cả hai người. 

Thanh Bách ngây người nhưng cũng không buồn hỏi vì sao cô biết, anh đã làm thì anh phải nhận. 

“Phải, bà nội nói Linh Chi xảy ra chuyện ép anh về một chuyến, không ngờ lại chẳng có gì”. 

“Vì sao không nói sự thật với em?” - Mỹ An thở dài. “Anh sợ em sẽ buồn” 

“Vậy anh nghĩ khi anh giấu em thì em không buồn sao? Em thà nghe điều này từ anh chứ không phải người khác” - Mỹ An mím môi. 

Không để cho Thanh Bách nói thêm nữa, cô lên tiếng đuổi khách: 

“Em thật sự đang bận, nếu không có chuyện gì khác thì mời anh ra ngoài”. 

Thanh Bách càng nghĩ càng tức, anh quá xem nhẹ ảnh hưởng của Linh Chi rồi. Thanh Bạch lại hỏi cho Tiến Thành hỏi đã điều tra tới đâu rồi, đáng tiếc chưa có kết quả gì. 

Thanh Bách không muốn chờ đợi nữa, anh gọi điện cho Linh Chi nói muốn đi khám thai với cô ta. Linh Chi ở bên kia cuống quýt hết cả lên, Thanh Bách không phải đồ ngu, nếu để anh gặp gỡ bác sĩ thì không dễ lừa vậy nữa. 

“Em có lịch hẹn vào cuối tuần, cuối tuần chúng ta cùng đi nhé” - Cô tìm cách kéo dài thời gian. 

“Đừng có dở trò, tôi nhất định sẽ cùng cô đi” - Thanh Bách lạnh nhạt cảnh cáo rồi dập máy. 

 

Nhấn Mở Bình Luận