Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Mối Tình Đầu Hoang Phí

Chương 56 Dọn nhà

Mỹ An không ngờ ngày mai thức dậy liền nhận được thông báo mình được phục chức, cô ngơ ngác vì Thanh Bách thật sự đã tin mấy lời nói nhăng nói cuội của cô. Mỹ An ngay lập tức thay đồ lao nhanh lên xe bus đến công ty, mặc kệ lý do là gì, được trở lại làm việc là tốt rồi.

Người trong phòng kinh doanh đối với chuyện của cô cũng không thèm bàn tán nữa, chỉ nhìn cô khinh bỉ một chút. Mỹ An trong lòng có chút khó chịu nhưng tự nhắc nhở bản thân xem như gió thổi qua tại là được. Mặc dù được phục chức nhưng công việc trên tay Mỹ An đều bị thu lại, hiện tại cô giống như quay về trước kia làm một trợ lý.

Mỹ An đi làm mấy tháng ngoại trừ mấy ngày đầu tiên thì sau này không đến nhà ăn nữa, chẳng có mấy người thật lòng chào đón cô cả. Một ngày chỉ có mấy bữa ăn, cô cần gì ép buộc mình không vui. Giờ trưa cô thường đi qua quán cơm nhỏ đối diện công ty mua một phần rồi mang về văn phòng ăn, hôm nay lúc Mỹ An từ quán cơm về công ty lại trùng hợp bị Thanh Bách nhìn thấy.

Minh Thái lặng lẽ quan sát thái độ của Thanh Bách sau đó giả vờ thở dài một cái:

“Đúng là tội nghiệp mà, trưa nắng thế này còn phải chạy đi mua thức ăn”

Thanh Bách nhíu mày lườm Minh Thái, ý bảo cậu muốn nói gì thì nói cho hết đừng có lòng vòng dò xét.

“Người trong công ty có mấy ai thích Mỹ An đầu, không bàn tán sau lưng thì cũng lườm nguýt tỏ thái độ. Cô ấy bình thường không có đến nhà ăn, tránh những nơi có nhiều đồng nghiệp qua lại”

“Chuyện trong công ty cậu cũng biết rõ quá nhỉ?”

“Lãnh lương của tổng giám đốc không thiếu một đồng thì chuyện gì cũng phải để ý thay anh chứ” - Minh Thải cười cười.

Thanh Bách cũng đoán biết Mỹ An bị đồng nghiệp xa lành mà phần lớn là nhờ ơn của Linh Chi. Anh vốn cho rằng đây là mấy chuyện vặt công sở, không thèm bận tâm. Giờ xem ra Mỹ An đã chịu nhiều uất ức, chả trách lại thường nóng giận với anh.

“Gọi Mỹ An lên phòng” - Thanh Bách nói với Minh Thái.

Mỹ An vừa mở hộp cơm thơm phức của mình ra chưa ăn được mấy miếng đã bị gọi đi. Cô không muốn nói chuyện với Thanh Bánh lắm nhưng nghĩ tới người ta vừa phục chức cho mình đành cắn răng đóng lại hộp cơm. Mỹ An lên tới phòng liền thấy Thanh Bách đang ăn trưa, một bàn bày biện năm sáu món, món mặn món canh không thiếu thứ gì.

“Ngồi xuống đi” - Thanh Bách nhàn nhạt nói.

Mỹ An ngơ ngác đứng yên tại chỗ không hiểu tình hình lắm, anh bảo cổ lên đây để xem anh ăn cơm sao. Mỹ An có chút mếu máo, nếu thật vậy cũng quá tàn nhẫn đó, cô cũng đang đói mà.

“Còn đứng đó làm gì?” - Thanh Bách không kiên nhẫn nói, tay cũng thuận tiện đặt ở phía đối diện anh một bộ bát đũa - “Nhanh ăn cơm”

“...” - Mỹ An ngồi xuống trong cơn hoang mang nhưng cô cũng không cầm lòng được với mỹ thực trước mắt.

Thanh Bách ăn qua loa mấy đũa thì đặt bát xuống ngồi đó nhìn cô. Mỹ An cũng cảm nhận được ánh mắt của anh, cả người liền không được tự nhiên, miếng thịt đang nhai cũng đặc biệt dai.

“Tổng giám đốc à, nhìn chằm chằm người khác khi đang ăn là bất lịch sự đó.”

Thanh Bách khẽ nhếch môi cười, đứng dậy quay trở lại bàn làm việc nhưng ánh mắt cũng chẳng chịu dời đi nơi khác.

“Đồ ăn đặt mỗi ngày ăn không hết, cô nếu rảnh thì cứ lên đây ăn đi. Sức ăn của cô xem ra ngày càng lớn rồi”

Mỹ An nghẹn một họng nuốt không trôi, Thanh Bách đang xem cô là người đi dọn dẹp thức ăn thừa của anh à?

“Ăn không hết thì anh đặt ít lại, dễ giải quyết mà” - Mỹ An đặt chén xuống, không vui nói.

“Đã đặt trọn một năm rồi, không đổi được” - Thanh Bách nhún vai nói.

“Vậy thì bảo Linh Chi lên ăn với anh chứ. Anh gọi tôi lên ăn cùng không phải là rất buồn cười sao?” - Mỹ An châm chọc.

Thanh Bách nghiêm mặt lườm cô, không khí vốn dĩ vẫn đang tốt cô cần gì phải phá vỡ nó chứ?

Mỹ An né tránh ánh mắt của anh, vươn tay thu dọn bàn ăn lại ngay ngắn rồi đứng dậy rời khỏi. Thanh Bách cũng không nói thêm lời nào nữa, Linh Chi là khúc mắc quá lớn giữa bọn họ.

Mỹ An dành ra cuối tuần để dọn nhà, đồ đạc không có gì cả, đều đã bị trận lửa kia thiêu trọn. Mỹ An cũng không định sắm sửa nhiều, cái giường cái tủ là được rồi, nhà vốn và một mình cô sống thì không có nhiều nhu cầu. Mỹ An đang bận rộn quét dọn thì nghe tiếng chuông cửa, cô vội vàng ra mở cửa.

“Anh đến xem em dọn đến đâu rồi” - Thanh Tùng cười dịu dàng.

Mỹ An cũng không bất ngờ lắm, nơi ở mới của cô số người biết chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi.

“Anh đến là em lại thấy mình làm phiền anh nữa rồi.”

“Không có phiền, anh tự nguyện mà” - Thanh Tùng bước vào xắn tay áo lên cầm chổi cầm khăn lau.

Mỹ An không biết phải nói Thanh Tùng như thế nào, cô không quen nhìn cậu chạy tới chạy lui trong nhà mình như này. Mỹ An vẫn nhớ kỹ hôm đó Thanh Tùng suýt chút nữa đã cưỡng bức mình, việc ở cùng cậu trong một không gian luôn khiến cô khó chịu.

“Hay là anh đừng làm nữa, anh giúp em đi mua ít đồ gia dụng đi”

“Được, được, anh chở em đi” - Thanh Tùng vừa nghe Mỹ An nhờ vả liền phấn chấn cả người.

Mỹ An ra sức lắc đầu, xua xua tay nói:

“Em không đi đâu, em ở lại dọn nốt cho xong”

Thanh Tùng muốn nói thêm mấy câu nhưng lại sợ Mỹ An chế cậu phiền rồi đuổi cậu đi luôn. Thanh Tùng vội lái xe đi mua mấy món đồ mà Mỹ An dặn dò, cô nhìn căn nhà trống trơn trở lại mà lòng cũng dễ chịu hơn.

Mỹ An không biết sao nhưng nhìn Thanh Bách chạy tới chạy lui cô thấy vừa buồn cười vừa vui vẻ còn người khác thì không thể như vậy. Mỹ An tự đánh vào đầu mình mấy cái, miệng lẩm bầm:

“Lại nhớ đến anh ta làm gì không biết!”

Thanh Tùng rất nhanh đã trở về, Mỹ An nhìn cậu mua hơn ba bốn thùng nhiều đến mức phải nhờ người vác phụ vào. Mỹ An rất muốn cau mày nhăn nhó nhưng ngoài mặt vẫn giả lả cười cười:

“Em bảo anh mua có mấy cái nồi mấy cái tô, anh vác cả cửa hàng về hả?”

Thanh Tùng cười hề hề, nhiệt tình nói:

“Mua thì mua cho đầy đủ, dù sao anh cũng tiện tay, coi như quà mừng tân gia cho em đi”.

“Vậy không được” - Mỹ An phản ứng ngay lập tức - “Tiền này em phải trả đủ cho anh.”

Thanh Tùng chưa kịp ngăn lại đã thấy Mỹ An vội tìm hóa đơn rồi lấy điện thoại ra chuyển tiền cho anh, không thừa không thiếu, đúng y như giá trên hóa đơn.

“Em cần gì làm đến nước này.”

“Phải làm chứ” - Mỹ An khẽ cong môi.

Thanh Tùng nhìn nụ cười này thật sự không sao vui cho nổi. Cô đối với cậu đúng là phân định rạch ròi, không muốn nhận chút ý tốt nào từ cậu.

“Anh không còn gì có thể giúp em được nữa rồi sao?”

“Có” - Mỹ An đột nhiên nhớ ra một chuyện, qua loa tìm cớ kể lại với cậu - “Em nhớ gia đình mình có một phần sản nghiệp khá có giá trị kỷ niệm, anh giúp em điều tra xem, được ai mua rồi, mua từ khi nào và tại sao lại mua nó”

Thanh Tùng nhíu mày nhìn cô đầy nghi hoặc, Mỹ An đột nhiên để tâm đến sản nghiệp gia đình trước đây chắc chắn không phải là nhất thời ngẫu hứng. Chỉ cần cậu tìm được nguyên nhân sâu xa của chuyện này thì biết đầu quan hệ hai người sẽ cải thiện.

“Được chứ, em đưa thông tin cho anh, anh giúp em tra”

Mỹ An cũng không để Thanh Tùng nán lại lâu hơn, nói thêm mấy câu liền viện cớ đuổi người đi. Thanh Tùng có chút buồn bã nhưng cũng không phản đối, lặng lẽ rời khỏi.

Mỹ An vừa tiễn Thanh Tùng đi chưa đầy năm phút chuông cửa nhà cô lại một lần nữa vang lên. Mỹ An nghĩ rằng do Thanh Tùng quanh lại, vội vàng mở cửa:

“Thanh Tùng, anh để quên gì s..”.

Không gian tĩnh mịch đến rợn người, chỉ có bốn mắt nhìn nhau như chết lặng. Không phải Thanh Tùng, người đến là Thanh Bách. Miệng Mỹ An lúc này không sao khép lại được, tình hình hiện giờ dù có trăm cái miệng cũng không giải thích cho rõ được. Thanh Bạch cả người đều phát ra hàn khí, lạnh lẽo dọa người, anh bình thản đẩy cô qua một bên bước vào nhà.

“Sao anh lại đến đây?”.

“Thanh Tùng đến được còn tôi thì không à?” - Thanh Bách lạnh nhạt nói, đôi chân thon dài bước tới trước đống đồ đạc Thanh Tùng mua còn đặt giữa nhà Mỹ An chưa kịp gỡ.

“Không phải, Thanh Tùng đến rồi đi ngay, tôi cũng không muốn để anh ấy ở lại lâu” - Mỹ An. thở dài nói, cô không biết sao lại muốn giải thích cho anh một tiếng, tin hay không cũng được, cô lười quan tâm.

Thanh Bách lại cứ tỏ ra không mặn không nhạt quan sát tới lui quanh nhà. Mỹ An còn đang không biết anh định làm cái gì thì ngay lập tức Thanh Bách đã cho cô câu trả lời.

“Choáng!”.

Nhấn Mở Bình Luận