Chương 88 Chân tướng
Thanh Bách không nói đồng tình cũng không phủ nhận việc Mỹ An nói mình thay đổi. Anh không rõ thay đổi đó là gì nhưng anh biết sau khi nhìn thấy những tấm ảnh trong ngăn kéo kia Thanh Bách muốn đối xử với Mỹ An tốt hơn một chút.
“Anh không cùng bọn họ nói chuyện tiếp à? - Mỹ An ngạc nhiên khi thấy anh quay lại chỗ cô rất nhanh.
Thanh Bách nhếch môi, so với đi xã giao nhàm chán với bọn người kia thì quay về canh chừng Mỹ An thú vị hơn nhiều.
“Tôi là bệnh dịch hay sao mà chẳng ai muốn đến bắt chuyện vậy?" - Mỹ An buồn chán nâng ly sâm panh lên uống một ngụm.
Thật ra có rất nhiều người muốn đến nói chuyện với Mỹ An nhưng chẳng ai vượt qua được đôi mắt cảnh cáo đầy lạnh lẽo của Thanh Bách.
“Cô còn sợ mình chưa đủ phiền phức hay sao?”
“Anh nói đây là nơi khởi đầu của các phi vụ lớn mà, tôi cũng muốn kiếm vài mối làm ăn” - Mỹ An nhún vai.
“Bớt vọng tưởng" - Thanh Bách vươn tay gõ nhẹ vào trán cô - “Muốn vụ làm ăn nào thì nói, tôi sẽ cho cô”
Mỹ An có chút lúng túng, mấy hành động thân mật của Thanh Bách ngày càng tự nhiên. Cô cảm thấy biến hóa này hơi nhanh, mối quan hệ của bạn không nên phát triển kiểu này.
“Tôi đi xem lại lớp makeup” - Mỹ An viện cớ để tránh khỏi tầm mắt của Thanh Bách. Cô cảm giác có nói đi đâu thì Thanh Bách cũng sẽ đi theo nên chỉ còn cách nói đi vào nhà vệ sinh để buộc anh để có một mình.
Mỹ An vô tình nhìn thấy Tấn Khang và một người đàn ông nào đó tách rời khỏi đám đông trông có vẻ mờ ám. Mỹ An hít sâu một hơi lặng lẽ đi theo, cỏ nín thở đứng ở phía ngoài, cách bọn họ chỉ một vách ngăn mỏng manh.
"Thỏa thuận của chúng ta vẫn như cũ chứ?” - Tấn Khang lên tiếng.
“Sáng ngày mai gặp nhau ở nhà hàng ngay khu quy hoạch rồi bàn tiếp.” - Người đàn ông đó trả lời.
Mỹ An lo lắng nhíu mày, khu quy hoạch trong miệng bọn họ chắc chắn là dự án bờ Đông. Cô suy đoán Tấn Khang đang tính toán đi cửa sau không muốn tranh đấu công bằng với Thanh Bách.
Mỹ An vẫn đứng ở bên ngoài đời, chờ Tấn Khang bước ra liền lấy hết can đảm nhìn thẳng vào hắn ta nói:
“Trần gia phá sản có phải anh làm hay không?”
Tấn Khang khá bất ngờ vì Mỹ An dám hỏi mình thẳng, hắn tỏ ra vô cùng phóng khoáng trả lời:
“Phải, tôi có làm”
Mỹ An điếng người, dù cô đã nghi ngờ hơn bảy phần nhưng khi nghe chính miệng hắn ta nói ra vẫn khiến cô tức giận tột độ.
“Tại sao? Tại sao anh làm như vậy? Trần gia có thù gì với anh?”
"Cả Trần gia cô đều đáng chết” - Tấn Khang lạnh lùng nói. Mỹ An bất giác lui về sau, cô cảm thấy được ánh mắt ngập lửa hận của Tấn Khang. “Rốt cuộc anh và gia đình tôi có thù oán gì?” - Mỹ An bấu chặt các ngón tay vào thịt, cố gắng kiềm chế kích động lúc này.
"Cô nếu có năng lực bằng một nửa chị gái mình thì đã không đi hỏi tôi”
Mỹ An vừa định phản bác tiếp thì có một bàn tay đặt lên vai cô, đồng thời eo cô cũng bị ai đó ôm lấy.
“Hai người đang nói chuyện gì thế?" - Thanh Bạch nhàn nhạt nói.
Mỹ An tựa vào người anh, cảm thấy cực kỳ nhẹ nhõm, giống như đứng trước nguy hiểm được một sự bảo vệ chắc chắn. Tần Khang nhìn thấy Thanh Bách liền không muốn đứng đây nói chuyện tiếp nữa, trong đầu hắn ta vẫn muốn yên ổn đạt được phi vụ cảng phía Đông.
“Cô không chạy lung tung kiểm chuyện thì không vui à?” - Thanh Bạch cau mày không hài lòng.
Mỹ An lại không có tâm trạng trả lời anh, Tấn Khang đã thừa nhận hãm hại gia đình cô, hắn ta cũng từng nói có hợp tác với Thanh Bách. Chuyện thu mua cổ phần Trần gia, Thanh Bách cũng không chối cãi được. Vậy rốt cuộc cô nên tin ai đây?
“Mỹ An, cô làm sao vậy?” - Thanh Bách nắm lấy tay cô.
“Không có gì đâu” - Mỹ An gạt tay anh ra.
Mỹ An đi thẳng đến quầy nước uống, không chút do dự uống cạn hai ly sâm panh. Thanh Bách đi theo phía sau sắc mặt tệ cực kỳ, chắc chắn là có chuyện rồi. Anh giật lấy ly rượu thứ ba trên tay Mỹ An, trầm giọng nói:
“Cô không có gì muốn nói với tôi thật sao?”
Mỹ An nhìn thẳng vào mắt Thanh Bạch sau đó lựa chọn lắc đầu. Cô phải tự mình đi điều tra thối, cô muốn tin Thanh Bách thì phải tự đi tìm hiểu sự thật. Nếu Thanh Bách vẫn còn liên can tới chuyện này, cô sợ mình sẽ nghi ngờ anh mãi.
Thanh Bạch lái xe đưa Mỹ An về, suốt một đường cô vẫn cứ nghiêng đầu nhìn ra cửa kính không nói chuyện. Thanh Bạch biết cô có tâm sự lại càng khó chịu hơn khi có không chịu nói lý do với mình.
"Tấn Khang nói gì với cô?” - Thanh Bách vươn tay vuốt ve bông tai của cô.
Mỹ An hơi rụt cổ lại, cố né tránh động tác của anh:
"Thời điểm thích hợp tôi sẽ nói với anh.”
Sáng hôm sau Mỹ An quyết định tự mình đi tới bờ Đông, cô biết rằng như vậy sẽ vô cùng nguy hiểm nhưng Mỹ An phải liều thôi. Cô mặc quần áo ngụy trang đi vòng quanh đó xem xét. Đợi hơn một giờ đồng hồ cuối cùng thấy được thuộc hạ của Tấn Khang cùng hắn xuất hiện.
Mỹ An cắn răng đi theo phía sau, cô nhìn thấy bọn họ đi gặp gỡ người đàn ông hôm qua, còn có thêm vài người nữa mà cô không quen mặt.
“Dự án xây dựng cảng này không chỉ một mình cậu muốn, nếu cái giá của cậu không hài lòng chúng tôi thì không thể hợp tác vui vẻ rồi”.
“Các ông đã đồng ý tới gặp tôi hôm nay thì chắc chắn đã hài lòng với phần lợi ích tối cho mấy người” - Mỹ An nghe ra đây là giọng Tấn Khang.
Cô bịt chặt miệng không dám thở mạnh sợ bị phát hiện. Hóa ra cuộc gặp gỡ này chính là để Tấn Khang hối lộ cho những người có thẩm quyền phân xử trong vụ đấu thầu cảng biển.
Mỹ An nghe rõ bọn họ bàn nhau làm sao để gian lận, làm sao để ăn chia lợi nhuận. Cô rất muốn dùng điện thoại để ghi âm lại nhưng sợ chỉ vừa mở điện thoại lên là rút dây đồng rừng. Mỹ An thấy những người trong kia lần lượt rời đi liền muốn tìm cơ hội theo đó trốn thoát nhưng không được.
"Mình phải làm sao trốn đi đây? - Mỹ An đau đầu nghĩ.
Trong lúc cô đang loay hoay không biết làm sao thì lại nghe bên trong kia Tấn Khang tiếp tục lên tiếng.
“Vụ này xong phải tính tới chuyện giải quyết Lưu Thanh Bách thôi.”
"Đại ca, chỉ cần anh nói một tiếng tụi em lập tức đi làm" - Một tên thuộc hạ hùng hổ nói.
“Tụi mày nghĩ giết Lưu Thanh Bách bây giờ dễ lắm à? Trước đây cậu ta không cảnh giác thì còn khả thi bây giờ xung quanh cậu ta ít nhất cũng có năm vệ sĩ.”
“Đại ca, chuyện năm xưa anh bán cổ phần cho anh ta là thật hay giả vậy? Lần đó nghe đại ca nói hình như là thật, vậy hai người từng hợp tác sao?”
Lúc đó tao cần giải quyết nhất nhanh chóng tài sản trong tay để ra nước ngoài, Bách Niên muốn mua nên tao bán thôi. Đến tận gần đây mới gặp nhau lần đầu tiên, Thanh Bách đúng là tên khó nhằn”
Mỹ An bất động, những chữ cô vừa nghe được vô cùng chân thật và chính xác. Thanh Bách thật sự không có liên quan tới Trần gia bị hại, anh và hắn ta chưa từng câu kết làm chuyện xấu gì cả. Mỹ An cắn răng, cô phải nhanh chóng thoát khỏi đây quay về báo tin cho Thanh Bách.
Mỹ An sau khi biết được chân tướng liền khẩn trương hơn nhiều, đầu óc cũng không được bình tĩnh như nãy. Cô có chút gấp gáp muốn thoát khỏi đây, không tính toán kỹ đã vội quay đầu bỏ chạy.
“Có người, bên đây có người! Bắt nó lại!” - Thuộc hạ của Tấn Khang đã phát hiện ra cô.
Mỹ An cố hết sức chạy thục mạng nhưng rất nhanh đã bị năm sáu tên đàn ông cao to lực lưỡng bao vây. Bọn họ ai cùng hung hăng dữ tợn không nói nhiều trực tiếp lao tới trói cô lại.
“Buông tôi ra! Buông ra! Cứu tôi với... ưm...” - Mỹ An ra sức kêu cứu nhưng rất nhanh miệng cô đã bị nhét một miếng vải thô.
“Để tôi xem là ai lại chán sống như vậy?” - Tấn Khang đầy sát khí đi đến cởi mũ và mắt kính của cô - Trần Mỹ An?”
“Ưm.." - Mỹ An lúc này không thể nói được, tay bị trói chặt ở sau lưng chỉ có thể dùng ánh mắt tràn ngập phẫn nộ nhìn thẳng vào hắn ta.
Tấn Khang nhìn thấy cô thì sắc mặt cực kỳ kém, hắn ta cau mày nghĩ ngợi rồi nói:
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!