*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hệ thống im lặng hồi lâu.
Cuối cùng, nó thôi không khuyên nữa.
【 Nếu ý ký chủ đã quyết, thì tôi nhiều lời cũng vô ích, xin từ biệt ở đây. Sau khi trụ sở bị phá hủy, chúng tôi không thể gánh được hơn 200 người làm nhiệm vụ online đồng thời nữa. Càng ở đây lâu, tôi càng có nguy cơ bị đối tượng chinh phục tấn công. Bởi vậy, tôi sẽ cắt đứt liên lạc với ký chủ. Xét thấy ký chủ là người xuyên không hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống nhanh nhất trong lịch sử, cổng vượt thời không sẽ được lưu lại vĩnh viễn vì ký chủ. Chỉ cần sau này khi ký chủ chết đi, Tiêu Trường Uyên vẫn còn yêu thương ký chủ, ký chủ có thể nộp nhiệm vụ rồi trở về hiện đại. Mong rằng ký chủ tự xoay sở ổn thỏa. 】
Hệ thống cắt đứt liên hệ với cô đánh xoạch.
Tâm trí cô lặng đi.
Thế giới quá yên tĩnh dễ làm người ta nảy sinh nỗi sợ.
Vân Phiên Phiên đột nhiên thấy hãi hùng.
Tuy rằng cô bảo vệ Tiêu Trường Uyên hùng hồn như thế trước mặt hệ thống, nhưng thật ra cô cũng không chắc lắm.
Lòng người dễ đổi thay.
Cô không biết trăm năm sau, Tiêu Trường Uyên có còn yêu cô nữa không. Cô không dám chắc liệu mình có thể trở thành mối tình đầu khó quên vĩnh cửu của Tiêu Trường Uyên được không. Cô lo mình sẽ như Hứa thị, dã tràng xe cát biển Đông, nhọc nhằn mà chẳng nên công cán gì. Cuối cùng, không chỉ mất đi tình yêu, mà còn mất cả đường về nhà.
Giọng nói lạnh lùng trầm thấp của Tiêu Trường Uyên đột nhiên vang lên bên tai cô.
“Các nàng nói chuyện xong chưa?”
Vân Phiên Phiên vô thức trả lời: “Xong rồi…”
Lời vừa thốt ra.
Vân Phiên Phiên đã sợ tới nỗi đồng tử co chặt.
Mặt cô tái nhợt như tờ giấy.
Cô không ngờ.
Tiêu Trường Uyên lại chưa ngủ!
Tiêu Trường Uyên duỗi tay nắm lấy cằm Vân Phiên Phiên.
Vẻ mặt chàng bực bội.
Cặp mắt đen kịt âm u lạnh lẽo nhìn sâu vào mắt cô.
“Quả nhiên nàng đang nói chuyện với kẻ khác.”
Cảnh tượng này có vẻ quen quen, Tiêu Trường Uyên đã từng bắt quả tang cô nói chuyện với hệ thống một lần.
Nhưng lúc ấy Vân Phiên Phiên đã gạt được chàng.
Môi Vân Phiên Phiên cắt không còn giọt máu, cô cất tiếng: “Phu quân, chàng nghe thiếp giải thích…”
Tiêu Trường Uyên lạnh lùng nhìn cô.
Vân Phiên Phiên tái mặt nói: “Thật ra kỳ thị thực của thiếp đã đến hạn, người ở cục quản lý thời gian đang giục thiếp về tương lai.”
Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Trường Uyên lạnh đi, cặp mắt đen tối giá băng nhuộm vẻ độc địa hung ác, đỏ quạch như máu.
“Nàng đừng mơ thoát được.”
“Vậy nên thiếp đã từ chối họ rồi.”
Tim Vân Phiên Phiên đập loạn xạ: “Thiếp nói mình đã yêu chàng bạo quân nổi danh thiên hạ trong dòng sông lịch sử, muốn ở bên chàng ấy mãi mãi. Thiếp nói thiếp không muốn về tương lai, bởi vì tương lai không có Tiêu Trường Uyên của thiếp…”
Tiêu Trường Uyên nhìn khuôn mặt nhỏ của cô chăm chú.
Đôi mắt giá băng u ám.
Màu đỏ như máu trong đáy mắt chàng.
Chậm rãi tan đi như màn sương mù sau mưa.
“Nói tiếp đi.”
Vân Phiên Phiên kề sát lại gần khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Trường Uyên.
Hôn một cái lên đôi môi mỏng của chàng.
Sau khi được cô hôn.
Vành tai trắng muốt tinh xảo của Tiêu Trường Uyên lại lặng lẽ đỏ lên.
Hàng mi của Vân Phiên Phiên run rẩy, cô hơi ngượng ngùng nói: “Thiếp thích phu quân, yêu phu quân, không muốn rời xa phu quân, cho nên thiếp lựa chọn ở lại thế giới này. Nếu một ngày kia phu quân hết yêu thiếp rồi, chàng nhất định phải nói với thiếp đầu tiên, bởi vì như vậy thiếp có thể rời bỏ phu quân để trở về tương lai…”
Tiêu Trường Uyên không thể nghe cô nói cô sẽ rời xa chàng. Mắt chàng đỏ sậm, chàng cúi người hôn lên môi Vân Phiên Phiên.
“Không được phép rời xa trẫm.”
Giọng người đàn ông trầm khàn.
Như ra lệnh, lại như van lơn.
Vân Phiên Phiên nhũn hết cả người vì nụ hôn của chàng.
Má cô đỏ hây hây, hơi thở dồn dập. Cô hỏi: “Vậy hôm nay Tiêu Trường Uyên còn yêu Vân Phiên Phiên chứ?”
Tiêu Trường Uyên hung ác ấn Vân Phiên Phiên lên long sàng hôn cô.
“Nàng nói đi?”
Mắt Vân Phiên Phiên đê mê: “Hôm nay Tiêu Trường Uyên rất yêu Vân Phiên Phiên.”
.
Ngày lễ phong hậu.
Tiêu Trường Uyên hôn Vân Phiên Phiên, đánh thức cô từ giờ Dần (3-5h sáng).
“Phiên Phiên, dậy làm Hoàng Hậu nào.”
Vân Phiên Phiên mơ màng tỉnh giấc vì nụ hôn của Tiêu Trường Uyên. Cô mở mắt liếc Tiêu Trường Uyên, rồi lại lập tức ngái ngủ nhắm mắt lại. Cô làu bàu trách chàng: “Tại chàng hết đấy, rõ ràng biết hôm nay là ngày lễ phong hậu của thiếp, mà tối qua còn vần vò thiếp tới tận khuya…”
“Đêm qua rõ ràng Phiên Phiên bảo trẫm đừng ngừng lại mà.”
Giọng nói trầm khàn quyến rũ của người đàn ông nhuốm vẻ lười biếng, gợi lại trong đầu Vân Phiên Phiên ký ức hoang đường về đêm qua. Cô xấu hổ đến nỗi tỉnh cả ngủ, mặt đỏ hết lên. Những chiêu trò trêu chọc cô của tên này mỗi lúc một thiện nghệ hơn, đêm qua chàng còn ép cô mất khống chế, say đắm mất hồn trong bể dục, thốt ra rất nhiều câu phóng đãng.
“Chàng còn nói nữa!”
Vân Phiên Phiên thẹn quá hóa giận, há miệng cắn lên cánh tay tái nhợt của Tiêu Trường Uyên.
Tiêu Trường Uyên lẳng lặng kệ cho cô cắn.
Vân Phiên Phiên ấn răng rất mạnh, muốn khiến chàng phải kêu đau. Nhưng chút sức mọn của cô chỉ như mèo quào, Tiêu Trường Uyên chẳng thèm chớp mi lấy một cái, thậm chí còn xoa đầu cô vô cùng yêu chiều. Cơn tức của Vân Phiên Phiên xìu đi như quả bóng cao su, cô nhả đôi môi đỏ đang ngậm cánh tay chàng ra.
Tiêu Trường Uyên mơn trớn mái tóc đen của cô.
“Sao không cắn nữa?”
Vân Phiên Phiên thầm thì: “Sợ chàng đau đấy.”
Tiêu Trường Uyên nói: “Trẫm không đau.”
Vân Phiên Phiên cất giọng khàn khàn: “Nhưng thiếp đau lòng.”
Làn da của Tiêu Trường Uyên rất trắng.
Vệt nước và dấu răng hiện lên cực kỳ rõ ràng trên cánh tay chàng.
Vân Phiên Phiên cảm thấy áy náy.
Vì thế cô chột dạ sán lại gần liếm cánh tay chàng.
Tay Tiêu Trường Uyên khựng lại, ánh mắt đột nhiên tối đi.
“Phiên Phiên, đừng nghịch lửa.”
Giọng người đàn ông trầm khàn nguy hiểm.
Tựa như đang đè nén cảm xúc mãnh liệt nào đấy.
Vân Phiên Phiên co rúm người lại vì sợ, lập tức nhả đôi môi anh đào ra, tỏ vẻ bình tĩnh: “Bổn cung sắp thành Hoàng Hậu rồi, phu quân mau hầu hạ bổn cung thay quần áo đi.”
Tiêu Trường Uyên duỗi tay ra véo nhẹ lên phần má hồng đào của Vân Phiên Phiên: “Vâng, thưa nương tử.”
Vân Phiên Phiên không khỏi cong môi lên.
Họ xưng hô lung tung quá.
Tiêu Trường Uyên không cho phép bất kì ai chạm vào Vân Phiên Phiên, chàng thích tự tay làm mọi việc. Chàng cực kỳ thích hầu hạ Vân Phiên Phiên mặc và cởi đồ. Vân Phiên Phiên nghĩ bụng, có lẽ Tiêu Trường Uyên thích mặc quần áo cho cô hơn, bởi vì lúc cởi đồ, chàng đã xé rách mấy bộ của cô rồi.
Tấm rèm rủ xuống, lư hương tỏa sương lượn lờ.
Vị vua trẻ tuổi điển trai tự mặc bộ áo phượng phết đất màu đỏ son thêu hoa văn phượng hoàng bằng chỉ vàng cho Hoàng Hậu của chàng. Chàng đội mũ phượng gắn chim loan vàng ngậm ngọc cho cô, kẻ mày cho cô bằng cọ đen.
Nhưng chàng vẽ xấu quá, nên Vân Phiên Phiên nhìn thấy mà ghét. Vì vậy Vân Phiên Phiên lại rửa mặt mình lần nữa, đẩy Tiêu Trường Uyên qua một bên, tự trang điểm chải chuốt cho mình.
Vẻ mặt Tiêu Trường Uyên lạnh tanh.
Vân Phiên Phiên vừa kẻ mày cho bản thân, vừa thầm thấy buồn cười. Tự cổ chí kim, có lẽ cô là Hoàng Hậu duy nhất tự trang điểm cho mình trong ngày lễ phong hậu.
Ai bảo cô đem lòng yêu chàng bạo quân có dục vọng chiếm hữu điên cuồng này chứ…
Bạo quân không cho phép bất cứ ai chạm vào cô.
Nên cô đành phải tự thân vận động.
May mà Vân Phiên Phiên trắng trẻo xinh đẹp, trang điểm lành nghề, nên cô nhanh chóng điểm tô cho mình đẹp như tiên trên trời.
Vân Phiên Phiên thấy rõ vẻ kinh ngạc trong mắt Tiêu Trường Uyên.
Lòng cô vui phơi phới.
Tiêu Trường Uyên nắm tay Vân Phiên Phiên đi ra khỏi tẩm điện.
Kiệu vua và liễn phượng dừng trước tẩm cung. Quan hoạn của Tư Lễ Giám quỳ trên mặt đất, làm bệ giẫm cho Vân Phiên Phiên: “Cung nghênh hoàng hậu nương nương lên liễn phượng.”
Dựa theo lễ pháp, vua và hoàng hậu sẽ ngồi riêng trên kiệu vua và liễn phượng tới đàn trời tế tổ.
Nhưng Tiêu Trường Uyên lại mặc kệ kiệu vua, bế Vân Phiên Phiên lên thẳng liễn phượng, cùng chen chúc trên liễn phượng với cô. May mà liễn phượng rộng rãi, đủ chỗ cho hai người. Đám quan hoạn của Tư Lễ Giám nhìn thấy hành vi của Tiêu Trường Uyên thì đều tái mặt toát mồ hôi vì sợ. Lòng họ biết làm thế là không hợp quy củ, nhưng chẳng ai dám bước lên khuyên can Tiêu Trường Uyên.
Vân Phiên Phiên kề tai nói nhỏ với Tiêu Trường Uyên: “Chàng làm thế này thì thiếp càng có vẻ giống hoàng hậu yêu nghiệt hơn đấy.”
Tiêu Trường Uyên an ủi cô: “Hoàng hậu yêu nghiệt đi chung với vị vua tàn bạo thì mới xứng đôi.”
Vân Phiên Phiên hỏi: “Nhỡ thiếp muốn làm hoàng hậu hiền đức thì sao?”
Tiêu Trường Uyên mím môi nói: “Làm hoàng hậu hiền đức vất vả lắm.”
Vân Phiên Phiên suy tư một lát, đáp: “Vậy thiếp làm hoàng hậu yêu nghiệt vẫn hơn.”
Cuộc đời ngắn ngủi làm sao, đương nhiên phải tận hưởng niềm vui trước mắt, sống cho thỏa thích. Cứ để những cô nàng ngay thẳng vĩ đại khác làm hoàng hậu hiền đức vậy.
Hai thằng người nhỏ trắng đen bắt đầu nhặng xị trong đầu Vân Phiên Phiên.
Bé Phiên chính nghĩa màu trắng tức đến độ hộc ba lít máu: “Vân Phiên Phiên, cô sa đọa nhanh quá nhỉ?!”
Bé Phiên tà ác màu đen vui rạo rực thay bộ áo phượng nhỏ vào: “Cô ta nhanh bao giờ? Hơn một tháng rồi cơ mà. Cậu chính nghĩa, cậu có muốn thay áo phượng vào cho xôm không…”
Bé Phiên chính nghĩa màu trắng nói: “Đây thèm vào mà xôm… mà thôi làm tí cho xôm cũng được…”
Văn võ bá quan, mệnh phụ triều đình, đã xếp hàng chờ trước đài tế thần theo phẩm cấp.
Thảm đỏ thêu gấm trải trên nền đất, kéo dài từ đường cho vua đi lên đến tận đài tế trời, như dãy thang trời bằng gấm thêu đỏ rực rỡ lóa mắt.
“Hoàng Thượng giá lâm! Hoàng hậu nương nương giá lâm!”
Giọng hô của Tư Lễ Giám vang lên, văn võ bá quan, mệnh phụ triều đình đồng loạt quỳ xuống hành đại lễ, cúi đầu hô hào.
“Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Đài tế trời có tổng cộng ba tầng, mỗi tầng chín bậc thang. Tiêu Trường Uyên nắm tay Vân Phiên Phiên đi trên thềm ngọc trải gấm đỏ. Hai chân Vân Phiên Phiên vốn đang bủn rủn, nhưng Tiêu Trường Uyên nắm tay cô đi cạnh cô, nên cô như con thuyền trôi nổi cập bờ, bước từng bước vô cùng vững chãi.
Trong tiếng chuông trống cầm sắt tòa tấu du dương.
Hai người chậm rãi bước lên đài tế trời.
Quan viên của bộ Lễ bắt đầu cất lời chúc mừng, Vân Phiên Phiên và Tiêu Trường Uyên thắp hương tế bái tổ tiên.
Quan hoạn của Tư Lễ Giám cúi đầu dâng ấn Phượng bằng bạch ngọc và sách vàng lên. Tiêu Trường Uyên đưa tay ra nhận ấn Phượng và sách vàng, đưa chúng cho Vân Phiên Phiên. Vân Phiên Phiên nhận ấn Phượng sách vàng từ tay chàng. Đức vua và Hoàng hậu ung dung cao quý đứng ở nơi cao nhất, nhìn xuống chúng sinh.
Đám văn võ bá quan, mệnh phụ triều đình lũ lượt quỳ dưới chân đức vua và hoàng hậu, cúi đầu xưng thần với họ.
“Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Tiêu Trường Uyên đột nhiên lạnh nhạt lên tiếng:
“Sai rồi.”
Ai nấy đều sợ tái mặt, không biết vị bạo quân thất thường này lại muốn làm gì.
Tiêu Trường Uyên ngước đôi mắt giá băng độc địa lên.
Chàng lạnh lùng nhìn quần thần.
“Hoàng hậu của trẫm phải thọ ngang với trẫm, cùng thiên thu vạn tuế.”
Chàng vừa thốt ra câu này, quần thần đều sững sờ.
Họ biết bệ hạ thích Hoàng Hậu, nhưng không ngờ bệ hạ lại mê đắm Hoàng Hậu đến mức này, còn đòi sống thiên thu vạn tuế với Hoàng Hậu. Một vị quan già râu hoa râm của bộ Lễ liều chết khuyên can: “Bệ hạ, hành vi này vi phạm tổ chế, không hợp lý, kính mong bệ hạ suy nghĩ lại ạ…”
Tiêu Trường Uyên lạnh lùng nói: “Vi phạm vào tổ chế thì sửa tổ chế, nếu ngươi không sửa được, thì đổi qua thần tử nào khác sửa được.”
Vị quan già của bộ Lễ suýt ngất xỉu vì tức giận trước lời nói khùng điên của Tiêu Trường Uyên.
Đám thần tử còn lại không dám nhiều lời, đồng loạt cúi đầu lễ bái, lần này họ đều đổi hết tiếng hô.
“Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Hoàng hậu nương nương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Vân Phiên Phiên: “…”
Các ông không cố thêm tí nữa được à?
Đây là tổ chế đấy!
Vân Phiên Phiên và Tiêu Trường Uyên cùng nhận những cái quỳ lạy của mọi người.
Sau khi buổi lễ phong hậu kết thúc ở đài tế trời, Tiêu Trường Uyên cùng ngồi trên kiệu vua ra tường thành ngoài hoàng cung với Vân Phiên Phiên.
Bá tánh quỳ đầy trước tường thành.
Biển người tấp nập, mênh mông vô bờ.
“Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Hoàng hậu nương nương thiên tuế…”
Lưu Thuận lập tức ngắt tiếng hô của dân chúng: “Phải nói là hoàng hậu nương nương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Đám bá tánh ngẩn người, nhanh chóng sửa lời: “Hoàng hậu nương nương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Vân Phiên Phiên: “…” Mình chai sạn rồi.
Cấm Vệ Quân khiêng năm chiếc rương gỗ sơn son thiếp vàng vào.
Vân Phiên Phiên hơi nghi hoặc: “Đây là gì thế?”
Tiêu Trường Uyên phất tay, đám Cấm Vệ Quân mở năm rương gỗ này ra.
Vân Phiên Phiên hít một hơi khí lạnh vào.
Những chiếc rương ấy đựng đầy ngân phiếu.
Cả cuộc đời này, cô chưa từng thấy nhiều tiền như vậy bao giờ.
Vân Phiên Phiên: “…”
Không, không phải như trong tưởng tượng của mình đấy chứ?
Tiêu Trường Uyên cầm một chồng ngân phiếu đưa cho Vân Phiên Phiên.
“Rải đi.”
Vân Phiên Phiên: “…”
Quả nhiên giống hệt tưởng tượng của mình.
Tiêu Trường Uyên nói: “Đây là 200 nghìn lượng mà tri châu Quỳ Châu đã tham ô. Phiên Phiên có công chống tham nhũng, đáng ra nên thưởng chỗ ngân phiếu này cho Phiên Phiên, nhưng trẫm nghĩ, chắc hẳn Phiên Phiên muốn rải số ngân phiếu này hơn.”
Vân Phiên Phiên: “…”
Không, chàng nghĩ sai rồi nhé.
Phiên Phiên của chàng chỉ muốn độc chiếm đống tiền này thôi.
Mà bình tĩnh đã, chuyện tri châu Quỳ Châu có liên quan gì tới thiếp đâu?
Tiêu Trường Uyên thấy Vân Phiên Phiên không động cựa thì tưởng là cô ngại. Vậy nên chàng đứng cạnh tường thành, giơ tay vứt chỗ ngân phiếu mình đang cầm ra ngoài. Cơn gió mát thổi ngân phiếu bay tan tác. Đám dân chúng dưới thành hoan hô nhiệt liệt, người trước người sau vươn tay bắt những tờ ngân phiếu bay xuống từ trên trời.
“Cảm ơn Hoàng Thượng! Cảm ơn Hoàng Thượng!”
“Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Tiêu Trường Uyên quay đầu lại, nhìn Vân Phiên Phiên.
“Phiên Phiên, rải giống trẫm này.”
Vân Phiên Phiên: “…”
Đúng là dân thành phố bay lắc thật.
Cô ngẫm nghĩ cẩn thận.
Rải ngân phiếu cho bá tánh có khác gì rải gạo cho gà ăn đâu.
Vân Phiên Phiên sa đọa rất là nhanh.
Cô chạy tới cạnh rương gỗ thiếp vàng, túm một nắm ngân phiếu, chạy đến cạnh tường thành, đón gió rải ngân phiếu ra ngoài.
Ngân phiếu đầy trời.
Giống như những bông tuyết bay lượn.
Tiếng hoan hô rợp trời vang lên dưới chân tường thành.
“Hoàng Hậu vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Cướp ngân phiếu thôi!”
“Cảm ơn hoàng hậu nương nương!”
Dân chúng cướp đoạt đống ngân phiếu rải rác như đám gà con mổ thóc.
Vân Phiên Phiên chơi thả ga.
Cô nhanh chóng rải hết số ngân phiếu trong năm rương gỗ thiếp vàng.
Mặt cô đỏ rần lên vì hưng phấn.
Cảm giác tiêu tiền như nước này…
Đúng là sung sướng gớm ghê!
Tiêu Trường Uyên bẹo cái má hồng hào của Vân Phiên Phiên.
“Vui không?”
Vân Phiên Phiên hưng phấn gật đầu.
“Vui ạ vui ạ.”
Tiêu Trường Uyên nói: “Lần sau tới sinh nhật nàng, trẫm lại đưa nàng ra đây rải ngân phiếu.”
Vân Phiên Phiên gật đầu như giã tỏi.
Bắt đầu chờ mong tới sinh nhật mình.
“Vâng!”
Chẳng lẽ đây là niềm vui của vua chúa sao?
Cô muốn được sung sướng thế này mãi.
Rải ngân phiếu xong, Tiêu Trường Uyên cùng ngồi trên kiệu vua về tẩm cung với Vân Phiên Phiên. Trên đường về, Vân Phiên Phiên tò mò hỏi: “Tại sao phu quân lại thích rải ngân phiếu?”
Tiêu Trường Uyên trong nguyên tác là kẻ có tính tình thất thường, sáng nắng chiều mưa. Lúc nào vui, chàng sẽ rải ngân phiếu trên tường thành, cáu lên thì rải đầu người trên tường thành, làm dân chúng vừa quý lại vừa ghét chàng.
Tiêu Trường Uyên trầm giọng nói: “Để cho lũ kiến hôi này hy vọng.”
Vân Phiên Phiên sửng sốt: “Hy vọng ư?”
Tiêu Trường Uyên nói với vẻ mặt tỉnh bơ: “Kiến sống tạm bợ, nhưng nếu lũ kiến hôi này sống tạm bợ mãi, thì chúng sẽ trở thành sâu mọt của đất nước, đục ruỗng giang sơn của trẫm, làm núi sông xói mòn, giang sơn thối rữa. Nên trẫm muốn cho chúng hi vọng, để chúng nhìn thấy hoàng quyền, kính nể hoàng quyền, ham hố hoàng quyền, tranh đấu vì hoàng quyền. Để chúng tranh nhau vỡ đầu chảy máu, nhuộm giang sơn rực rỡ tươi đẹp bằng máu tươi của chúng.”
Vân Phiên Phiên chẳng hiểu gì sất.
“Thiếp không hiểu ạ.”
Tiêu Trường Uyên nói: “Không sao, Phiên Phiên của trẫm chỉ cần nhảy múa trên phế tích, không cần hiểu rõ đống đổ nát này.”
Vân Phiên Phiên lại càng thấy khó hiểu hơn.
“Thiếp không biết nhảy múa.”
Cô biết nấu ăn trang điểm, nhưng không biết nhảy múa.
“Nàng biết đấy.”
Cặp mắt đen của Tiêu Trường Uyên chú mục vào Vân Phiên Phiên: “Phiên Phiên của trẫm đang ngày ngày nhảy múa trên trái tim trẫm.”
Vân Phiên Phiên: “…”
Những lời âu yếm và chiêu trò của thằng cha này càng ngày càng điêu luyện hơn!
Thật khiến người ta khó lòng chống đỡ nổi.
Sau khi kết thúc buổi lễ phong hậu, cả hoàng cung mở tiệc vào buổi tối.
Vân Phiên Phiên ngồi cạnh Tiêu Trường Uyên.
Cô phát hiện không chỉ đám người làm trong cung không dám ngẩng đầu nhìn mình, mà ngay cả đám quần thần mệnh phụ cũng không dám ngước lên nhìn cô.
Vân Phiên Phiên thì thào hỏi: “Họ đều biết chuyện về Sở Nghị sao?”
Tiêu Trường Uyên nói: “Vậy không tốt à?”
Vân Phiên Phiên ngẫm nghĩ một lát, đáp: “Thật ra cũng khá tốt.”
Trước kia cô cảm thấy hoàng cung giống như một nấm mồ hoa lệ, bên trong tràn ngập âm mưu quỷ kế, ai ai cũng có thể lấy mạng cô.
Nhưng bây giờ, chẳng ai dám lấy mạng cô cả.
Bởi vì mọi người đều sợ cô sẽ lấy mạng họ.
Tiệc qua quá nửa, Hồng Lư Tự khanh dâng một bầu rượu dạ quang lên: “Bệ hạ, đây là bầu rượu dạ quang do nước Li dâng lên. Nghe đồn nếu rót rượu bằng bầu này, thì người ta có thể nhớ lại kiếp trước đấy ạ…”
(Hồng lô tự hay Hồng lư tự (鴻臚寺, Court of State Ceremonial) tên cũ là Đại hồng lư, Điển khách là một cơ quan nhà nước trong quan chế phương Đông thời phong kiến. Hồng lô tự là cơ quan phụ trách việc tiếp đón và thể thức lễ nghi với những sứ đoàn từ các triều hoặc nước khác đến.)
Tiêu Trường Uyên chẳng quan tâm gì kiếp trước, nhưng thấy Vân Phiên Phiên có vẻ rất hứng thú, chàng bèn nói: “Thưởng.”
Lưu Thuận thưởng cho Hồng Lư Tự khanh một trăm lượng vàng.
Vân Phiên Phiên uống một ngụm rượu rót ra từ bầu rượu dạ quang. Vị ngọt thanh say đắm, cũng chẳng khác gì rượu rót ra từ bầu bình thường.
Tiêu Trường Uyên uống một ngụm, không mặn mà gì.
Sau khi bữa tiệc cung đình kết thúc, Tiêu Trường Uyên đưa Vân Phiên Phiên về tẩm cung.
Hai người rửa mặt rồi nằm lên long sàng, luyện ma công đến nửa đêm.
Vân Phiên Phiên mệt đến mức lả người thiếp đi.
Tiêu Trường Uyên nghe thấy tiếng thở đều đều nhè nhẹ của cô, mí mắt mỗi lúc một nặng hơn, chàng chậm rãi nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Trong mơ, dường như chàng nghe thấy tiếng chuông Tam Thanh lanh lảnh.
(Chuông Tam Thanh: Một pháp khí quan trọng của đạo sĩ.)
Tiếng động ấy vọng lại từ đằng xa.
Tiêu Trường Uyên nhìn thấy một màn sương mù dày đặc trắng xóa.
Chàng đẩy làn sương đậm đặc ra.
Phát hiện mình lại quay về con suối ven làng họ Giang.
Có hai người nằm bên bờ suối.
Người đàn ông là chàng, người con gái là Vân Phiên Phiên.
Đây là nơi chàng gặp Vân Phiên Phiên lần đầu.
Nhưng Tiêu Trường Uyên nhanh chóng phát hiện ra cô gái này không phải là Vân Phiên Phiên.
Bởi vì đôi mắt của Vân Phiên Phiên tinh ranh linh động như mắt mèo.
Còn đôi mắt cô gái này vô hồn, tựa như ba hồn mất hai phách.
Cô ta là cô cung nữ ban đầu.
Vân Phiên Phiên và cô cung nữ là hai người hoàn toàn khác nhau.
Tiêu Trường Uyên thấy một câu chuyện khác hẳn.
Cô cung nữ nói với “Tiêu Trường Uyên” rằng cô ta mất trí nhớ, vì thế đôi nam nữ cùng mất trí nhớ này kết nghĩa làm anh em, chung sống trong làng họ Giang. Nhưng Tiêu Trường Uyên có thể cảm nhận được rõ ràng, “Tiêu Trường Uyên” không tin tưởng cô cung nữ này. Chu Kỷ Nhân và hai người dân làng bị con hổ dữ cắn chết. “Tiêu Trường Uyên” giết hổ. Trần Phạp Thiện tới nhà “Tiêu Trường Uyên” hạ độc lúc nửa đêm, bị “Tiêu Trường Uyên” giết ngược lại. Trước khi chết, Trần Phạp Thiện nói rằng tất cả mọi người ở đây đều muốn giết chàng, chia rẽ tình cảm của cô cung nữ và “Tiêu Trường Uyên”. “Tiêu Trường Uyên” càng lạnh nhạt với cô cung nữ hơn. Triệu Nhu Âm bị bỏ rọ heo, cô cung nữ nọ không dám cứu cô ả. Triệu Mậu bị dân làng đánh chết vì cứu Triệu Nhu Âm, Triệu Nhu Âm cũng chết đuối. Tạ Ngộ bị toán cướp trên núi giết chết, Mục Bách muốn báo thù cho Tạ Ngộ nên xông vào sơn trại một mình, trúng tên mà vong mạng. Về sau “Tiêu Trường Uyên” nhớ lại hết tất cả, xông về hoàng cung. Cô cung nữ bị Sở Nghị giết chết, hoàng cung máu chảy thành sông, xác người rải rác. “Tiêu Trường Uyên” đạp lên núi thi biển máu, quay lại ngai vàng.
“Tiêu Trường Uyên” đứng trên tường thành, nhận những cái bái lạy của vạn người, rải ngân phiếu đầy trời, tiếng hoan hô rợp trời cũng không khỏa lấp được sự trống trải trong lòng chàng.
Tuy chàng đứng trên vạn người.
Nhưng bên cạnh lại chẳng có bóng dáng ai.
Không có Vân Phiên Phiên.
Tiêu Trường Uyên sợ tới nỗi tỉnh dậy từ cơn ác mộng.
Đồng tử co chặt.
Mồ hôi lạnh ướt đẫm sống lưng.
Tiêu Trường Uyên vô thức tìm kiếm Vân Phiên Phiên cạnh mình. Thấy Vân Phiên Phiên vẫn bình yên vô sự ngủ kế bên chàng, trái tim đang hoảng hốt trong lồng ngực mới dịu đi.
Chàng duỗi tay đẩy Vân Phiên Phiên: “Phiên Phiên, trẫm mơ thấy một cơn ác mộng.”
Vân Phiên Phiên mơ màng hỏi: “Ác mộng gì?”
Tiêu Trường Uyên nói: “Trẫm mơ thấy nàng không mượn xác hoàn hồn, cô cung nữ bị Sở Nghị giết chết, một mình trẫm rải ngân phiếu trên tường thành.”
Vân Phiên Phiên sợ tới nỗi tỉnh ngủ ngay.
“Đấy không phải là ác mộng đâu.”
“Vậy nó là gì?”
Vân Phiên Phiên do dự nói: “Đó là lịch sử thật sự, trong lịch sử, phu quân là một kẻ cô đơn.”
Cặp mắt đen của Tiêu Trường Uyên xoáy thẳng vào cô.
“Trẫm không muốn làm một kẻ cô đơn.”
Vân Phiên Phiên hôn lên mi chàng: “Chính vì thế thiếp mới vượt thời không tới đây đó.”
Một con bướm vỗ cánh.
Cuộc đời mọi người đều bắt đầu chệch hướng.
[HẾT CHƯƠNG 74]