“Chị!”
Lúc Tiểu Bình đến nơi đã thấy Nhã Yên đang ngồi khóc, cô vội gọi một tiếng rồi chạy tới.
Nhã Yên nghe tiếng em gái liền lau nước mắt đứng dậy, quýnh quáng nói:
“Tiểu Bình, em nhìn xem. Đây là chiếc lắc Gia Quyến đã từng tặng chị. Sao... sao bây giờ nó lại ở đây? Có phải anh ấy đã trở về rồi không? Tiểu Bình, em nói cho chị biết đi!”
Tiểu Bình nhìn chiếc lắc Nhã Yên đưa lên, lại nhìn thấy chị mình đang cực kì xúc động, Tiểu Bình cảm thấy xót xa vô cùng.
“Chị à, loại này trên thị trường bán rất nhiều mà. Chắc không phải của anh ấy đâu!”
“Vậy... vậy sao? Chắc chị nhạy cảm quá rồi!”
Nhã Yên thất vọng hạ tay xuống. Có điều cô không nói cho Tiểu Bình biết, chiếc lắc này chính là loại có một không hai trên đời do Tôn Gia Quyến đặt riêng cho cô. Bên trong còn có khắc dòng chữ “Yên Yên, anh yêu em!” làm sao Nhã Yên có thể lầm được.
Từ lúc nhận được chiếc lắc ấy, Nhã Yên có một dự cảm rất mãnh liệt rằng Tôn Gia Quyến đang ở bên cạnh cô, rất gần, gần đến mức cô có thể cảm nhận được nhưng tiếc là không thể nhìn thấy, cũng không thể chạm vào.
Tối hôm nay trăng tròn rất sáng, Nhã Yên ngồi bên cửa sổ, trên tay cô vẫn là chiếc lắc kỉ niệm.
“Gia Quyến, có phải anh rất hận em không?”
Năm đó cô cố tình để lại vật này, chỉ vì không muốn nhìn vật nhớ chủ. Thế mà bây giờ có người đem đến cho cô, người đó muốn cô phải làm sao?
Cô tự hỏi, có phải vì anh hận cô, cho nên mới muốn dùng cách này để khiến cô day dứt không yên?
Điện thoại reo lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Nhã Yên, cô lau nước mắt rồi nghe máy.
“Cô ngủ chưa?”
Không biết có phải do cô nhạy cảm hay không mà vừa nghe người bên kia lên tiếng, trái tim cô bỗng hẫng một nhịp.
“Gia... Gia... Quyến?”
“Tôi là Gia Hoàng.”
Tảng đá đè nặng trong lòng Nhã Yên vẫn chưa vơi đi. Người đàn ông này, sao lúc nào cô nghĩ đến Tôn Gia Quyến hay mỗi lần cô gặp chuyện, anh đều xuất hiện đúng lúc như vậy?
Mọi lần cô rất lí trí, mặc dù giọng người này rất giống giọng Tôn Gia Quyến nhưng Nhã Yên luôn tự nhủ bản thân không được lầm, phải xác định cho rõ. Vậy mà lúc này đây, cô lại nhầm lẫn.
“Tôi xin lỗi!” - Nhã Yên thấp giọng, có thể nghe ra sự hụt hẫng trong lời nói ấy.
“Hôm nay lúc về tôi thấy cô không ổn? Cô có sao không?”
Không hiểu sao nghe giọng nói quen thuộc cùng sự quan tâm của Tôn Gia Quyến, Nhã Yên không cảm thấy vui mà ngược lại cô cảm thấy tủi thân hơn bao giờ hết. Lời này hệt như năm đó khi cô bị cảm, người yêu cũng quan tâm cô như vậy.
“𝚈𝚎̂𝚗 𝚈𝚎̂𝚗, 𝚑𝚘̂𝚖 𝚗𝚊𝚢 𝚜𝚊̆́𝚌 𝚖𝚊̣̆𝚝 𝚎𝚖 𝚔𝚑𝚘̂𝚗𝚐 𝚝𝚘̂́𝚝! 𝙴𝚖 𝚋𝚒̣ 𝚌𝚊̉𝚖 𝚜𝚊𝚘? Đ𝚘̛̣𝚒 𝚊𝚗𝚑 𝚖𝚘̣̂𝚝 𝚌𝚑𝚞́𝚝, 𝚊𝚗𝚑 𝚖𝚞𝚊 𝚝𝚑𝚞𝚘̂́𝚌 𝚌𝚑𝚘 𝚎𝚖.”
Có một Tôn Gia Quyến đã từng quan tâm Triệu Nhã Yên như thế. Sau lời nói đầy sự quan tâm của anh chính là hành động đi kèm, chưa bao giờ thiếu một trong hai.
“Tôi không sao.” - Nhã Yên ngập ngừng một chút, cô nói tiếp - “Anh Tôn, anh có thể gặp tôi một lát được không?”
Tôn Gia Quyến nhìn cô gái nhỏ đang ngồi bên cửa sổ, khi cô thốt ra lời đó, còn xoay tới xoay lui như dùng hết sự can đảm để nói.
Từ lúc Nhã Yên về nhà, anh đã đứng ở đây cũng được hơn hai tiếng. Vốn chỉ định ngắm ngôi nhà nhỏ xinh có người con gái mình yêu ở, nào ngờ lại bắt gặp thân ảnh nhỏ bé ngồi khóc bên cửa sổ. Tôn Gia Quyến không nhịn được, liền gọi điện cho cô.
“Cô ra ngoài đi!”
Tôn Gia Quyến nói rồi cúp máy, không để cho Nhã Yên kịp thắc mắc điều gì.
Nhã Yên mò đường bước ra ngoài, cô đoán bây giờ cũng đã tầm mười giờ hơn, tự dưng lại thấy hối hận khi làm phiền người ta.
“Tôi ở đây!”
Nhã Yên theo hướng giọng nói của anh đi tới.
“Xin lỗi giờ này còn làm phiền anh.” - Khi đã tìm đến trước mặt Tôn Gia Quyến, cô khẽ nói.
“Không sao, tôi cũng đang rảnh.”
Anh đút một tay vào túi quần, một tay cầm điếu thuốc hút. Nhưng chỉ vì cái chau mày nhẹ của Nhã Yên, điếu thuốc ấy ngay lập tức bị đầu mũi giày anh dập tắt.
“Tôi muốn hỏi anh một chuyện có được không?”
Tôn Gia Quyến ừ hử một tiếng.
Nhã Yên xoắn hai tay, dường như rất khó khăn để cất lời:
“Anh có biết ai tên là... Tôn Gia Quyến không?”
“Tôi chưa từng nghe qua. Đó là người quen của cô sao?”
Nhã Yên nghe hỏi hơi giật mình, cô bối rối gãi đầu:
“À, chỉ là một người quen đã lâu không gặp.”
“Nếu cô muốn, tôi sẽ điều tra về người đó giúp cô.”
Nhã Yên mừng rỡ, gật đầu cảm ơn anh. Cô rất muốn biết Tôn Gia Quyến bây giờ ra sao. Nếu như anh đang hạnh phúc bên gia đình nhỏ, cô sẽ thật tâm chúc phúc cho anh.
“Gâu! Gâu!”
Không gian đang rơi vào khoảng lặng thì hai ba con chó dí nhau sủa um sùm. Nhã Yên theo quán tính sợ hãi kiếm đường chạy, nhưng do không cầm theo cây gậy dò đường nên không thể xác định phương hướng chỉ có thể đâm đầu chạy thẳng.
Với một người không thể nhìn thấy, thì tâm lí lúc nào cũng trong trạng thái lo sợ bất cứ việc gì xấu đều xảy đến với mình.
Trong lúc cô đang hoảng sợ thì một vòng tay đã ôm lấy cô.
Nhã Yên được bao bọc trong vòng tay ấm áp. Cô nghe giọng người đó từ trên đỉnh đầu vọng xuống:
“Đừng sợ! Đã có tôi ở đây!”
“Đ𝚞̛̀𝚗𝚐 𝚜𝚘̛̣! Đ𝚊̃ 𝚌𝚘́ 𝚊𝚗𝚑 𝚘̛̉ đ𝚊̂𝚢!”
Nhã Yên ở trong lòng Tôn Gia Quyến, nghe anh nói câu đó đồng thời nhớ lại câu mà người yêu từng nói, trái tim nhỏ liền rung lên, nước mắt đồng thời chảy xuống.
Cô vòng tay ra sau lưng anh, ôm thật chặt. Một cái ôm gói gọn tâm tư, nhớ nhung về người cũ. Cô xin lỗi nếu như xem anh là người thay thế nhưng cô chỉ muốn ôm một chút thôi.
“𝙶𝚒𝚊 𝚀𝚞𝚢𝚎̂́𝚗, 𝚎𝚖 𝚝𝚑𝚊̣̂𝚝 𝚕𝚘̀𝚗𝚐 𝚛𝚊̂́𝚝 𝚗𝚑𝚘̛́ 𝚊𝚗𝚑!”
Tôn Gia Quyến siết chặt lấy Nhã Yên, dường như chỉ muốn khảm người con gái này hoà làm một.
Tiểu Bình đi xuống bếp uống nước, nhìn thấy cửa mở liền hoảng hốt cầm lấy cây gỗ từ từ đi tới.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!