Dù mấy ngày nay Vũ Hàn đã làm những việc rất khác thường, cô cũng không nghĩ nhiều.
Cô chỉ nghĩ mình bận việc quá nên không có thời gian để ý đến những thay đổi của con.
Vốn đĩ thời kỳ trưởng thành của con trẻ cũng là mỗi năm một khác.
Đương nhiên tính cách cũng phải thay đổi một chút.
Dù những thay đổi đó hơi lớn, cô cũng tự nhiên nghĩ đó là cố gắng vất vả của con.
Chứ sao có thể ngờ con mình lại biến thành một đứa trẻ khác!
Dù biết hơi muộn nhưng cô vẫn thấy may. mắn, cuối cùng đã tìm được đứa con trai thất lạc, thỏa mãn ước nguyện lớn nhất trong lòng.
Về đến nhà, Lâm Mặc Ca vội vàng làm cơm tối.
Trong lòng cũng vui vẻ chưa từng thấy.
Vũ Hàn như một chú côn trùng bám đuôi, không muốn rời xa mẹ dù chỉ là một tích tắc.
Trước giờ tuy cậu sống ở đây nhưng lúc nào cũng phải thật cẩn thận, không thể mắc lỗi lầm nào,
Bây giờ cuối cùng cũng đã nhận mẹ, tâm tư trẻ con cậu luôn giấu kín cũng lộ ra, càng thêm dính người.
“Vũ Hàn, con thích ăn gì? Cứ bảo mẹ, sau này ngày nào mẹ cũng làm cho con ăn.”
Lâm Mặc Ca vừa nấu canh thịt vừa hỏi.
Vì năm năm Vũ Hàn ở nhà họ Quyền là năm. năm cô thiếu.
Cô phải bù lại quãng thời gian ấy cho con trong thời gian ngắn nhất.
Đây là nỗi áy náy của người mẹ hết lòng yêu thương con mình.
Vũ Hàn do dự một lát rồi mới thấp giọng nói: * Chỉ cần là mẹ làm thì con đều thích ăn, vì có vị của mẹ.”
Nói rồi, nhóc con lại đỏ mắt.
Cuối cùng cậu cũng có mẹ rồi.
Có thể nằm trong lòng mẹ khóc lóc làm nũng như những đứa trẻ khác rồi.
Lâm Mặc Ca nhữn tim, sao cô có thể không biết mấy năm nay con mình cô độc đến nhường, nào?
Có lẽ cậu được hưởng đãi ngộ vật chất tốt nhất, nhưng thế giới tình cảm lại quá thiếu thốn.
Thiếu mất tình mẹ, và rất có thể cũng thiếu cả tình cha.
Cô không nghĩ người lạnh lùng vô tình như Quyền Giản Li sẽ địu đàng với con được đến đâu.
"Vậy sau này mẹ sẽ làm cho Vũ Hàn thật nhiều nhé! Phải nuôi Vũ Hàn đến trắng trắng mập mập mới được.”
Vũ Hàn cười ngượng ngùng, được nghe giọng nói địu đàng của mẹ mỗi ngày, được ăn cơm tự tay mẹ nấu mỗi ngày, đúng là quá hạnh phúc.
Thậm chí bây giờ là thời khắc hạnh phúc nhất trong năm năm cuộc đời ngắn ngủi của cậu.
Trong tiếng cười của hai người, bữa cơm này trôi qua vô cùng hạnh phúc.
Ăn tối xong, Lâm Mặc Ca bế con trai vào nhà tắm.
Vũ Hàn đỏ hết cả mặt, ngượng ngùng không. chịu tắm cùng cô.
“Mẹ, con tự tắm được mà.”
“Nhưng mẹ muốn tắm cho con mà, mẹ muốn bù lại hết những chuyện đã bỏ lỡ trong suốt những năm qua! Ngoan nào, tắm với mẹ đi nha, chắc chắn mẹ sẽ tắm thật sạch cho Vũ Hàn của. chúng ta, được không nào.”
Vũ Hàn như bị cô mê hoặc, cuối cùng vẫn vào ngâm bồn tắm với cô.
Có điều vẫn luôn ngượng đến mức không dám ngầng đầu lên.
Làm Lâm Mặc Ca vô cùng đau lòng.
Cô bỗng nhớ ra đúng là vì Vũ Hàn tự tắm tự rửa mặt nên cậu về nhà bao nhiêu lâu rồi, cô vẫn không hề phát hiện ra Nguyệt Nhỉ của cô lại biến thành bé trai!
Cô xoa bọt đầy tay rồi xoa nhẹ lên tóc con trai, đau lòng nói: “Đứa ngốc này, sao ở nhà bao lâu không bảo mẹ một câu, mấy ngày nay chắc con nín nhịn cẩn thận lắm đúng không?”
“Con xin lỗi mẹ! Con sợ.”
“Sợ cái gì? Sợ nói thật rồi mẹ sẽ không cần con nữa? Sẽ đưa con về lại nhà họ Quyền à?”
Thấy đôi mắt sáng trong của con trai lại thoáng hiện lên vẻ tự tỉ, đôi mắt cô lập tức đỏ bừng.
“Đúng là đồ ngốc, sao mẹ có thể không cần con được? Con cũng như Nguyệt Nhi, đều là bảo. bối mẹ yêu nhất thương nhất mà.”
Ánh mắt lạnh lùng của Vũ Hàn lập tức hưng. phấn: “Vậy mẹ sẽ không đưa Vũ Hàn về ạ?”
“Đương nhiên là không rồi, mẹ không có Vũ Hàn năm năm rồi, bây giờ khó lắm bảo bối mới về bên mẹ, sao mẹ nỡ đưa con về đó được?”
“Nhưng Nguyệt Nhỉ thì phải làm sao? Nguyệt Nhỉ còn ở nhà họ Quyền. Mẹ, mẹ có ghét con không? Vì con ích kỷ đưa Nguyệt Nhỉ về đó. Vì... Vì con muốn ở lại bên mẹ.”
Vũ Hàn nói rồi lại cúi đầu xuống.
Vì từ nhỏ không có mẹ ở bên nên cậu thật sự. không có cảm giác an toàn.
Lâm Mặc Ca cay cay mũi, ôm cơ thể nhỏ bé mềm mại vào lòng:
“Sao mẹ trách con được? Có trách thì phải trách mẹ, mọi chuyện đều là lỗi của mẹ. Hơn nữa,tính con giống bố con, quá quật cường, không, chịu nhận thua, gặp anh ta là lấy cứng đối cứng, chỉ làm hai bên cùng bị tổn thương. Nguyệt Nhi thì khác, con bé rất lanh, thấy tình huống không ổn sẽ trốn đi ngay, miệng lại còn ngọt. Mẹ nghĩ con bé sẽ sống rất tốt ở nhà họ Quyển. Có điều..."
Cô khẽ thở dài một hơi, để lộ vẻ lo lắng.
“Mẹ chỉ lo tính Nguyệt Nhi quá cẩu thả, không giấu được lời trong lòng. Nếu con bé bất cẩn để lộ thân phận thì hỏng mất. Nếu con bé cũng là con trai thì còn đỡ, nhưng nó lại là con gái, còn không làm việc cẩn trọng như con. Nhà họ Quyền có nhiều người hầu, cũng nhiều tai mắt.”
Nhìn cách ăn mặc của Nguyệt Nhỉ hôm nay là biết, cả một bộ đồ hồng phấn, hiển nhiên đã để lộ bản chất thật sự.
Còn có mái tóc tết kia chứ, may mà bây giờ tóc ngắn, nếu dài thêm tí nữa thì hoàn toàn không. che giấu được.
Hai đứa nhỏ có thể nói là một đứa có dũng một đứa có mưu.
Hơn nữa còn là hai đầu đối lập.
Làm cô thực sự rất lo lắng.
“Mẹ, sao Nguyệt Nhỉ không được để lộ thân phận?”
Vũ Hàn chớp chớp đôi mắt to trong trẻo, trên khuôn mặt non nớt lại có biểu cảm nghiêm túc chỉ người lớn mới c‹
“Mẹ, thật ra từ khi Vũ Hàn biết đến sự tồn tại của Nguyệt Nhi, con vẫn luôn có một thắc mắc nghĩ mãi không ra. Tại sao bố mẹ không thể sống với nhau ạ? Hơn nữa mẹ còn là cấp dưới của bố, tại sao Vũ Hàn với Nguyệt Nhỉ là một người sống với mẹ, người còn lại sống với bố, trong suốt năm. năm không gặp nhau lấy một lần, cũng không biết đến sự tồn tại của nhau? Vũ Hàn với Nguyệt Nhi thật sự là con của bố mẹ ạ?”
Tuy Vũ Hàn chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, nhưng cách nói năng và tự hỏi của cậu như một ông cụ non vậy.
Thế là Lâm Mặc Ca vẫn quyết định nói hết sự thật.
Cô biết Vũ Hàn có thể hiểu.
Cô địu đàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ của con:" Vì bố con không hể biết chuyện mẹ sinh đôi. Năm ấy lúc con vừa ra đời đã đi bế đi mất, sau đó mẹ mới lén lút sinh Nguyệt Nhi.”
“Vậy nếu bố biết đến sự tồn tại của Nguyệt Nhỉ thì sẽ cướp Nguyệt Nhi đi ạ?”
Quả là thiên tài, nói đúng trọng tâm như đọc được tâm trí cô vậy.
Nhưng cũng chọc trúng đầu tim của Lâm Mặc Ca.
“Đúng vậy, nếu để nhà họ Quyền biết đến sự ồn tại của Nguyệt Nhi, chắc chắn họ sẽ cướp Nguyệt Nhi khỏi tay mẹ. Cho nên mấy năm nay, mẹ mới đưa Nguyệt Nhỉ sống rất cẩn thận. Vũ Hàn, con có trách mẹ không? Có trách mẹ không. đi tìm con không?”
Bàn tay nhỏ ấm áp lau đi nước mắt trên mặt mẹ.
Cậu lắc đầu: “Con không trách mẹ, mẹ làm vậy chắc chắn là có nỗi khổ, có phải năm đó bố. con bỏ rơi mẹ không?”
Vì cậu thấy trên phim người ta toàn diễn thế.
Bố bỏ rơi mẹ, sau đó mẹ sẽ một mình sinh đứa con trong bụng ra, rồi sống một cuộc đời lẻ loi hiu quạnh.
Lâm Mặc Ca thật sự không ngờ con trai mình. lại biết nhiều đến thế.
Đứa nhỏ mới bằng này tuổi đã đa sầu đa cảm. đến vậy.
Tâm tư cũng tỉnh tế đến thế.
“Không, thật ra năm ấy giữa bố mẹ có một giao dịch. Giao dịch ấy như nào chờ con lớn lên sẽ hiểu. Thế nên thật ra bố con không biết mẹ là ai, mẹ cũng không biết bố con là ai.”
Vũ Hàn cái hiểu cái không gật đầu, trong con ngươi đen bóng ánh lên tia lanh lợi: “Nên bây giờ mẹ đã biết sự thật còn bố thì vẫn chưa đúng không ạ? Hơn nữa, chúng ta phải giữ mãi bí mật, vĩnh viễn không nói cho bố biết.”
Lâm Mặc Ca run rẩy trong lòng, đúng vậy, cô phải giữ bí mật này cả đời.
Một khi người kia biết thì cả Nguyệt Nhí với Vũ Hàn đều sẽ bị anh cướp đi.
Cô sẽ mất hết tất cả, trở thành một người cô độc.
Cô còn không dám nghĩ đến kết quả ấy?
Hơn nữa, với tính cách lạnh lùng vô tình của Quyền Giản Li, chắc chắn anh sẽ làm được chuyện này...
Sau khi tắm nước nóng, hai mẹ con chui vào chăn thật sớm.
Vũ Hàn chui vào lòng mẹ như một con mèo. nhỏ, trái tìm nhỏ bé chưa từng kiên định đến thế.
Nếu được ở bên mẹ mãi mãi thì tốt biết bao,
Cậu vốn là người làm việc và nghỉ ngơi chuẩn giờ, hôm nay lại ngủ muộn chỉ vì hưng phấn.
Quấn lấy mẹ, muốn mẹ nói chuyện với cậu.
Mẹ kể cậu nghe rất nhiều chuyện bướng bỉnh của Nguyệt Nhi, xem ra Nguyệt Nhi còn gây chuyện nhiều hơn cậu nghĩ nhiều.
Bây giờ cô bé đến nhà họ Quyền, cả ngày đi cùng chú ba không đáng tin, sợ là sẽ học được thêm càng nhiều thứ bướng bỉnh mất?
Vũ Hàn cũng kể những ngày sống ở nhà họ Quyền cho mẹ nghe.
Trong gia đình lạnh nhạt ấy, bà nội là người duy nhất đối xử tốt với Vũ Hàn.
Bà nội cũng là người duy nhất sẽ nở nụ cười với Vũ Hàn.
Tuy ông nội cũng rất tốt nhưng lúc nào cũng. nghiêm mặt, nên Vũ Hàn cũng hơi sợ ông.
Còn bố là người Vũ Hàn ngưỡng. hất, cũng là người cậu ghét nhất.
Vì bố chưa từng nở nụ cười với Vũ Hàn.
Thậm chí đến ôm cũng chưa từng ôm lấy một cái.
Bà nói bố thích một đứa con thông minh.
Nên Vũ Hàn cố gắng đọc sách, cố gắng học tập.
Học được rất nhiều tri thức, bài thi nào cũng. giành được một trăm điểm, nhưng chỉ đổi lại ánh mắt lạnh lùng của bố.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!