Hơn nữa, cô cũng sợ Lâm Quảng Đường lại tranh thủ lúc mình không có ở đây lại nhắm vào Vũ Hàn.
Mà mẹ cô - Vương Vân biết nhà trẻ.
Thậm chí cô cũng không biết, từ khi nào mà ngay cả mẹ mình cũng không còn đáng tin nữa.
Có lẽ là vào lần đó, mẹ bị đánh đến thoi thóp nhưng vẫn đứng về phía người đàn ông kia.
Hoặc có lẽ là cô đã trả giá mọi thứ để cứu sống mẹ mình, cuối cùng chỉ đổi lại một câu cảm ơn từ mẹ.
Tóm lại, bây giờ cô chỉ tin vào bản thân và hai đứa nhỏ.
Bên Nguyệt Nhi, cô không dám sơ ý gọi điện qua đó.
Vì cô sợ sẽ thu hút sự chú ý của người khác.
Sau khi gửi gắm con trai xong, lúc này cô đơn giản thu đọn vài bộ đồ để thay, vừa chuẩn bị xong. thì cuộc gọi đoạt mệnh của Quyền Giản Li gọi đến.
Cô vội vàng đeo balo sau lưng đi xuống lầu thì thấy chiếc xe kia đã đợi ở bên ngoài, nhưng người lái xe lại là Nhạc Dũng.
Nghĩ cũng phải, với kỹ năng tìm đường của anh, sợ là hoàn toàn không thể tìm được chính xác nơi ở của cô nhỉ?
“Cô Lâm, mời lên xe.”
Nhạc Dũng cung kính giúp cô mở cửa xe, lần này anh ta đã đổi cách gọi, không còn gọi cô là thư ký Lâm nữa.
Cô lườm Nhạc Dũng một cái, lòng lòng vẫn. còn canh cánh với chuyện lần trước anh ta chân chó đưa thuốc tránh thai.
Cô đã lên xe và ngồi sát cửa, cách Quyền Giản Li một trăm tám ngàn dặm, như thể sợ anh mắc sẽ lây nhiễm cho cô vậy.
Thật ra cô chỉ dùng cách của mình để bày tỏ sự chống đối mà thôi.
Hiện giờ, cô cũng không cách nào mở miệng nói rõ về mọi chuyện anh làm với Nguyệt Nhi cả.
Nhưng tên này không để cho Nguyệt Nhỉ sống tốt thì cô cũng sẽ cho anh đẹp mặt.
Quyển Giản Li làm gì biết suy nghĩ của cô, còn nghĩ là vì chuyện ngày hôm qua.
Anh thấp giọng lên tiếng, nhưng lại lộ vẻ dịu đàng hiếm có: “Cô có mang hộ chiếu theo không? Lần này tới Hy Lạp đấy!”
“Hy Lạp!”
Lâm Mặc Ca gầm nhẹ, xém chút xuyên thủng. màng nhĩ của Nhạc Dũng.
“Quyển Giản Li, anh điên rồi. Đi tới nơi xa như thế còn lôi cả tôi theo! Tôi không đi.”
Cô ôm chặt balo nhỏ của mình, định xuống. Xe.
Quyền Giản Li hung dữ trợn mắt nhìn Nhạc Dũng đang nhìn lén qua kính chiếu hậu, anh ta đã hiểu và nhanh chóng khởi động xe.
“Dừng xe! Tôi muốn xuống xe!"
Cùng tên cầm thú này tới Hy Lạp, e là cô sẽ có đi mà không về mất.
Ai biết sau khi tới đó, có khi nào tên này sẽ ném cô xuống biển cho cá mập ăn không.
Quyền Giản Li chợt xụ mặt, đôi mắt u ám: “Là một bạn giường, em làm gì có tư cách từ chối?"
Anh nói ra câu này, Lâm Mặc Ca chợt không, cáu kinh nữa.
Phải nhỉ, cô chỉ là bạn giường của anh mà. thôi, là đổ chơi trong tay anh.
Chủ nhân đưa đồ chơi của mình ra ngoài, sao lại cần sự đồng ý của đồ chơi chứ?
Huống hồ, bây giờ cô không thể chọc giận anh.
Vì muốn cứu Nguyệt Nhỉ thì cần phải ra tay từ trên người của anh.
Nếu ngay cả tư cách để cô ở bên cạnh cũng. mất đi, vậy há chẳng phải cô mãi mãi không cách. nào gặp lại Nguyệt Nhỉ ư?
Thấy cô bình tĩnh trở lại, nét mặt của anh mới chuyển biến tốt lên một chút.
Anh thản nhiên giải thích: “Không phải cô muốn giúp nhà họ Lâm giành lấy phần thắng trong buổi đấu thầu Tuyết Thành sao? Lần này tới Hy Lạp từ từ học hỏi phong cách kiến trúc ở nơi đó đi”
Lâm Mặc Ca ngỡ ngàng: “Ý anh là lượt cuối cùng, của Tuyết Thành sẽ lấy phong cách theo kiến trúc kiểu Hy Lạp hả?”
Thật ra, ban đầu Lý Chí Minh cũng từng suy đoán đến điểm này.
Anh ta chỉ đưa ra một vài ý tưởng, xét từ xuất phát điểm của Quyền Giản Li, cuộc đấu thầu cuối cùng của Tuyết Thành chắc chắn sẽ chọn một phong cách lăng mạn. Cho nên anh ta đã thực hiện trước một số thiết kế, chủ yếu theo phong cách của La Mã cổ đại.
Nhưng thật không ngờ, sự lãng mạn trong lòng Quyền Giản Li thêm một bậc.
Hy Lạp, biển Aegean.
Phải không?
Đó là thánh địa tình yêu lãng mạn nhất trên toàn thế giới thì phải.
Quả nhiên, Tuyết Thành đối với anh mà nói có 'ý nghĩa đặc biệt.
Dù sao đó cũng là quà mà anh muốn tặng cho Bạch Nhược Tuyết.
“Thật không ngờ, anh cũng khá lãng mạn với người phụ nữ mình thích mà.”
Cô bật cười, lạnh lùng nói.
Quyền Giản Li hơi ngây người, quay đầu nhìn cô.
Dáng vẻ tức tối của cô giống bánh bao nhỏ đang tức phình má.
Anh vốn không biết tại sao cô lại giận.
Hình như còn có ý khác trong câu này, nhưng anh không đoán được cô đang nghĩ cái gì.
"Từ trước đến nay, chẳng phải việc đoán tâm. tư của phụ nữ đều là một vấn để nan giải mang tầm cỡ thế giới đấy ư?
Trong xe chìm vào bầu không khí im lặng khó xử.
Nhạc Dũng ở phía trước như đang ngồi trên bàn chông.
Hai người ngồi sau chẳng nói câu nào nhưng. anh ta rõ ràng cảm nhận được mùi thuốc súng nồng nặc.
Hy Lạp.
Santorini.
Đây là hòn đảo nổi tiếng nhất trong quần đảo Aegean, đồng thời cũng là điểm thu hút khách du lịch có tiếng.
Nơi mà họ đến lại là một thị trấn nhỏ trên đảo Santorini.
Thị trấn Oia.
Thị trấn nhỏ này được xây dựng trên một vách đá bên bờ biển, là viên ngọc sáng chói nhất trên đảo Santorini.
Đây cũng là nơi có cảnh hoàng hôn đẹp nhất thế giới.
Những ngôi nhà hang động là kiến trúc độc đáo ở thị trấn nhỏ này.
Tường cửa màu trắng, mái nhà trắng hoặc xanh.
Song cửa sổ màu xanh lam.
Còn những khóm hoa tươi màu đỏ, nhìn thoáng qua đẹp không sao tả xiết.
Bỗng dưng Lâm Mặc Ca nhớ đến lúc trước cô từng thấy “làng nghệ sĩ” trong một cuốn sách nhiếp ảnh.
Chỗ mà họ nói chính là nơi này phải không?
Trước đây cô còn nằm mơ nghĩ rằng nếu tương lai có một ngày cô có thể đi du lịch thế gi: thì sẽ tới ở trong thị trấn nhỏ xinh đẹp này.
Vì nghe nói có rất nhiều nghệ sĩ muốn tìm linh cảm sẽ chọn ở lại đây lâu dài.
Có lẽ cô ở đây một thời gian cũng có thể trở thành nghệ sĩ thì sao.
Nhưng không nghĩ tới cô thật sự đã đến nơi này, hơn nữa, còn đi chung với cẩm thú - tên cặn bã Quyền Giản Li.
Đây có lẽ là trò đùa lớn nhất mà ông trời bày ra với cô nhỉ?
Nếu bây giờ bên cạnh là một người đàn ông. đẹp trai ấm áp như ánh đương thì quá hoàn hảo rồi.
Cái tên bên cạnh này, tuy vẻ ngoài cũng thuộc
kiểu hại nước hại dân, nhưng tính các!
Haha!
Cô thật sự không muốn đánh giá nhiều.
"Woa, đẹp quái Đúng là muốn ở lại đây cả đời, cảm giác ngay cả linh hồn cũng thăng hoa theo luôn ấy.”
Dọc đường đi, cô dán sát lên cửa sổ xe, nhìn phong cảnh bên ngoài và liên tục trầm trồ không chớp mắt.
Hóa ra màu trắng và xanh khi kết hợp với nhau trông có vẻ không tầm thường, ngược lại còn mang nét đẹp tươi mát thoát tục.
Ngay cả đường phố cũng sạch sẽ không nhuốm chút bụi bẩn.
Dường như bước lên nó là khinh nhờn vùng. đất này vậy.
Những tâm trạng không vui kia đã bay biến từ lâu.
Bây giờ trái tim cô trống rỗng, cảm giác yên tĩnh và bình an trước giờ chưa từng có.
Lúc Quyền Giản Li ngồi trên máy bay cứ luôn xem tài liệu mà không hề nghỉ ngơi.
Bây giờ chắc anh cũng đã mệt.
Ngồi dựa vào ghế, anh nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô.
Màn đêm ở nơi này cũng ngày càng tĩnh mịch.
Bầu trời đêm màu xanh đậm, sao lốm đốm đầy trời, sạch sẽ và bí ẩn giống một bức tranh sơn đầu trừu tượng.
Xe chậm rãi dừng ở trước cổng một khách sạn nằm sao, tài xế cung kính lên tiếng: “Anh gì ơi, đã tới rồi.”
Đương nhiên, khách sạn trong thị trấn nhỏ này cũng là sản nghiệp đứng tên của Quyền Giản Li.
Anh từ từ mở mắt ra, mới phát hiện cánh tay hơi tê.
Người phụ nữ nhỏ nhắn khi nãy luôn tỏ ra háo hức suốt đọc đường, lúc này đã tựa lên vai anh ngủ rất say.
Có lẽ do ngủ không yên, hàng mi như quạt hương bồ khẽ run run.
Vẻ đẹp yên tĩnh đó khiến anh không đành lòng đánh thức cô dậy.
Đã có nhân viên phục vụ chạy ra đón, trước khi anh tới Nhạc Dũng đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa cả rồi.
“Tổng giám đốc Quyền, phòng cao cấp của. anh đã được chuẩn bị xong rồi.”
Anh khẽ gật đầu, nhẹ nhàng bế ngang cô lên.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của tất cả những. người giúp việc, anh hiên ngang đi vào sảnh lớn.
Bầu trời đêm màu xanh đậm dần chuyển sang, màu trắng.
Khi tỉa nắng đầu tiên của bình minh xuyên qua những đám mây và chiếu thẳng xuống biển, mặt biển trong xanh phản chiếu ánh sáng như ngọc bích.
Giống như một viên kim cương xanh đẹp nhất và chói lọi nhất trong tự nhiên, đẹp đến mức hút hồn.
Cả đêm này, Lâm Mặc Ca ngủ rất ngon.
Cô nằm mơ thấy mình trở thành một nàng. tiên cá, dẫn theo hai đứa nhỏ cùng nhau tung tăng bơi lội dưới làn nước biển trong xanh, ngắm nhìn thế giới huyền bí, sinh động và đầy màu sắc dưới lòng biển.
Tâm trạng như chứa đựng tất cả, thật bình yên và mãn nguyện.
Dường như ánh mặt trời đang chiếu lên người, thật ấm áp và đễ chịu, khiến cô không nhịn được mà vươn vai thoải mái
“Cô ơi, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, mời cô thức dậy dùng bữa.”
Một giọng nói phá vỡ sự yên tĩnh của buổi sáng, cũng đánh thức Lâm Mặc Ca khỏi giấc mộng,
Cô mở mắt ra, thấy cô gái nhỏ ăn mặc như người giúp việc đứng ở trước giường của mình, hình như có chút khúm núm, nhưng cô ấy vẫn nhoẻn miệng cười với cô.
Trên gò má trắng nõn có mấy đốm tàn nhang nho nhỏ, trông có vẻ rất đáng yêu.
“Cô đang... nói chuyện với tôi hả?”
Tuy cô biết đây có thể là một cách xưng hô lịch sự, nhưng thái độ cung kính của đối phương thật sự khiến cô được yêu chiểu mà vừa mừng vừa lo,
Cô hơi nghỉ ngờ mở miệng hỏi và nhìn chung quanh.
"Trang trí nội thất trong phòng vô cùng xa xỉ, còn mang một phong vị đặc biệt.
Toàn bộ đều là màu trắng làm chủ đạo, điểm thêm một số đồ trang trí màu xanh lam giống như khung cảnh cô thấy hôm qua, trong lành và thoải. mái.
“Đúng vậy thưa cô. Trước khi Tổng giám đốc Quyền ra ngoài có dặn là bảo cô hôm nay hãy nghỉ ngơi cho thoải mái.”
Cô giúp việc nhỏ vui vẻ trả lời.
“Ồ, anh ta ra ngoài rồi ư? Đi đâu vậy?”
“Dĩ nhiên Tổng giám đốc Quyền có việc cần phải xử lý, trước tiên cô rửa mặt trước đã, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.”
Lâm Mặc Ca lặng lẽ gật đầu, hôm qua hình như cô đã ngủ thiếp đi trên xe.
Chuyện sau đó, cô hoàn toàn không nhớ.
Nghĩ đến đây, cô bèn hỏi lại: “Vậy thì... tối hôm qua tôi... về phòng bằng nào thế?”
Cô gái nhỏ nhoèn miệng cười: “Đương nhiên là Tổng giám đốc Quyền bế cô về rồi. Cô à, cô là vợ của anh ấy hả? Lần đầu tiên tôi thấy Tổng giám đốc Quyền đưa phụ nữ tới nơi này đấy.”
Tối hôm qua, cả nhóm phục vụ đều thấy Lâm Mặc Ca được Quyền Giản Li bế từ trên xe xuống.
Đối với Tổng giám đốc Quyền lạnh như băng, kia, đây chính là lần đầu tiên đấy.
Cô gái nhỏ không giấu được lời nên mới không. khỏi nhiều chuyện.
Vợ?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!