Dựa vào đâu mà anh chỉ tin điều mắt mình nhìn thấy, đã gán cho cô cái mác nhục nhã như vậy!
Trong lòng Lâm Mặc Ca vô cùng tức giận nhưng lại không đám thể hiện ra.
Bởi vì vừa rồi anh đã uy hiếp thật sự rất trắng, trợn.
Nhất là lúc nhìn thấy người kia đang vẽ tranh như không có chuyện gì xảy ra, cô càng giận sôi máu!
Cô chỉ ước gì hung hăng nhấn anh xuống biển chết đuối mới hả đạ.
Trong lòng nguyền rủa một ngàn lần, một vạn lần!.
Nhưng cát bên dưới thật sự quá mềm mại thoải mái, gió biển cũng quá thích ý, ngay cả độ ấm của nắng cũng như gãi đúng chỗ ngứa..
Dần dần, mí mắt càng ngày càng nặng.
Trong lúc không hay không biết đã chìm vào giấc ngủ.
Mặt trời rực rõ cũng dần dần ngã về Tây.
Nhưng nhiệt độ trên bờ cát lại không hề giảm chút nào.
Sau một lúc lâu, cuối cùng Quyền Giản Li cũng vẽ xong bức tranh cuối cùng, anh xoa xoa mi tâm mệt mỏi, quay đầu, nhìn về phía người phụ nữ bị mình chôn dưới cát giống như cây non thì thấy cô đã nghiêng đầu ngủ ngon lành.
Trên bờ cát ầm ĩ không hề ảnh hưởng đến người kia ngủ, khuôn mắt nhỏ đỏ bừng, đễ đàng, dấy lên ngọn lửa nơi nào đó trên người anh.
Thảo nào lỗ tai lại yên tĩnh như thế.
Anh còn tưởng rằng cô đột nhiên trở tính, trở nên ngoan ngoãn.
Không ngờ vậy mà cô lại ngủ mất rồi.
Quyền Giản Li nhìn người kia đang say giấc, ánh mắt vô thức trở nên địu đàng.
Lâm Mặc Ca đang ngủ ngon lành, lại bị nước. đá không biết ở đâu ra tưới cho tỉnh lại.
Một bụng lửa giận không có chỗ phát, vừa mở mắt đã nhìn thấy gương mặt rất chỉ là gợi đòn, giá trị tức giận đột nhiên tăng vọt.
''Thằng cháu rùa nào đám quấy rầy bà mày ngủ thế!"
"Quyển Giản Li, có phải anh bị điên không, không biết như vậy sẽ hù chết người à, tôi thành ma cũng không tha cho anh đâu, tốt nhất là biến thành lệ quỷ, mỗi ngày quấn lấy anh đòi mạng!."
"Có phải anh không tra tấn người khác thì khó chịu trong người không, muốn tìm kích thích thì tự mình đi mà chơi, ít kiếm chuyện với tôi!"
Cái miệng giống như súng máy, mắng không, ngừng.
Sắc mặt Quyền Giản Li càng lúc càng âm u và âm trầm.
Cuối cùng, sau khi cô mắng xong hai chữ khốn khiếp, cuối cùng anh cũng bùng nổ.
“Quyến rũ đàn ông mà còn có lý luận! Lâm Mặc Ca! Nhỡ kỹ thân phận của em là gì! Nếu để anh nhìn thấy em anh anh em em với gã đàn ông nào nữa thì đừng trách anh không khách sáo!"
Lâm Mặc Ga cười mỉa mai: “Ha... Đương nhiên tôi nhớ, chẳng qua tôi chỉ là bạn giường phục vụ anh vui vẻ mà thôi."
Ánh mắt Quyền Giản Li trầm xuống, nhưng anh lại không bác bỏ.
Trái tìm Lâm Mặc Ca triệt để lạnh như băng.
Quả nhiên, tất cả những ôn tồn lúc trước đều chỉ là cô một phía tình nguyện mà thôi.
Là anh cho cô biểu hiện giả đối, một giấc mộng.
Lúc tâm trạng tốt thì cho cô một viên kẹo, cô lại hiểu sai ý cho rằng đó là trái tim anh.
Lâm Mặc Ca ơi Lâm Mặc Ca, sao mày lại ngu như vậy?
Một người lòng dạ sắt đá, đâu ra thật lòng!
Cho dù có, cũng đã cho người phụ nữ tên Bạch Nhược Tuyết kia từ lâu rồi! Làm sao đến lượt mì nhì
Lâm Mặc Ca cười buồn bã, thê lương nói: “Thật ngại quá, hôm nay tôi không khỏe, chỉ e không thể làm tròn nhiệm vụ."
Ngụ ý, cho đù là món đồ chơi cũng có lúc bị hỏng.
Sắc mặt Quyển Giản Li trầm tới đáy vực, lạnh đến kinh hồn.
Cuối cùng, anh hừ lạnh: “Vậy ở đây kiểm điểm lại đi!"
Dứt lời, anh nghênh ngang bỏ đi.
Lâm Mặc Ca nhắm mắt, ngẩng đầu lên, mạnh. mẽ không cho nước mắt rơi xuống.
Chung quy là cô hiểu lầm mới ngu xuẩn rơi vào bẫy rập của anh.
Người kia đi rồi, Lâm Mặc Ca giãy giụa bò ra khỏi hố cát, ngồi bên bờ biển suốt cả một đêm.
Bên tai nghe âm thanh tới tới lui lui, trong lòng lại một mảnh hoang vu.
Chơi đùa ầm ï là gia đình dẫn theo con cái.
Người một nhà vui vẻ, hoà thuận, hạnh phúc mỹ mãn.
Nhưng đối với cô lại là một loại xa xỉ, một giấc mơ mãi mãi không thể thành hiện thực.
Thân mật thì thẩm, là đôi tình nhân đang chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt.
Mười ngón đan chặt, thong thả đạo bước trên bờ cát, khi thì nhỏ nhẹ thì thẩm, khi thì bốn mắt nhìn nhau, khi thì,ôm nhau hôn nồng nhiệt.
Cô bỗng cười chua xót, tình yêu tự do mà nóng bỏng như vậy, với cô lại chỉ là ảo ảnh, là ước mơ.
quá đỗi xa vời.
Rõ ràng có được hạnh phúc đễ dàng như vậy, vì sao tới lượt mình lại khó như lên trời?
Điều cô muốn thật ra rất đơn giản.
Một gia đình trọn vẹn, vui vẻ, một người yêu bên nhau đến già.
Chỉ thế mà thôi.
Lâm Mặc Ca ôm gối, ngồi lặng im ở đó.
Cô nguyện cứ như vậy biến thành tảng đá ngầm, ngồi đến lúc sông cạn đá mòn, tới điểm cuối của thời gian.
Lâm Mặc Ca không trở về, mà Quyền Giản Li cũng không đến tìm.
Mãi đến khi rạng sáng, trời dần tỏ.
Cuối cùng, cô mới lên xe trở lại khách sạn, sau đó dọn đồ về nhà.
Nếu không phải lịch trình đã vạch sẵn, e rằng cô vẫn sẽ ngồi luôn bên bờ cát vài ngày.
Đường về nhà dài đằng đẳng, hai người lại trước sau không nói với nhau câu nào, giống như hai người xa lạ không hề quen biết.
Vừa xuống máy bay đã trông thấy một gương mặt hàm hậu ở trong đám người, Nhạc Dũng đã chờ sẵn từ lâu.
"Ngài Li, cô Lâm!"
Nhạc Dũng cười chào hỏi, đưa tay muốn xách túi cho Lâm Mặc Ca, lại bị cô uyển chuyển từ chối.
"Tôi tự xách được rồi."
Sau đó lễ phép gật đầu, rồi đi thẳng về phía cửa ra.
Quyền Giản Li nhíu mày, lại không nói lời nào, đen mặt sảy chân đi ra ngoài
Nhạc Dũng cảm nhận được rõ bầu không khí không ổn, lại không đám lắm lời hỏi này hỏi nọ, chỉ có thể cúi đầu đi theo phía sau.
Tới bên ngoài sân bay, Nhạc Dũng lễ phép giúp mở cửa xe, Quyền Giản Li lại chui thẳng vào.
"Ngài Li, cô Lâm không đi cùng chúng ta à?"
Quyền Giản Li nhìn thoáng qua người quật cường đứng gần đó, sắc mặt trầm xuống: “Đến công ty!"
Nhạc Dũng không dám cãi lời, chỉ đành nhanh chóng lên xe.
Nhìn Lâm Mặc Ca bằng ánh mắt đồng cảm một cái, sau đó khởi động xe, chậm rãi chạy di.
Lâm Mặc Ca nhìn người và xe bỏ đi dứt khoát kia, trong lòng rùng mình rét lạnh.
Suốt đêm qua cô nghĩ nghĩ kỹ rồi.
Cô và người đàn ông này mãi mãi không có khả năng, liên quan và đây đưa duy nhất là hai đứa nhỏ.
Tuy nhiên, cô sẽ nghĩ cách đưa hai đứa nó về bên cạnh mình.
Sau đó, dẫn chúng chạy thật xa, không bao giờ trở lại.
Mọi thứ ở Hy Lạp chỉ là giấc mộng đêm hè đẹp đề.
Bây giờ tỉnh rồi, tất cả phải trở lại điểm xuất phát.
Thật giống như câu chuyện cổ tích, nửa đêm tiếng chuông vang lên, công chúa bị đánh trở lại nguyên hình, trở lại làm cô bé Lọ Lem đáng thương.
Chỉ tham gia một buổi vũ hội của hoàng tử vốn không thay đổi được số mệnh của Lọ Lem.
Mặt dây chuyển trên cổ tỏa ra hơi thở lạnh lẽo càng khiến lòng cô thêm trống trải.
Món quà này cũng giống như trái tìm anh, vĩnh viễn lạnh như băng không bao giờ ấm áp được
Giấc mơ không chân thật này, vậy mà chỉ để lại sợi đây chuyền trên cổ.
Đáy lòng dâng lên chua xót.
Ý nghĩa của quà tặng là khiến người nhận cảm động, vui vẻ, thậm chí mơ mộng.
Chỉ cần làm được như vậy thì món quà đó có ý nghĩa.
Quà cũng chỉ là một món đổ, không có linh hồn hay suy nghĩ riêng.
uy nhiên mọi người lại cố tình gán ghép cho chúng rất nhiều ý nghĩa, thật ra chẳng qua là mọi người tự hy vọng và cầu may mà thôi.
Chính Quyển Giản Li cũng từng nói, từ trước đến nay anh luôn rất rộng rãi với phụ nữ.
Cho nên sợi dây chuyền này cũng chỉ là lúc cô làm anh hài lòng nên tiện tay thưởng cho.
Như khi con mèo con chó nghe lời, chủ nhân. sẽ thưởng một cục xương, một con cá.
Ngoài ra không có bất kỳ ý nghĩa gì khác.
Có lẽ một ngày nào đó cô cùng đường, cũng có thể bán nó đi với cái giá tốt.
Dù sao hiện thực với cô, chỉ có tiển mới là quan trọng nhất, không phải sao?
Lâm Mặc Ca thở dài, thu hồi tâm tư, chuẩn bị về nhà.
Mấy ngày không gặp con, bây giờ cô đã gấp không chờ nổi muốn ôm mấy đứa nhóc kia một cái.
Đột nhiên cảm thấy nóng lòng về nhà.
Mặc! Là em thật ư?"
Phía sau bỗng vang lên giọng nói ôn hòa quen thuộc.
Quen thuộc đến nổi giống như vang lên từ một giấc mộng khác mang tên thanh xuân, đến. nổi khiến cô vô thức muốn trốn tránh.
"Mặc Mặc! Chờ một chút."
Đẳng sau vang lên tiếng bước chân đồn đập, giây tiếp theo, cổ tay cô đã bị nắm chặt.
Sau đó một gương mặt anh tuấn, sạch sẽ xuất hiện trước mắt.
"Vũ... Thần..."
Cô thì thào gọi ra cái tên kia, giọng nói lập tức trở nên nghẹn ngào.
Cái tên chiếu sáng toàn bộ thanh xuân mà cô thương nhớ ngày đêm, vậy mà sau năm năm xa cách,
lần nữa vang lên từ cổ họng.
Năm năm, thiếu niên ấm áp như ánh mặt trời sưởi ấm cô đã trở thành người đàn ông cao lớn, mạnh mẽ.
Gương mặt tuấn tú có thêm nét phóng khoáng, mặt như trăng rằm, mắt sáng như sao.
Nụ cười trong sáng kia nháy mắt xông vào nơi mềm mại nhất dưới đáy lòng.
"Sao em lại ở đây? Mới đi công tác về à?"
Giọng nói kia vẫn ôn hòa, trong trẻo như xưa, tựa như từ quá khứ xa xôi xuyên qua cả cuộc đời cô.
Giống như trái tim anh ấy mãi mãi đặt trên người cô.
Mọi chuyện anh ấy làm cũng chỉ vì suy nghĩ cho cô.
"Ừ... ừm... Vừa về..."
Lâm Mặc Ca vâng vâng dạ dạ, không biết phải đối mặt với đối phương như thế nào.
Cảm giác mắc nợ và áy náy suốt năm năm qua chưa từng dừng lại giây phút nào.
Cô từng tưởng tượng cảnh hai người gặp lại nhau vô số lần, nhưng không ngờ lại là vào lúc này.
Lúc cô đang thảm hại nhất.
Lúc này, cô vừa mới biết bố của con mình là Quyền Giản Li.
Cô cũng vừa mới vừa xác nhận, ở trong lòng Quyền Giản Li, cô chỉ là bạn giường thấp hèn.
Đồng thời cô nhận ra tương lai của mình tối tăm đến mức nào.
Vì sao phải chọn ngay lúc này gặp lại Vũ Thần?
Chẳng lẽ anh ấy là thiên sứ mà trời cao phái tới cứu vớt cô?
Chỉ có điều, làm sao cô có thể kể hết tất cả khổ tâm của mình với Vũ Thần đây?
Bắt đầu từ ngày đó năm năm trước, cô đã không còn tư cách.
"Anh... Cũng đi công tác à?"
Lâm Mặc Ca kiềm chế hoảng loạn trong lòng, không muốn bị người kia nhìn ra sơ hở.
"Ừ, có một hạng mục cần bàn đột xuất, nhưng. ngày mai về Vũ Thần cười lên vẫn tươi như vậy, giống như đóa hoa nở rộ giữa mùa hè vừa yên tĩnh vừa sáng bừng cuốn hút.
"À!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!