Vũ Hàn mở to mắt, vô cùng trông mông nhìn cô.
Đôi mắt sáng rực kia, đáng vẻ đáng yêu kia, làm tim cô như sắp hòa tan.
“Đương nhiên, Vũ Hàn và Nguyệt Nhỉ chính là động lực lớn nhất của mẹ, chỉ khi các con bình an, mẹ mới có thời gian và sức lực đi đấu tranh với tên Quyền Giản Li khốn nạn kia!”
Lúc này, gương mặt mất mác của Vũ Hàn mới lộ ra tươi cười.
Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy được rồi, con ở nhà chờ mẹ và Nguyệt Nhi về! Nhưng mà mẹ à, nếu lần này mẹ không thể dẫn Nguyệt Nhi về thì cũng đừng quá sốt ruột... Có thể chờ cơ hội tiếp theo, nhưng nếu bị bố phát hiện sẽ không tốt.
“Ù, mẹ nhớ rồi..."
Lâm Mạc Ca cũng thể diễn tả rõ cảm xúc trong. lòng.
Rõ ràng chỉ mới là một đứa bé năm tuổi, nhưng có đôi khi còn suy nghĩ nhiều và chu đáo hơn cả người lớn.
Càng là như thế lại càng làm cho cô cảm thấy thua thiệt.
Sự hiểu chuyện của Vũ Hàn làm cô vô cùng. đau lòng.
Cho nên cô mới không thể để Vũ Hàn quay về nhà họ Quyền lần nữa, như vậy là quá bất công với cậu bé.
Gió đêm thoảng qua, lại không có chút mát mẻ nào.
Ngược lại oi bức đến khó chịu.
Quyền Giản Li lái xe, lang thang không có mục tiêu khắp phố.
Cửa sổ xe mở rất lớn, có gió thổi vào.
Âm ấm, ngột ngạt.
Ngột ngào đến khó chịu.
Vì sao người phụ nữ đáng chết kia lại khóc trước mặt anh chứ?
Trước mắt thỉnh thoảng lại hiện lên gương, mặt dính đầy nước mắt của Lâm Mạc Ca, không biết có phải đôi mắt trong suốt kia thật sự có chứa một hồ nước hay không, cho nên mới có thể khóc đến đau lòng như thế?
Lúc cô khóc, trong lòng anh lại đau đớn.
Thật sự rất muốn nhét người phụ nữ kia vào. lòng, hòa vào trong xương cố
Nhưng mà đó cũng chỉ là một trận cãi nhau và kháng cự kịch liệt mà thôi.
Ai bảo người phụ nữ kia còn cứng đầu hơn cả đá chứ?
Khu vực giao thoa giữa khu mới và khu cũ là một cái công viên.
Anh chậm rãi đừng xe ở bên ngoài công viên, lại không muốn đi vào trong.
Anh không muốn đạo công viên một mình.
Hơn nữa, cũng không có tâm trạng.
Nghe nói bên trong trồng đầy hoa anh đào, khi hoa nở, chắc là đẹp lắm nhỉ?
Anh đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên anh gặp Lâm Mạc Ca..
Là vì cô ngồi nhầm xe.
Còn giương nanh múa vuốt châm chọc anh là trai bao.
Đó là lần đầu tiên có người phụ nữ dám bất kính với anh, thậm chí còn đám sờ mó anh.
Trước khi xuống xe, cô để lại một cánh hoa. anh đào trên xe, dường như bắt đầu từ giây phút đó, cuộc đời của anh đã bị người phụ nữ kia bạo lực xâm nhập vào.
Cô bị mất mặt trong tiệc rượu, được anh. cứu.
Cô bị hãm hại ở trên giường anh, lại bị anh đá. xuống.
Sau đó ma xui quỷ khiến lại thành bí thư của anh.
Bắt đầu từ đó, âm hồn không tan.
Dường như mỗi một lần gặp mặt đều là núi rung đất chuyển, đều sẽ cãi nhau um trời.
Một người phụ nữ bình thường như thế lại luôn có thể kích thích lửa giận của anh, đễ đàng. xúc động cảm xúc bình tĩnh mà anh đã giữ vững suốt ba mươi năm.
Anh đốt điếu thuốc, rít một hơi dài.
Mùi thuốc lá cay xộc kia làm suy nghĩ của anh trở nên rõ ràng hơn.
Lại bỗng nhiên rơi vào một ảo cảnh khác.
Cô giương nanh múa vuốt gọi thẳng họ tên anh, mắng anh khốn nạn.
Cô sợ hãi cuộn tròn trong một góc ghế sofa khóc thút thít.
Còn có nụ cười buồn bã khi nhảy xuống cửa sổ lầu bốn, dáng vẻ đẹp đến hớp hồn khi nhìn mặt trời lặn trên biển Aegean...
Cho đến tận bây giờ, anh mới phát hiện.
Thì ra anh nhớ rất rõ mọi thứ liên quan đến người phụ nữ kia.
Giống như là dùng một con dao điêu khắc, điêu khắc từng chỉ tiết một vào trong đáy lòng.
Thậm chí, khi nghĩ đến, tim anh còn sẽ hơi đau nhói.
Anh chưa bao giờ có loại cảm xúc khó hiểu nhà.
Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay bốc lên từng sợi. khói trắng.
Dần đần tản ra trước mặt anh.
Xe dừng, gió, cũng dừng.
Lại càng thêm oi bức.
Không ngờ, chỉ mới chớp mắt, hè đã đến.
Dường như trong công viên có tiếng côn trùng kêu vang, giống như quỷ mị, lúc có lúc không.
Đối với người đã quen với các âm thanh máy.
móc xe cộ như anh mà nói, cũng có chút mới mẻ.
Một điếu thuốc cháy xong, tách...
Lại đốt thêm điếu nữa.
Bình thường anh rất hiếm khi hút thuốc.
Những lúc phiền lòng lại rất nghiện thuốc.
Xung quanh dần dần yên lặng lại.
Dường như mấy con côn trùng kêu vang cũng. ngủ rồi.
Yên lặng, suy nghĩ cũng trở nên linh hoạt.
Không biết ai là người gửi cho anh bức ảnh trong cuộc họp lúc chiều.
Bởi vì sau khi nhìn thấy bức ảnh kia, trong, lòng anh lập tức rối loạn.
Đến cả chính anh cũng không biết vì sao lại nhất quyết phải lái xe chạy đến trước khu dân cư. mà cô sinh sống. Chỉ là chờ đến khi tỉnh táo lại, anh đã đến rồi.
Cô ngồi trong xe người đàn ông khác về nhà, khi xuống xe còn vô cùng lưu luyến.
Thậm chí sau khi bị người đàn ông kia hôn, cô cũng không hể phản kháng, ngược lại còn xấu hổ, làm tìm anh đau nhói.
Lúc khi ở bên cạnh anh, ngoại trừ giãy dụa, cô cũng chỉ có kháng cự.
Cô vô cùng phiền chán trước sự thân thiết của. anh.
Nhưng mà cô lại ôm ôm ấp ấp, mập mờ với người đàn ông khác Hơn nữa còn ngay trước mặt anh!
Nếu không nhờ vào sự tự chủ mạnh mẽ tích cóp suốt nhiều năm trời, anh đã xông lên đánh ngã người đàn ông kia, đập nát chiếc xe chướng mắt kia từ lâu rồi.
Người phụ nữ đáng chết kia, đến tận giây phút cuối cùng, vậy mà vẫn muốn năn nỉ thay người đàn ông kia!
Còn muốn bao che, che chở cho anh ta!
Thật đúng là quá ngu ngốc.
Anh rít một hơi thuốc, hơi cay xộc thẳng vào. ngực, làm anh sặc ho sử sụ.
Cái đêm ở Hy Lạp, khi anh cứu cô từ dưới biển, cô nhìn anh với ánh mắt giống như đang nhìn thiên thần.
Ngưỡng mộ, cảm ơn...
Nhưng mà vì sao chỉ vừa mới xoay người là cô có thể nhìn người đàn ông khác với anh mắt giống hệt như thế?
Người phụ nữ đáng chết kia, sự biết ơn của cô. rẻ rúng đến thế sao!
Không lẽ cô không biết, từ giây phút anh tặng, kia cho cô thì cô cũng đã bị anh khắc lên dấu vết, cuộc đời này chỉ thuộc về một mình anh hay sao?
Thật là đáng chết!
Anh ghét nhất những thứ không sạch sẽ, ghét nhất vật sở hữu của bản thân bị người khác làm bẩn.
Mà người phụ nữ kia lại cứ cố tình liên tục khiêu chiến giới hạn chịu đựng của anh.
Anh thật sự rất muốn giam cầm cô ở trong phòng, nuôi dưỡng cô như nuôi một con chim. hoàng yến...
Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, làm anh hơi run nhẹ.
Thuốc lá kẹp giữa ngón tay suýt chút nữa đã đốt hết.
Cái tên Nhạc Dũng ngu xuẩn kia, tai sao lại tăng lớn âm lượng cho anh chứ!
Tiếng chuông rất ồn ào, anh lại cứ nhất quyết không nghe máy.
Nhưng đối phương cũng không cảm thấy mệt, gọi hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng, ngay khi lần thứ ba chuông vang lên, anh cắn răng nghe máy.
“Trong điện thoại truyền đến giọng nói có phần già nua: “Giản Li à, có phải làm phiền con nghỉ ngơi rồi không?”
Anh theo bản năng nhíu mày, khàn giọng nói
“Không có, có chuyện gì vậy thầy.”
“Haizz, còn không phải là Tuyết Nhỉ sao, đến bây giờ con bé còn chưa về nhà...
Giọng nói già nua kia hơi thở dài, đầy lo lắng: “Mấy ngày nay con bé cứ ngẩn ngơ mất tập trung, mất hồn mất vía, cứ luôn nói không muốn ăn, tối cũng ngủ không yên... Thầy lo con bé gặp chuyện gì.”
Quyển Giản Li mím chặt môi mỏng, không. nói lời nào.
Dường người người ở đầu đây bên kia đã cảm nhận được sự lạnh nhạt của anh, lại khúm núm hỏi: “Thầy chỉ muốn hỏi con bé có ở chỗ con không...”
“Không có.”
Giọng điệu vẫn lạnh như băng, bình tĩnh đến không có chút nhiệt độ nào.
Đây mới là đáng vẻ của anh.
Mà khi anh ở cùng Lâm Mạc Ca, dường như đã đổi thành một người khác.
“Vậy con có thể đi tìm con bé giúp thầy không? Thầy cũng biết mấy đứa trẻ tuổi bọn con cãi nhau là rất bình thường, nhưng con là đàn ông, dù sao cũng nên mở miệng trước đúng không? Dù sao bọn con cũng đã đi cùng nhau suốt 'bao nhiêu năm rồi, cũng không thể vì chút việc nhỏ này mà trở nên xa lạ đúng không..."
Anh vẫn không nói tiếng nào, chỉ yên lặng. bóp tắt tàn thuốc.
“Con cũng hiểu ý của thầy mà, chỉ hi vọng hai đứa bọn con có thể sống tốt là thầy không cầu gì hơn... Con nói coi khuya thế này rồi, con bé đi ra ngoài lại còn không mang theo điện thoại, lỡ như xảy ra chuyện gì thì...”
“Thẩy!... Con sẽ đi tìm cô ta, thầy cứ yên tâm đi”
Anh đột ngột mở miệng ngắt lời đối phương.
Sau đó cúp máy.
Nếp nhăn giữa mày gồ lên cao như ngọn núi hiểm trở, dùng cách nào cũng không thể giãn ra được.
Xem ra Bạch Nhược Tuyết cũng không có nói chuyện bọn họ chia tay cho thầy nghe.
Cho nên lúc nãy anh cũng không mở miệng.
Bệnh của thầy không ổn định, không chịu được kích thích.
Trước mặt lại đột nhiên xuất hiện cảnh Bạch Nhược Tuyết đau khổ cầu xin vào tối hôm qua, cô ta khóc như hoa lê dính hạt mưa, trông vô cùng đáng thương.
Nhưng mà không biết vì sao, trong lòng anh lại không có chút dao động nào.
Giống như đang xem một bộ phim, một phân cảnh nào đó.
Lại quăng điện thoại sang một bên, cũng, không khởi động xe.
Ngược lại tiếp tục đốt một điếu thuốc.
Trời tối mịt.
Cuối cùng gió cũng đã có chút se lạnh.
Anh nhẹ nhàng cong ngón tay búng tàn thuốc ra bên ngoài cửa
"Tàn thuốc mang theo đốm sáng rực rỡ xét qua một đường cong duyên đáng giữa không trung, sau đó rơi xuống đất, nảy lên, lại rơi xuống.
Hít thật sâu, từ từ khởi động xe.
Bánh xe vô cùng chính xác mà nghiền qua tàn thuốc, hủy diệt chút ánh đỏ kia.
Vườn Trúc Tuyết.
Sân thượng cao nhất.
Vườn Trúc Tuyết được gọi là khu dân cư sang. quý nhất thành phố S là bởi vì ngoại trừ việc chiếm cứ con đường có vị trí đắt địa ra, còn bởi vì nơi này có phong cách kiến trúc độc đáo.
Toàn bộ khuôn viên trong khu dân cư vô cùng xinh đẹp, tràn ngập cảm giác bảo vệ môi trường.
Có thể nhìn thấy rất nhiều loại cây xanh hiếm. có ở thành phố S tại nơi này.
Mà nơi đặc sắc nhất chính là “vườn hoa giữa không trung” ở trên tầng cao nhất.
Trên tầng cao nhất của cao ốc vài chục tầng, từng mảnh xanh biếc che phủ, còn có hương hoa thoang thoảng.
Nhấm nháp một ly rượu ngon, đặt mình trong. tự nhiên tươi mát, rời xa sự ồn ào của thế tục.
Ngửa đầu là ngân hàng lộng lẫy và trăng sao, gần như giơ tay là có thể với đến.
Nhìn xuống, có thể bao quát hết toàn bộ cảnh đêm hoa lệ của thành phố S.
Ngồi xem mây cuộn mây tan, yên lặng nghe hoa nở hoa rụng.
Thật đúng là thích ý tự tại.
Mà lúc này Bạch Nhược Tuyết lại không có chút tự tại nào.
Cô ta hơi cuộn người ngồi trên ghế, ngơ ngác nhìn bầu trời đêm xăm thẳm, gương mặt ướt nhẹp.
Cô ta đã ngồi đây gần ba tiếng.
Có lẽ nước mắt sắp chảy khô rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!