'Trời đất ơi, từ chỗ này đi đến đó, cần phải chạy hơn một tiếng đồng hồ!
Hơn nữa cửa hàng kia còn chưa chắc là còn mở cửa!
Suy nghĩ chu đáo quan tâm cô như thế, sao cô lại không cảm nhận được chứ?
Trong lòng đần dần chưa xót.
Vũ Thần vẫn đối xử tốt với cô giống như trước kia.
Có thể gặp được người như thế, là phước đức ba đời của cô.
'Nhưng mà, cô lại không thể nhận được.
Hiện tại cô đã không còn là cô gái ngây thơ sạch sẽ của quá khứ nữa.
Cô có hai đứa con song sinh, còn có gúc mắc phức tạp với một người đàn ông.
Vì tiền, cô thậm chí còn có thể bán đứng sự trong sạch và cơ thể của mình.
Cô dơ bẩn như thế, sao có thể nhận lấy phần tình cảm đày nặng này của Vũ Thần.
“Sao vậy? Sắc mặt em không được tốt cho lắm, có phải bệnh rồi không?” Thấy cô đứng sững. sờ ở nơi đó, Vũ Thần hoảng loạn hỏi.
Bàn tay ấm áp bao phủ lên cái trán nhỏ xinh.
của cô, hơi nhíu mày nói: “Không sốt, có phải mấy ngày nay mệt quá rồi không, hay là hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi đi...”
Hành động thân mật lại tự nhiên của anh kéo. chặt đây thần kinh dưới đáy lòng của cô.
Sóng mũi cay cay.
“Vũ Thần...”
“Anh sẽ đi giải quyết chuyện bên công ty, hôm nay em cứ nhà nghỉ ngơi đi... Có cần mua ít thuốc dự phòng không...” Vũ Thần vẫn cứ tiếp tục tự quyết định.
'*Vũ Thần, tôi không sao...” Cô nhìn anh cười tươi: “Anh có thể đừng đối xử tối với tôi như thế không, tôi thật sự không...”
“Em lại nói chuyện ngu ngốc gì nữa đó! Anh. không tốt với em thì tốt với ai? Lên xe trước. đi...”
'Vũ Thần ngất lời cô, nhét cô vào trong xe, sau đó từ từ khởi động xe.
'Trong không gian hẹp hòi tràn ngập sự dịu đàng khó tả.
Cô không phải chưa từng nghĩ đến việc nếu cuộc đời này có thể ở bên cạnh Vũ Thần, vậy cô sẽ trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trời đời này.
Nhưng mà hiện tại cô chỉ có thể là mối liên lụy đành cho anh ta.
Cô đã phá hủy năm năm của anh ta, không thể phá hủy cả đời của anh ta nữa.
Quay đầu, nhìn người đàn ông đang cười tươi ở bên cạnh, người đàn ông giống như ánh mắt trời mà cô từng coi như cả sinh mệnh, người đàn ông. từng khiến cô mất ăn mất ngủ, nhớ ngày nhớ đêm. rồi lại không thể nào chạm đến.
Trái tim, đau đến cực hạn.
Nếu có kiếp sau, cô sẵn sàng dùng hết toàn bộ sự can đảm cả đời để yêu say đắm người đàn ông. này, nắm chặt lấy tay anh t:
“Vũ Thần... chuyện ngày hôm qua anh nói, tôi đã suy nghĩ cẩn thận. Xin lỗi, tôi...”
Két.
Xe phanh gấp, chặn những lời nói còn lại của cô. Đôi mắt mắt dịu đàng như ngọc thạch của Vũ Thần tràn ngập bi thương.
“Mặc Mặc, em đừng nói xin lỗi nữa có được không? Em biết thứ anh không muốn nghe nhất chính là hai chữ này mà. Anh cam tâm tình nguyện thích em, đối xử tốt với em. Cho nên đừng. từ chối anh được không? Lại chờ anh thêm chút thời gian, anh nhất định sẽ chứng minh cho em thấy, anh cũng có đủ năng lực để bảo vệ em, cho. em hạnh phúc”
“Vũ Thần! Trên đời này không còn ai có thể đối xử với tôi giống như anh. Nhưng mà cũng vì muốn tốt cho anh, cho nên tôi mới không thể nhận không tấm lòng của anh được. Tôi thật sự không đáng để anh làm thế, không đáng để anh lăng phí cả đời...”
Lâm Mặc Ca hơi nghẹn ngào: “Đã năm năm rồi, anh vẫn như trước. Mà tôi đã không còn là tôi của quá khứ nữa... Hiện tại tôi không còn tốt như. anh đã nghĩ, không có tư cách tiếp nhận tình cảm. của anh...”
“Không, Mặc Mặc, cho dù em thay đổi như thế nào thì vẫn là người mà anh yêu nhất!”
Cảm xúc của Vũ Thần càng thêm kích động, 'bóp chặt lấy vai cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào. anh ta: “Sau này đừng tự đánh giá thấp bản thân nữa được không? Ở trong mắt anh, cho dù lại mười năm, hai mươi năm nữa trôi qua thì em vẫn. cứ giống hệt như lúc anh vừa mới yêu.. Cho nên đừng nói đến chuyện có đủ tư cách hay không, cũng đừng nhắc đến chuyện có xứng hay không. Em biết rõ những cái cớ kia không thể nào làm. anh lùi bước được Mặc Mặc, nắm năm trước anh: không có đủ can đảm, cũng không có năng lực, nhưng bây giờ đã khác rồi, từ nay về sau, anh sẽ không dễ dàng buông bỏ em nữa! Cho nên em lại cho anh thêm một cơ hội, để anh cố gắng hết sức, em cũng thử chấp nhận anh lần nữa, có được không?”
Dáng vẻ đau khổ cầu khẩn của anh ta, vẻ đau buồn trong mắt anh ta làm tim cô đau buốt.
Cô ước gì có thể cứ thế mà nắm chặt lấy tay anh ta, rời xa nơi này.
Không quan tâm đến bất cứ chuyện gì khác.
Nhưng mà cô lại làm không được.
Hai đứa con của cô quá quan trọng, cô thà là lều mạng của mình cũng phải bảo vệ bọn nhỏ bình yên.
Cho nên hiện tại cô đã không có tư cách suy xét đến những chuyện khác.
Huống chỉ, nếu cứ kéo dài như thế mãi, sẽ chỉ làm anh ta càng lún càng sâu, sẽ chỉ hại anh ta.
“Không, Vũ Thần, anh nghe tôi nói...”
“Anh không nghe, anh không nghe!” Lần đầu tiên trong đời, Vũ Thần giống như một đứa nhỏ tủi thân, vẻ mặt đau đớn, cứng đầu hôn nhẹ lên trán cô, sau đó lại khởi động xe.
“Cho đù em có từ chối anh thì anh cũng sẽ không bỏ cuộc. Em cũng biết anh là loại người cứng đầu, cho dù có đụng phải tường cũng sẽ không quay đầu lại, cho dù có u đầu chảy máu cũng sẽ không hối tiếc. Cho nên sau này đừng nói những lời như thế nữa.”
Lâm Mặc Ca yên lặng.
“Tính cách của Vũ Thần đúng là như thế.
Giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, rõ ràng. biết rõ sẽ không còn đường sống, nhưng vẫn cứ cứng đầu không chịu quay đầu.
'Thôi, nếu cô lại nói thêm gì nữa, cũng giống như thêm đầu vào lửa thôi.
Chờ đến khi anh ta bình tĩnh lại rồi khuyên tiếp vậy.
Dừng xe ở trước một phòng khám, anh yên lặng xuống xe.
'Khi về, trong tay đã cầm theo một bao thuốc.
“Để mấy thứ này trong nhà, em phải tự chăm sóc tốt cho bản thân.”
Cô cúi đầu, nhìn mấy hộp thuốc trong tay, hốc mắt nóng lên.
Lại quay về khu dân cứ, cô giống như có rất nhiều lời muốn nói, cuối cùng lại chỉ có thể hơi thở đài.
'Nắm chặt một tờ giấy trong tay, đo dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn đưa qua
“Vũ Thần, anh có thể đưa cái này cho Lâm Quảng Đường giúp tôi được không?”
'Vũ Thần rũ mắt, khi nhìn thấy rõ tờ giấy trong tay cô rồi, con ngươi co rụt lại, gương mặt đẹp trai căng thẳng.
“Em muốn trốn anh cho nên mới xin nghỉ việc đúng không?”
“Không, không phải... Vũ Thần, chuyện này không có liên quan đến anh.” Lâm Mặc Ca hoảng loạn giải thích: “Em vốn không muốn dính đến dự án ở Tuyết Thành, chỉ là vì bị Lâm Quảng Đường ép buộc nên mới đành tiếp nhận. Hiện tại em không muốn làm nữa, Lâm Thị sống hay chết thì có liên quan gì đến em chứ? Em không muốn trở thành quân cờ tiếp tục bị đùa nghịch nữa..."
“Nhưng mà em có biết, anh là vì em nên mới gia nhập Lâm Thị! Mặc Mặc, em tin tưởng anh, lại nhịn thêm chút nữa, không bao lâu nữa là em sẽ có được mọi thứ mà em muốn, anh sẽ giúp em..”
Cô lập tức trợn to mắt: “Vũ Thần, anh đừng làm chuyện ngu ngốc gì, càng không thể làm. chuyện ngu ngốc vì tôi...”
"Mặc Mặc, em tin anh đi, lần này, anh nhất định sẽ chứng minh cho em xem!”
“Trong mắt Vũ Thần lóe lên sự kiên quyết.
Lại làm sống lưng Lâm Mặc Ca ớn lạnh.
Không biết vì sao, cô loáng thoáng cảm thấy có chút bất an.
Rồi lại không thể nói rõ nguyên nhân.
Anh ta nhận lấy tờ giấy trong tay cô, nghiêm túc nói: “Anh nhận lấy tờ đơn từ chức này trước, nhưng mà anh không cho phép em từ chức. Anh sẽ xin công ty cho em nghỉ, em cứ nghỉ ngơi vài hôm, thả lỏng trước đi.”
Giọng điệu kiên quyết không cho phép phản đối.
Một Vũ Thần có chủ kiến lại có thái độ rõ ràng, như thế này, đúng là khác hẳn với trước kia.
Nhưng mà cô lại không cảm thấy may. mắn.
Ngược lại cơn đau dưới đáy lòng lại càng thêm rõ ràng.
Giống như cảm nhận được nỗi bất an của cô, 'Vũ Thần dần dần dịu lại, nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc trên vành tai cô, tràn đầy cưng chiều.
“Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung, mọi chuyện đã có anh..."
Nhìn chiếc xe thể thao màu bạc từ từ rời đi, trái tim càng siết chặt hơn.
Cô phải làm thế nào mới có thể làm Vũ Thần không bị tổn thương đây?
Ánh mắt trời chói chang xán lạn, lại không thể nào quét sạch âm u trong lòng cô.
Đợi đến khi về tới nhà, Vũ Hàn đã rửa sạch chén dĩa cho cô, đang cầm sách nghiêm túc ngồi trên sofa học tập.
Cô vừa bước vào đã nhìn thấy đôi mắt đen. bóng kia.
“Mẹ, mẹ đi mua gì sao?”
Cô nhìn cái túi mình đang xách theo, cười chua chát.
“Đúng vậy, mẹ mua một ít thuốc hằng ngày hay dùng, còn có... bánh su kem mà lúc trước mẹ thích an nhất...
“Su kem?”
'Vũ Hàn chớp đôi mắt to trong suốt như đá hắc điệu, nhìn mẹ, lại nhìn cái hộp xinh đẹp đặt trên bàn.
Lâm Mặc Ca vừa mở ra, mùi bơ thơm ngọt đã lập tức bay ra ngoài.
“Lúc trước khi mẹ học cấp ba, phía sau trường. học có một con phố ăn vặt. Mỗi này cửa tiệm bán bánh su kem này đều phải giới hạn số lượng mua, bởi vì ngon quá, cho nên có đôi khi mẹ còn trốn học đi ra ngoài mua nữa...”
Cắn một miếng, vẫn cứ thơm ngon như lúc. trước.
Mang theo mùi vị của quá khứ.
'Vũ Hàn yên lặng nhìn mẹ, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói: “Mẹ ơi, người tặng bánh su kem. cho mẹ là người mà mẹ thích sao?”
Lâm Mặc Ca hơi run lên, kinh ngạc nhìn con trai.
“Cục cưng, sao con lại biết?”
Cô luôn biết con trai cô rất thông minh, là một thiên tài nhỏ.
Lại không ngờ con trai lại suy nghĩ cẩn thận. đến như thế, còn có thể đoán ra được lòng cô đang nghĩ gì!
“Lúc nãy mẹ nghe điện thoại xong mới ra ngoài. Hơn nữa lúc nãy vẻ mặt của mẹ rất địu đàng, rất hạnh phúc. Cho nên Vũ Hàn mới đoán mẹ chắc chắn rất thích người kia.
Cậu bé thong thả nói, giọng nói còn mang theo vẻ non nớt của trẻ con, lại nói trúng tìm của Lâm Mặc Ca.
Thì ra đến cả con trai cô cũng có thể nhìn thấu tâm tư của cô, vậy sao có thể lừa được Vũ Thần chứ?
Cô rõ ràng đang nói lời nói tuyệt tình, nhưng ánh mắt lại đã bán đứng cô từ lâu.
Cho nên ngày hôm qua Vũ Thần mới kiên quyết như thế, đúng không?
“Mẹ, con còn biết, mẹ không thích bố.”
'Nhóc con lại mở miệng, làm cô chấn động.
“Bởi vì khi mẹ nhắc đến bố đều rất tức giận sao?”
'Trước kia cô hoàn toàn không biết được thân phận của Vũ Hàn.
Cho nên khi gọi điện thoại hoặc khi quá tức giận, đều sẽ không khống chế được mà phát tiết vài câu. Mà Vũ Hàn lại rất cẩn thận, đã nhớ như in những lời nói đó.
“Dạ, khi mẹ nhắc đến bố, ánh mắt không giống như bây giờ chút nào. Có đôi khi còn rất. đáng sợ.
'Vũ Hàn hơi cụp mắt, cắn một miếng nhỏ bánh su kem.
'Trong lòng Lâm Mặc Ca mềm nhũn, cho dù 'Vũ Hàn có hận Quyền Giản Li như thế nào thì vẫn.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!