Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Mommy Bảo Bối: Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực

Dù sao đến cả chuyện nhảy lầu mất mạng cô cũng đã trải qua rồi, không lẽ còn sợ những chuyện khác sao?

Cùng lắm thì bị anh đánh vỡ đầu chảy máu, phát tiết chút là được.

Chỉ cần có thể ở bên cạnh hai đứa con, cô có thể chịu đựng hết mọi chuyện.

Đứng trên bàn công, nhìn Quyền Giản Li rời đi.

Cô mới về phòng ngủ, xách Nguyệt Nhi đang chơi game tối mày tối mặt ra khỏi phòng.

“Mẹ ơi chờ con một chút... Con sắp qua bàn này rồi...."

Nguyệt Nhi chu môi ồn ào, trong tay vẫn cứ ôm chặt lấy ái máy chơi game kia.

“Tới giờ ăn cơm rồi, lát nữa lại chơi tiếp!”

Nhìn cô bé ham chơi này, Lâm Mặc Ca thật sự không còn cách nào.

Cô ước gì Vũ Hàn cũng có thể giống như  Nguyệt Nhi, vô ưu vô lo, sống một cách thoải mái Vui vẻ.

Nhưng mà dựa theo tính tình của đứa nhỏ kia. thì lại càng giống Quyền Giản Li hơn.

Suy nghĩ nghiêm túc, làm việc cẩn thận.

Đối với người lớn mà nói, những đức tính này. đều rất tốt.

Nhưng đối với một đứa bé năm tuổi thì lại quá nặng nề.

Cô thật sự rất lo, nếu cứ tiếp tục như thế, vấn để của Vũ Hàn sẽ càng lúc càng nghiêm trọng.

Trong lúc suy nghĩ, Nguyệt Nhi đã quăng máy chơi game xuống, vội vàng lùa cơm vào trong. miệng.

“Vẫn là cơm mẹ nấu ngon nhất... Hôm nay Quyền Vũ Hàn lại không được ăn...”

Nguyệt Nhi giống như bà cụ non nói.

Làm Lâm Mặc Ca bật cười: “Bọn họ đi ăn ngon hơn, hôm nay là ngày quan trọng như thế, chắc chắn sẽ nấu rất nhiều món ngon, sơn hào hải vị..."

"Hừ, Nguyệt Nhi không thèm đâu. Nhìn cái mặt lạnh tanh của ông bố rẻ tiền kia, Nguyệt Nhi  nuốt không trôi. Ở chung với mẹ mới là hạnh phúc nhất.”

Nguyệt Nhi vẫn nhét đầy cơm vào mồm, gương mặt phình phình như bánh bao, cực kỳ đáng yêu.

Lâm Mặc Ca lập tức cảm thấy mắt cay cay, thật sự không ngờ Nguyệt Nhi luôn nghịch ngợm phá phách mà cũng có thể nói ra những lời nói ấm lòng như thế.

Cô thật sự may mắn, hai đứa con cưng đều rất quan tâm và nghe lời cô.

Cho nên cô mới càng phải nghĩ đủ mọi cách. để có thể được ở cùng với bọn nhỏ.

Có lẽ làvì còn nhớ chuyện chơi game, Nguyệt ăn xong cơm tối, tiếp tục làm ổ ở sofa chơi vui vẻ.

Lâm Mặc Ca đọn đẹp chén đũa, bất đắc dĩ lắc đầu.

Cô bé này quá là vô tư, cũng không biết giống ai nữa.

Đang định rửa chén, điện thoại lại run lên.

Lau khô tay nghe máy, giọng nói dịu dàng của Vũ Thần lại từ trong điện thoại truyền ra, trong nháy mắt, tỉm cô lại run lên.

“Mặc Mặc, hiện tại em có rảnh không? Anh muốn gặp em.”

Nói thẳng ra như thế này không giống với phong cách của Vũ Thần chơ lắm.

Lâm Mặc Ca nhìn Nguyệt Nhi đang vui vẻ năm trên ghế sofa chơi đùa, hơi nhíu mày: “Có chuyện gì sao? Không thể nói trong điện thoại được à?”

Hiện tại cô thật sự không biết phải đối mặt với Vũ Thần như thế nào.

Cô sợ bản thân sẽ dao động.

Lại lo lắng làm tổn thương anh ta lần nữa.

“Chuyện rất quan trọng, cần phải gặp mặt em mới nói rõ được...”

Vũ Thần đường như có chút sốt ruột, im lặng một lúc rồi đột nhiên mở miệng: '“Mặc Mặc, thật ra... anh có việc muốn nhờ em giúp.”

Hơi nhướng mày, đây là lần đầu tiên Vũ Thần mở miệng nhờ vả cô.

Trái tìm từ từ chìm xuống, cuối cùng vẫn đồng ý.

Cho dù thế nào thì cô cũng phải nói cho rõ ràng chuyện giữa cô và Vũ Thần.

Cô không muốn lại trốn tránh không gặp giống như năm năm trước nữa.

Như vậy sẽ chỉ làm Vũ Thần tiếp tục chìm đắm vào bên trong.

Cô nhất định phải tự tay giúp Vũ Thần bước ra, ra khỏi bóng ma của cô, làm anh ta có thể quay trở về dưới ánh mặt trời lần nữa.

Nếu không cô sẽ áy náy cả đời.

Hẹn xong địa điểm gặp mặt, lại dặn đò Nguyệt Nhi vài câu, lúc này mới thay quần áo đi ra ngoài.

Đầu đường phố ăn vặt, xe thể thao màu bạc có đường cong vô cùng xinh đẹp đang đậu ở nơi đó.

Vũ Thần ngồi trong xe, gương mặt vô cùng. nghiêm túc.

Cách đó không xa, một bóng người ánh mắt trong mắt.

Vẫn cứ là áo thun trắng quần cao bồi, giày cavans đơn giản.

Mái tóc đen nhánh mượt mà xõa ngang vai. 

Gương mặt sạch sẽ không có chút son phấn, sạch sẽ giống như học sinh.

Vẫn cứ giống hệt năm năm trước.

Cô bước từng bước một đến, giống như phá rách thời không, bước từ trong ký ức thanh xuân đẩy đau xót đến, cứ như vậy, lại một lần nữa, làm anh choáng ngợp trước vẻ đẹp đó.

Hơi thở đồn đập, trong mắt Vũ Thần rực rỡ lung linh.

"Mặc Mặc!”

Anh bước xuống xe chào đón.

Lâm Mặc Ca chạy chậm vài bước, đi đến khu vực gần đó.

Anh vẫn cứ thích mặc đồ màu trắng ngà, chỉ là thiếu niên xán lạn như ánh mặt trời lúc trước hiện tại trên mặt mày lại loáng thoáng có chút u buồn.

Thời gian thấm thoát trôi qua, người thay đổi, sao lại có thể chỉ là mình cô?

Khi còn nhỏ, luôn muốn lớn lên thật nhanh.

Cho nên mới lén mang giày cao gót, lén thoa son của mẹ.

Hoặc là bắt chước đáng vẻ hút thuốc, uống rượu của người lớn.

Mãi đến khi thật sự lớn lên rồi mới hối hận không thôi.

Nếu lúc trước lại trưởng thành chậm đi một chút, một chút nữa.

Khi gặp được sự lựa chọn, lại dũng cảm một chút.

Hiện tại có phải đã không cần hối hận quá nhiều rồi không.

Anh ta vô cùng phong độ mở cửa xe giúp cô, sau đó mới quay về chỗ ngồi của mình.

Bên trong không gian hẹp hòi, sợ nhất chính là đột nhiên yên lặng.

“Mặc Mặc, em vẫn kiên quyết muốn xin nghỉ sao? Em đã trả giá rất nhiều cho dự án ở Tuyết Thành, làm nhiều việc cho Lâm Thị như thế, không lẽ định từ bỏ thật sao?”

Tiếng nói dịu dàng giống như tiếng suối róc rách, chậm rãi làm nội tâm khô cạn của cô cảm thấy dễ chịu.

Quay đầu, nhìn vào đôi mắt trong sáng như trăng, rồi lại ẩn giấu chút u buồn kia, trong lòng Lâm Mặc Ca đau xót, nhịn không được giơ tay, muốn vuốt phẳng những đau thương ở giữa mày của anh ta.

Tay lại đột nhiên dừng lại giữa không trung, xấu hổ thu tay lại.

“Vũ Thần, thật ra, em thật sự không quan tâm Lâm Thị sẽ như thế nào. Dự án kia cũng chỉ là vì Lâm Quảng Đường dùng thủ đoạn đê tiện để ép buộc em tham dự. Hiện tại em chỉ muốn phủi sạch quan hệ, cuối cùng, sau này không còn liên quan gì đến nhà họ Lâm nữa.”

'“Thật sao? Không lẽ từ trước đến nay em chưa từng nghĩ đến chuyện thu hồi Lâm Thị?”

Vũ Thần giống như có chút kinh ngạc, trong mắt lộ ra chút bất an.

Lâm Mặc Ca lắc đầu, nói thật, cô chưa bao giờ có bất cứ ý tưởng nào với Lâm Thị cả.

Không phải là của cô thì cô sẽ không hi vọng xa vời.

Cô chỉ nghĩ rời xa sự uy hiếp của tên Lâm Quảng Đường tồi tệ kia, dẫn theo hai đứa con của cô sống cuộc sống tự do tự tại.

Vũ Thần lại càng thêm yên lặng, dường như có rất nhiều điều muốn nói.

Cuối cùng chỉ lạnh nhạt nói: “Nếu em vì muốn trốn anh thì thật sự không cần. Anh chỉ muốn giúp em hoàn thành tâm nguyện, chờ mọi chuyện thành công rồi, nếu em không muốn gặp anh, anh sẽ đi.”

Sắc mặt buồn bã, làm người ta đau lòng.

“Không, Vũ Thần, thật sự không liên quan gì đến anh cả. Không phải tôi muốn tránh anh, cho nên đừng nghĩ quá nhiều, được không?”

Cô thực sự không biết phải giải thích mọi chuyện như thế nào.

Biết rõ Vũ Thần vì cô nên mới vào Lâm Thị, cho nên cô mới càng áy náy bất an.

“Anh không cần làm bất cứ việc ngốc nào vì tôi nữa, không đáng! Anh còn có tương lai xán lạn, anh nên đến lĩnh vực càng thích hợp với anh để làm việc, không cần lãng phí ở Lâm Thị..."

Anh đột nhiên duỗi tay nắm chặt lấy tay cô: “ Không, Mặc Mặc, anh cảm thấy rất xứng đáng! Chỉ cần có thể làm em vui, anh làm cái gì cũng đáng! Em tin anh, không bao lâu nữa, anh sẽ giúp em cướp lại mọi thứ thuộc về em...”

Cô dần dần cảm thấy bất an.

Cô đã nghe Lý Chí Minh nói những lời tương. tự rất nhiều lần.

Lại nhìn anh ta, lo sợ bất an nói:" Vũ Thần, rốt cuộc anh định làm cái gì? Coi như tôi cầu xin anh được không, thật sự không cẩn làm gì vì tôi nữa, hiện tại tôi sống rất tốt, không cần phải hi sinh bất cứ thứ gì vì tôi...”

Cô không muốn phá hoại cả đời của anh ta.

“Không, em sống không tốt chút nào! Mặc Mặc, em không lừa được anh. Cho dù em có nói lời nhẫn tâm như thế nào thì cũng sẽ không làm anh lùi bước. Lần này anh sẽ kiên trì đến cùng! Sẽ không dễ dàng từ bỏ. Cho nên, em giúp anh, tin anh một lần, tiếp thêm can đảm cho anh được không? Chỉ cần em đứng phía sau anh, cho đù đằng trước là núi đao biển lửa thì anh cũng sẽ có đủ can đảm để xông qua...”

“Vũ Thần...”

Mũi Lâm Mặc Ca cay xè, mắt đỏ bừng.

Cho dù trái tìm cô đã chẳng chịt vết thương.

Nhưng mà vẫn không thể nào kháng cự lời tỏ  tình bộc bạch như thế này.

Chuyện anh ta muốn nhờ cô giúp, cũng chỉ là để cô đứng bên cạnh anh ta thôi sao?

Nếu là năm năm trước, có lẽ cô sẽ có can đảm.

Nhưng hiện tại.

Cô còn có hai đứa con, không phải lẻ loi một mình.

Cô phải suy xét, tính toán quá nhiều thứ...

“Xin lỗi Vũ Thần... ưm...”

Giọng nói đột nhiên im bặt.

Đôi một lạnh lẽo của cô bị đôi môi ấm áp của Vũ Thần bao phủ lấy.

Mang theo mùi hương tươi mát như ánh nắng mặt trời độc đáo của riêng anh ta.

Một lúc lâu sau, anh mới lưu luyến buông ra, giữa mày vẫn tràn ngập lo lắng.

“Anh đã nói rồi, còn để anh nghe thấy hai chữ kia nữa, anh sẽ trừng phạt em.”

Gương mặt Lâm Mặc Ca nóng lên, đột nhiên nhớ đến gương mặt lạnh lùng đến đáng sợ của Quyền Giản Li, nhịn không được run lên.

Anh ta giơ tay, cưng chiều phất qua khóe môi của cô, giọng nói mềm mại như gió xuân: “Anh đã cố gắng hết sức, không ngờ vẫn chậm một bước, nhưng mà anh sẽ cố gắng đuổi theo. Cho nên Mặc Mặc à, hiện tại em chỉ cần tin tưởng anh, đứng ở bên cạnh anh, chuyện còn lại, anh sẽ tự giải quyết...”

Giọng nói của anh giống như mang theo sự mê hoặc nào đó, dễ dàng làm cho cô cảm thấy hoảng hốt.

“Đi cùng anh đến một chỗ được không? Anh sẽ chứng minh cho em thấy, hiện tại anh cũng đã có đủ năng lực để bảo vệ em...”

Lưu luyến thu tay lại, chậm rãi khởi động xe.

Người đi đường vội vàng chợt lóe lên bên ngoài cửa sổ

Nhìn khung cảnh liên tục thay đổi, trong lòng cô có chút bất an.

“Chúng ta đi đâu thế?”

“Về nhà anh!”

Vũ Thần nhẹ nhàng nói, cười nhìn cô.

Nhà của anh tai?

Trong lòng Lâm Mặc Ca trầm xuống, quen biết bao nhiêu năm, Vũ Thần chưa bao giờ chủ động nhắc đến gia đình anh ta.

Sao hôm nay lại dẫn cô đến đó?

Trong lòng lại càng bất an hơn, lại không có cách nào mở miệng ngăn cản.

Quay đầu, nhìn góc nghiêng đẹp trai sạch sẽ của anh ta, trong lòng cô vẫn không có cách nào yên ổn...

Bóng đêm càng dày đặc.

Phố xá mới lên đèn, đêm, vừa mới bắt đầu.

Nhà cũ nhà họ Quyền.

Nhà cũ ~ nơi mà ngày thường yên lặng như một hồ nước sâu - hôm nay lại hiếm khi mà giăng đèn kết hoa, vô cùng nhộn nhị

Người hầu bận rộn chạy tới chạy lui.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận