Quay đầu trừng mắt nhìn vợ mình, giọng nói cứ vang đội hào sảng như cũ: "Tới cái gì mà tới! Bây giờ là giờ nào rồi, không phải hai tên nghiệp chướng kia còn không thấy bóng dáng đâu sao? Thật là, không có ai bớt lo hết!”
Ngô Ngọc Khiết mỉm cười: “Lúc nãy Nhạc Dũng đã gọi điện thoại về, báo là Giản Li đang trên đường đến, còn có cháu cưng Vũ Hàn của chúng ta nữa, sắp sửa gặp được rồi...
Lúc trước Vũ Hàn luôn ở trong nhà cũ, đột nhiên bị mang đi mấy hôm, trong lòng bà có chút trống vắng.
Ông cụ Quyển hừ lạnh: “Tôi còn chưa nói tới nó! Nó thích tới thì tới! Dù sao nó không tới thì tự chịu thiệt!”
“Ông đó, đúng là cáo già mà!” Ngô Ngọc Khiết hờn dỗi nói.
Tuy rằng bà không biết ông cụ và thằng hai đã hứa hẹn cái gì.
Nhưng nhìn từ mặt kết quả thì người thắng là ông cụ.
“Sao bà biết?" Ông cụ Quyền hiếm khi mà sinh động như thế, gương mặt cứng đờ kia lại còn xuất hiện nụ cười tùy ý.
"Mọi việc đều phải nhìn kết quả. Cho dù quá trình thế nào thì kết quả mới là quan trọng nhất, đúng không? Từ đầu tới đuôi ông chỉ mất 15% cổ phần trong tay thằng cả, nhưng thằng hai lại phải chia tay với người phụ nữ mà nó dây dưa suốt mười năm. Hơn nữa không phải thẳng cả cũng lợi dụng cơ hội này để về nước rồi sao? Một đổi hai, lần này ông thắng đậm rồi.”
Ngô Ngọc Khiết thong thả ung dung phân thích: “Thật ra để cổ phần trong tay thằng cả cũng không có tác dụng gì, không bằng tranh thủ cơ hội lần này để đổi lấy cơ hội về nước, sau này còn có thể thay đổi tốt hơn... Ông già ông, trông, thì có vẻ bất đắc dĩ nên mới phải làm thế, thật ra ngay từ lúc bắt đầu ông đã muốn làm thế rồi, đúng không?”
“Ha ha ha...”
Ông cụ Quyển ngửa mặt lên trời cười ha ha, trên gương mặt già nua lộ ra chút hồng hào.
“Xem ra vẫn là bà hiểu tôi nhất... Bà nói không sai, trận này trông có vẻ thua, nhưng trên thực tế tôi đã âm thầm dùng chiêu, buộc thằng hai phải thỏa hiệp, nhưng mà... haizz...”
Nói đến đây, lại từ từ thở dài: “Thằng cả cũng chỉ có thể dựa vào chút cổ phần này, bây giờ lại phải giao ra, sau này nó sẽ không có liên quan gì đến công ty nữa...
“Ông đã nghĩ ra cách đền bù cho thằng cả rồi đúng không? ông đó, luôn bất công với thằng cả, sao có thể để nó bị ấm ức được!? Còn công ty, Giản 1i mới là người thích hợp nhất để xử lý công ty, cho nên ngay từ nhỏ ông mới cố tình nuôi dạy nó, đúng không? Bởi vì ông đã nhận ra nó mới là thiên tài thương nghiệp từ lâu!”
Ngô Ngọc Khiết nói thẳng ra, ông cụ Quyển chỉ có thể cười ngượng ngùng.
Đi đến bên cạnh bà ngồi xuống.
Đôi mắt như chim ưng nhìn ra ngoài: “Đúng, là tôi đánh giá cao năng lực của nó, lại không ngờ nó còn ác hơn cả tôi... nếu không thì cũng không cần phải đuổi cả gia đình nhà thằng cả ra nước ngoài nhiều năm như thế...”
Đúng là trong ba đứa con trai, chỉ có thẳng hai Quyển Giản Li là người thích hợp để quản lý công ty nhất.
Anh làm việc tàn nhẫn, hành động quyết đoán.
Tuổi con trẻ mà đã có thủ đoạn sắc bén, tàn nhẫn, xử lý công ty vô cùng gọn gàng ngăn nắp, biến nó trở thành đế quốc thương nghiệp lớn nhất thành phố S.
Nhưng mà lại tàn nhân độc ác đến mức không buông tha cho người nhà của mình.
Ngô Ngọc Khiết oán trách: “Thật ra tôi cảm thấy chuyện này không thể trách thằng hai không... Ai bảo ông bất công với thằng cả quá làm gì?
Ông cụ Quyền im lặng.
“Tuy rằng thằng hai luôn im lặng không nói gì, ít nói kiệm lời, nhưng bản chất lại là người thích tranh cường háo thắng nhất! Mặt ngoài thì ông có vẻ thiên vị cho nó, nhưng trên thực tế lúc nào cũng nghĩ cho thằng cả, cho nên nó đương nhiên phải nghĩ đủ mọi cách để đẩy thằng cả ra khỏi tầm mắt ông. Ông đó, đừng có trách thằng hai ác, từ phương diện nào đó mà nói thì nó vẫn giống như đứa con nít, chỉ là muốn được bố khen ngợi mà thôi... Con trẻ trưởng thành không đúng cách thì phải tìm nguyên nhân ở trên người của người lớn!”
Cho dù như thế nào thì bà cũng đã làm mẹ.
Ít nhiều gì cũng có thể hiểu được suy nghĩ của con nhỏ.
Hơn nữa so với một thằng đàn ông như ông cụ Quyển thì bà suy nghĩ cẩn thận tỉ mỉ hơn một chút.
Ông cụ Quyển thở dài não nề: "Nếu là mấy nằm trước, tôi nhất định sẽ thổi râu trừng mắt, mắng bà ăn nói vớ vẩn! Có lẽ bây giờ già rồi, cẩn thận ngẫm lại, thấy bà nói cũng có lý.... Đúng là tôi quan tâm đến thằng hai hơi ít... cho nên mới làm tính cách của nó kỳ lạ như thế...”
Trong ba đứa con, ông dành tình yêu cho thẳng cả.
Dành sự kiên nhẫn cho thẳng ba.
Đối với thẳng hai thì, từ khi còn nhỏ, hai bố con đã đối đầu với nhau, chưa bao giờ chung sống hòa bình cả.
Đương nhiên cũng mất đi sự dịu dàng.
Theo tuổi càng lúc càng lớn, trong những đêm mất ngủ, cũng sẽ nhớ lại một vài chuyện quá khứ.
Có đôi khi sẽ đột nhiên hiểu ra, một số quyết định hoặc hành động nho nhỏ nào đó trước kia của ông lại ảnh hưởng rất lớn đối với con nhỏ.
“Ông có thể nghĩ được như thế là tốt lắm rồi... Sau này ông cũng nên kềm cái tính hấp tấp của mình lại, để ý đến cơ thể mình nhiều hơn. Chuyện của mấy đứa nhỏ cứ để tụi nó tự giải quyết...”
Thật ra Ngô Ngọc Khiết nghĩ rất thoáng.
Có lẽ con trai ruột của bà đã được đi truyền gen của bà, cho nên mới không thèm để ý đến chuyện kế thừa công ty.
Thậm chí có thể nói là không có chí phát triển.
Nhưng mà từ trước đến nay bà đều không muốn ép con trai đi làm cái gì, chỉ cần nó sống vui vẻ là được.
Ông cụ Quyền vỗ tay bà, giọng điệu có chút tang thương: “Ngọc Khiết à, suốt bao năm qua, bà có trách tôi bất công, không cho thẳng ba cơ hội không?”
Ngô Ngọc Khiết cong môi cười, sau đó mới nói: “Tấm lòng của bố mẹ nào cũng giống nhau. Trách hay không trách gì chứ? Huống chỉ Huyền Nhỉ vốn không thích làm việc trong công ty, tôi cảm thấy để nó tự do thoải mái như bây giờ cũng khá tốt...”
“Hừ, tự đo thoải mái gì chứ, suốt ngày chỉ biết. chui rúc vào đám phụ nữ! Là một tên trăng hoa! Già đầu rồi mà ngày nào cũng xuất hiện trên màn ảnh, lộ đầu lộ đuôi, kỳ cục! Đàn ông con trai, cho dù không thể lên chiến trường bảo vệ đất nước thì cũng phải đánh chiếm được một vùng trời riêng trong thương trường, mới coi như đạt được một ít thành công! ... Còn thằng ba bây giờ, đến cuối cùng cũng chỉ có cái danh phong lưu, có gì hay ho đâu!”
Cả đời ông cụ Quyền đều lăn lê bò lết trong. thương giới, là một người đàn ông cứng rắn kiên cường.
Tư tưởng đương nhiên rất bảo thủ.
Nếu đã là đàn ông thì nhất định phải giống ông, kiên quyết độc ác.
Nhưng cố tình thằng cả lại là đồ bỏ đi, tính cách nhẹ nhàng, không có chí cầu tiến.
Thẳng ba lại dựa vào “bán rẻ tiếng cười” để sống, suốt ngày trà trộn trong mấy chỗ trang gió, không khác gì mấy tên ẻo lả.
Thằng hai lại rất giống tính tình của ông ta, nhưng mà lại quá lạnh nhạt cao ngạo.
Lạnh nhạt đến mức không để ý đến tình thân.
Đến cả người bố là ông ta mà nó cũng không bỏ vào trong mắt.
Ba đứa con trai, lại không có cái nào bớt lo hết!
Ngô Ngọc Khiết bất đắc dĩ trừng mắt nhìn hắn: “Ông nhìn ông đi, lại bắt đầu mắng con nữa rồi. Không phải đã nói để tụi nhỏ tự quyết định chuyện của bọn nó sao. Chúng ta cứ yên lặng vui vẻ sống là được rồi... Dưỡng hoa, trồng cây, chơi đùa với cháu, hưởng thụ niềm vui gia đình... Phấn đấu cả đời, hiện tại cũng nên thả lỏng lại... Ông. cho rằng chúng ta còn có thể nhọc lòng thêm bao nhiêu năm nữa đây...”
Nói mấy câu, làm cho mắt ông cụ Quyền cũng đỏ lên.
Nắm chặt lấy tay của vợ: “Mấy năm nay, nếu không nhờ có bà kiên nhẫn ở bên cạnh khuyên nhủ, chỉ sợ tôi đã không chịu nổi từ lâu rồi... Ngọc Khiết à, sau này tôi sẽ đối xử với bà thật tốt.."
“Ai da, đều là vợ chồng già hết rồi, nói mấy thứ này làm gì, để bọn nhỏ nghe được sẽ xấu hổ chết mất.."
Gương mặt hơi ửng hồng, phong thái vẫn giống như lúc trước.
Thấy bà vẫn cứ ngại ngùng giống như thời thiếu nữ, làm ông cụ Quyền sảng khoái cười ha hả...
Hai người đang trò chuyện vui vẻ, đột nhí: thấy người hầu vội vàng chạy đến: “Ông chủ, bà chủ, cậu cả đã về rồi..."
“Thật sao?”
Ông cụ Quyển kích động đứng bật dậy, bước nhanh ra bên ngoài.
Ngô Ngọc Khiết cũng nhanh chóng chạy theo. sau.
Mới vừa bước được vài bước đã nhìn thấy một bóng dáng cao lớn bước vào phòng khách, chính là con trai trưởng của nhà họ Quyền, cậu cả Quyền Hi Phàm.
Mặc một bộ vest màu khói xám, khéo léo lại trầm ổn, giống hệt tính cách của anh ta.
Tuy rằng đã qua tuổi bốn mươi nhưng cơ thể vẫn vô cùng cường tráng, gương mặt không còn điển trai như thời còn trẻ, lại càng thêm trầm ổn, mang theo nét đẹp riêng.
Một người phụ nữ có đáng người nhỏ xinh, có phần đẩy đà đi theo phía sau anh ta, đó chính là vợ của anh ta, Tô Mai.
“Bối Con trai bất hiếu, mấy năm nay luôn ở nước ngoài, không thể ở bên cạnh bầu bạn với bố..."
Trong nháy mắt, mắt mọi người đều đỏ lên.
Tô Mai cũng quỳ xuống theo chồng, khẽ khóc nấc lên.
“'Haizz, về là tốt rồi, nói mấy lời này làm gì, mau đứng lên, mau đứng lên..."
Ông cụ Quyền nhanh chóng đỡ con trai dậy, suýt chút nữa đã rơi nước mắt.
Bọn họ đã từ biệt rất nhiều năm.
Mọi nhớ nhung khôn nguôi trong lòng đều tan thành mây khói vào giờ phút này.
Quyền Hi Phàm lén lau nước mắt, nhìn Ngô Ngọc Khiết, cung kính nói: “Dì, mấy năm nay nhờ có dì ở bên cạnh chăm sóc cho bố..."
" Được rồi.. Đều là người nhà, nói mấy lời xa lạ này làm chỉ... mau đứng lên...”
Ngô Ngọc Khiết cũng đỡ Tô Mai lên.
Bốn người ngồi xuống, người hầu đã pha trà xong.
“Hi Phàm, Tô Mai, đi đường mệt lắm đúng. không?” Ngô Ngọc Khiết thân mật kéo tay Tô Mai nói.
Tô Mai hơi mỉm cười, còn chưa trả lời thì chồng đã giành trước: “Dì, con không mệt. Nếu nói mệt thì làm sao có thể mệt bằng dì mấy năm nay vất vả chứ... Con không thể ở bên cạnh bố, đều là nhờ đi chăm sóc cơ thể của bố.
'“Thằng nhỏ ngốc này, nói mấy cái này làm gì, chăm sóc bố của con là bổn phận của đì, cần gì phải cảm ơn chứ.."
Ông cụ Quyển nhìn thằng con trai cả mà ông nhớ nhung rất lâu, mắt đỏ ngầu.
Cuối cùng vẫn kìm lòng lại được.
Lúc trước khi con trai cả rời đi, vẫn còn rất trẻ tuổi, chưa từng trải sự đời.
Không ngờ nhiều năm sau khi quay về, đã trở thành một phiên bản khác.
Trong lòng ông có vô vàn cảm xúc phức tạp.
Hơi thở dài: “Thằng cả, con đừng trách bố, bố cũng chỉ bất đắc dĩ... Chỉ khi làm thế này thì gia đình phân tán của chúng ta mới có thể sum họp... Con yên tâm, bố nhất định sẽ nghĩ cách đền bù cho con...”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!