Nhìn về phía An Giai Thiến: “Giai Thiến, chuyện tối nay cháu đừng để trong lòng! Dì gọi xe riêng đưa cháu về, hôm khác dì lại mời cháu ăn cơm xin lỗi sau...”
“Dì Ngọc Khiết, sao dì lại nói thế, muốn mời. thì cũng là để cháu mời dì..."
An Giai Thiến cố nén cảm xúc buồn bã, vẫn giữ lễ nghĩ chu đáo.
Lo sợ bất an nhìn Quyền Giản Lim cuối cùng chỉ có thể gật đầu: “Dì Ngọc Khiết, vậy cháu xin phép về trước, hôm khác gặp lại...”
Ngô Ngọc Khiết gật đầu, nhìn cô ta lưu luyến rời đi, hơi thở dài.
Cũng may mà An Giai Thiến rất biết điều, nếu chuyện ngày hôm nay diễn ra với người khác thì chỉ e đã bị lan truyền ra ngoài từ lâu rồi....
An Giai Thiến vừa đi, Lâm Mặc Ca lập tức có chút đứng ngồi không yên.
Hiện tại chỉ còn một mình cô là người ngoài.
Vũ Thần vẫn cứ nắm chặt lấy tay cô: “Mặc Mặc, anh đưa em về trước, xin lỗi, hôm nay làm. em sợ rồi...”
“Ù, không sao. Anh biết tôi không để bụng. mấy chuyện này mà...”
Lâm Mặc Ca nhìn thoáng qua con trai đang ngồi ngay ngắn, trong mắt thoáng hiện vẻ sầu lo.
Hai người đứng dậy đang định rời đi, lại thấy Vũ Hàn lộc cộc bò xuống ghế.
Lập tức đi đến trước mặt hai người.
Đôi mắt sáng bóng như đá hắc diệu ngây thơ nhìn hai người, cuối cùng đừng lại trên mặt Vũ Thần.
“Anh Vũ Thần, anh thật sự sẽ kết hôn với chị sao?”
Giọng nói non nớt lại vô cùng nghiêm túc.
Lâm Mặc Ca hơi cứng người, cô chưa bao giờ ngờ rằng Vũ Hàn sẽ hỏi ra vấn để này.
Trái tỉm tê rần.
Đứa nhỏ này lại bắt đầu khủng hoảng sao? Cậu bé lại sợ hãi sẽ mất đi mẹ sao?”
Vũ Thần ngồi xổm xuống, cưng chiều vuốt ve đầu cậu bé, dịu dàng hỏi: “Vì sao em lại hỏi như thế? Có phải Vũ Hàn cũng thích chị lắm đúng. không?"
Bởi vì lúc nãy khi ăn cơm Vũ Hàn đã từng nói, Lâm Mặc Ca cũng là mối tình đầu của cậu bé.
Vũ Hàn hơi gật đầu, lại lắc đầu: “Vũ Hàn rất thích chị, cho nên mới hi vọng chị có thể hạnh phúc! Anh Vũ Thần, anh có thể làm chị hạnh phúc không?”
Giọng nói non nớt lại làm cho mắt Lâm Ca nóng lên, nước mắt suýt chút nữa đã tràn mi mà ra!
Vũ Hàn, đứa nhỏ ngốc này!
Không lẽ cậu bé không biết chỉ khi ở chung với cậu bé thì đó mới là lúc mẹ hạnh phúc nhất sao?
Con trai thông minh lại hiểu chuyện như thế, vừa làm cô cảm động, lại làm cô đau lòng.
Đứa nhỏ này đã không thèm để ý đến sự hạnh phúc của bản thân mình rồi sao?
Cho nên mới hi vọng mẹ có thể hạnh phúc...
Thật đúng là một đứa nhỏ ngốc mà!
Sao cô có thể kết hồn cùng Vũ Thần được chứ? Đừng nói đến chuyện cô đã có hai đứa con, chỉ nói riêng gúc mắc giữa cô và Quyền Giản Li cũng đã chú định cuộc đời này cô không có duyên với Vũ Thần rồi.
Dưới đáy mắt trong trẻo của Vũ Thần tỏa sáng lung linh.
Tràn đầy tình cảm nhìn cô gái bên cạnh, cụp mắt, nhìn Vũ Hàn, gần từng chữ nói: “Đương nhiên, anh đương nhiên sẽ làm cho chị ấy hạnh phúc!”
'Thật sự sao? Móc ngoéo”
Hai mắt Vũ Hàn sáng lấp lánh, vươn đôi tay nhỏ múp thịt.
"Ừm, móc ngoéo, anh hứa với em được không...”
Vũ Thần nghiêm túc duỗi tay, ngay lúc sắp sửa móc vào ngón tay của cậu nhóc, cuối cùng Quyền Giản Li cũng không nhịn được nữa.
Đùng!
Cú đấm này suýt chút nữa đã đập thủng cả bàn!
“Quyển Vũ Hàn! Một thằng nhóc mà đến cả cuộc đời của mình còn chưa sống tốt như con thì lấy tư cách gì lo cho hạnh phúc của người khác hải? Đi về nhà với bố!”
Nói xong, lập tức xách cơ thể bé xíu của cậu nhóc lên, quăng vào trong lòng Nhạc Dũng giống như đang quăng một bịch rác.
Ngô Ngọc Khiết hoảng sợ mặt mày tái nhợt: “ Ui da, coi chừng, coi chừng ngã...”
Còn không đợi anh bước ra khỏi nhà ăn, đã có người hầu vội vàng chạy đến: “Cậu hai, cậu cả, cậu
Vũ Thần, ông chủ gọi các ngài đến thư phòng!
"Nè nè, ông cụ không gọi tôi hả?”
Quyền Huyền cà lơ phất phơ hỏi.
Người hầu lắc đầu, lui xuống.
“Ui cha! Quả nhiên người đẹp trai thường may mắn! Hôm nay lại trốn được một kiếp nạn rồi!” Quyền Huyền tự chúc mừng bản thân, bị Ngô Ngọc Khiết trừng mắt nhìn.
“Nói nhỏ chút! Con sợ bố con không nghe được sao?”
Thật ra bà có chút tiếc nuối vì ông cụ không gọi Huyễn Nhị, là bởi vì việc này không có liên quan gì đến Huyễn Nhi.
Từ phương diện khác mà nói thì chẳng khác nào đã loại trừ Huyễn Nhi ra bên ngoài.
Tuy rằng bình thường bà đều không tranh không đoạt, cũng không muốn để con trai bị cuốn vào cuộc tranh đấu của bọn họ.
Nhưng trong lòng vẫn cứ hụt hằng.
Bất đắc dĩ Quyển Huyền lại không hiểu bà, hiện tại anh ta chỉ nghĩ đến chuyện ăn nhậu chơi bời, rong chơi trong vòng tay ôm ấp của những người đẹp.
Những chuyện khác, anh ta đều không rảnh quan tâm đến.
“Đứa nó lên xe trước đi!”
Quyền Giản Li trầm giọng ra lệnh, lập tức bước về phía thu phòng.
Cho đù ông cụ không nói thì hôm nay anh cũng sẽ đi tìm ông ta.
Dù sao thì anh cả vẫn còn chưa ký tên lên hợp đồng chuyển nhượng cổ phần kia.
“Mặc Mặc, chờ anh một chút, chờ ra ngoài rồi anh sẽ giải thích rõ ràng với em...”
Giọng nói của Vũ Thần vẫn cứ trong trẻo như nước suối.
Cô hơi gật đầu, lúc này anh ta mới đi theo sau bố của anh ta, vội vàng rời khỏi nhà anh.
Chuyện ngày hôm nay đã đả kích rất lớn với
Vũ Thần vậy mà lại là trưởng tôn của nhà họ Quyền.
Hơn nữa còn cưỡng ép dẫn cô đến nơi này, cuốn cô vào bên trong trận phân tranh gia tộc, còn làm cô biết được một sự thật trần trụi.
Cô thật sự muốn có một người giải thích rõ ràng tất cả mọi thứ này cho cô biết.
“Tôi nói nè Tiểu ặc, lúc nãy cô gan thật đó! Còn đám đối đầu với tên bạo quân kia một mình nữa! Cho cô hai mươi like!”
Quyền Huyền giơ ngón tay cái với cô, cười đến quyến rũ tùy tiện.
Lâm Mặc Ca cười khổ, lúc đó cô đã giận điên người rồi, ai bảo tên kia đám trút giận lên người Vũ Hàn chứ.
Nhưng mà đến tận bây giờ cô vẫn chưa bình tĩnh lại.
Cảm giác chân vẫn còn mềm nhũn.
Dù sao thì khí thế trên người tên bạo quân kia cũng quá sắc bén.
Cô thật sự chỉ gắng gượng chống đỡ mà thôi.
“Ở chỗ này chờ chán lắm, để tôi dẫn cô ra ngoài chơi! Tôi biết gần đây có một quán bar vừa mới mở... Ai da đau...”
'Ngô Ngọc Khiết kéo mạnh lỗ tai anh ta, làm anh ta đau đến la oai oái!
“Mẹ, nhẹ thôi! Lỗ tai của con mẹ sắp rớt ra
“Ai bảo con ăn nói lung tung! Hôm nay không, được đi đâu hết, ở yên trong nhà cho mẹ!”
“Cái này hơi khó đó, con muốn đi ra ngoài hẹn. hồ với Tiểu Mặc Mặc...” Quyền Huyền nhe răng trợn mắt, còn không quên nháy mắt đưa tình với Lâm Mặc Ca.
“Câm miệng! Con đám bước chân ra ngoài, mẹ lập tức đánh gãy chân con!”
Ngô Ngọc Khiết sa sầm mặt, kéo con trai đi ra ngoài.
Bà ta không muốn con trai của mình có bất cứ quan hệ nào với người phụ nữ họ Lâm này!
Tạm thời không nhắc đến thân phận của cô, chỉ nói riêng việc cô có thể làm cho hai người là Vũ Thần và thằng hai đều quan tâm đến cô.
Chuyện này cũng đã đủ để chứng minh người phụ nữ này không phải người ngây thơ hiển lành gì!
Cho nên bà ta nhất quyết không thể bỏ mặt để con trai cưng của bà bị người phụ nữ này mê hoặc.
Lâm Mặc Ca cũng loáng thoáng đoán được một ít.
Cho nên cô cũng không trách Ngô Ngọc Khiết.
Thân là người làm mẹ, cô ít nhiều gì cũng có thể hiểu được tâm trạng của bà ta.
“Ai da, Tiểu Mặc Mặc, nhớ chờ điện thoại của tôi... A! Đau...”
Cách rất xa vẫn có thể nghe được tiếng quỷ khóc sói gào của Quyền Huyền.
Làm cô nhịn không được bật cười thành tiếng.
Chẳng trách cô bé Nguyệt Nhi kia lại có thể chơi chung với chú ba vui như thế, hai người bọn họ thật sự rất giống nhau.
Đều là loại người không sợ trời không sợ đất, Vô tư vô lo.
Nhưng mà cô cũng rất hâm mộ loại tính cách này.
Có lẽ chỉ có những đứa bé được lớn lên trong, tình thương của bố mẹ mới có thể có được tính cách này nhỉ?
Có thể tùy ý làm bậy, tùy ý gây sự.
Bởi vì bọn họ biết, cho dù mình có làm cái gì, gây ra tai họa gì thì cũng sẽ có bố mẹ xử lý giúp.
Hơn nữa sau khi xử lý xong vẫn sẽ yêu thương. họ như cũ.
Mà những đứa nhỏ giống Vũ Hàn đều thiếu sự yêu thương trầm trọng từ lúc còn nhỏ.
Cho nên chuyện gì cũng đều phải cẩn thận tỉ mỉ, thận trọng từng bước một.
Nhưng mà nghĩ đến Vũ Hàn đã cùng Nhạc Dũng đi lên xe, trong lòng cũng an tâm hơn một chút.
Cô cũng bước ra nhà ăn, bước về phía sân.
Bóng đêm như nước.
Là đòng nước ấm áp dịu dàng.
Sắp đến mùa mưa rồi nhỉ?
Đến cả gió đêm cũng mang theo chút hơi nước.
Bầu không khí oi bức giống như một tấm lưới nặng nề bao phủ ở trong lòng cô.
Áp lực, không thở nỗi.
Trong sân, bóng dáng bề xíu của Vũ Hàn đang. ngồi xổm trên mặt đất vuốt đầu Bell, giống như đang thì thẩm nói gì đó.
Bell vui vẻ lắc đuôi, đã rất lâu, rất lâu rồi nó chưa được gặp chủ nhân nhỏ.
Nhạc Dũng canh chừng ở bên cạnh, không hổ danh là vệ sĩ xứng chức nhất.
Dáng người anh ta rất cường tráng, chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ để người ta cảm thấy an toàn rồi.
Lâm Mặc Ca bước qua, ngồi xổm xuống hỏi: “ Đây là bạn thân nhất của con sao?”
Lúc trước Vũ Hàn từng kể với cô rằng cậu bé có nuôi một con chó tên là Bell, đó cũng là người bạn duy nhất có thể nghe cậu bé tâm sự.
"Dạ! Nó tên là Bell!"
'Vũ Hàn ngước đôi mắt sáng lấp lánh nhìn mẹ, thật sự rất vui vẻ vì có thể giới thiệu người bạn thân nhất của cậu bé cho mẹ biết.
Lâm Mặc Ca cười đầy cưng chiều, sờ gương mặt nhỏ của con trai, sau đó lại duỗi tay xoa đầu. Bell.
Bell thoải mái rên ư ử.
Tuy rằng nó không biết người phụ nữ này là ai, nhưng nó lại có thể cảm nhận được thiện cảm phát ra từ trên người của người này.
Cũng có thể cảm nhận được chủ nhân nhỏ rất thích cô.
Chủ nhân nhỏ thích, vậy nó cũng thích!
“Bell, cảm ơn mày đã luôn làm bạn với Vũ Hàn!”
Lâm Mặc Ca từ tận đáy lòng nói.
Nếu như không có Bell vậy thì tính cách hiện tại của Vũ Hàn chắc chắn sẽ càng thêm lạnh lùng và cẩn thận.
Cô không muốn, cũng không dám nghĩ đến hậu quả đó.
Nhạc Dũng nhìn thấy mọi chuyện từ đầu đến cuối cùng vẫn không giữ được bình tĩnh, mở miệng hỏi: “Cô Lâm, sao cô lại về đây cùng với cậu Vũ Thần thế?”
Trong lòng Lâm Mặc Ca đần trào lên chút chua xót.
Giật nhẹ khóe miệng: “Tôi cũng không biết chuyện này là như thế nào nữa...”
“Haizz, hôm nay ngài Li thật sự rất tức giận, e là chuyện này vẫn chưa xong đâu...
Anh ta đi theo ngài Li rất nhiều năm rồi, cũng. hiểu rất rõ về ngài Li.
Cho nên anh ta biết ngài Li nhất định sẽ tiếp tục truy cứu chuyện này.
Nói không chừng, lại sẽ dùng thủ đoạn quá đáng lại đáng sợ nào đó để trừng phạt cô Lâm.
“Vậy thì sao chứ, đến cả chết tôi còn không sợ, còn có cái gì có thể đọa được tôi nữa?”
Cô mệt mỏi cười, cho đù Quyền Giản Li thật sự buộc cô đi tự sát, nếu như có thể bảo đảm an toàn cho hai đứa con, cô cũng sẽ không chút do dự tự sắt ngay.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!