Không thể động đậy.
Nụ hôn của anh giống như che phủ trời đất.
Đem ý thức của cô từng chút từng chút một ăn mòn... tan rã đần....
Cô cố nén cảm giác hít thở không thông ập. tới, hàm răng trắng mở ra muốn cắn lên đôi môi kia.
Lại bị anh để dàng tránh thoát.
Liên tiếp mấy lần nhưng đáng tiếc đều thất bại!
“Buông ra... ưm...”
Lời nói bên môi đều bị anh cắn nuốt hết
Tùy ý cho anh hấp thu hết ngọt ngào chỉ thuộc về cô, nhưng lại không cảm thấy được thỏa mãn.
Ngọn lửa ở bụng dưới thiêu đốt càng thêm điên cuồng càn rỡ, trêu chọc trái tim hồi hộp của cô...
“Ah!..."
Lâm Mặc Ca chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bằng, sợ tới mức kêu lên một tiếng.
Giây tiếp theo lại bị anh ta nhấc bổng lên và kéo ra khỏi ghế sofa!
A!
Bắp chân của ngài Li đau đến co giật liền đứng không vững.
Hai người trong nháy mắt ngã xuống.
Hai người cùng ngã vào ghế sô pha da mềm mại, Lâm Mặc Ca ở dưới còn ngài Li ở trên.
“Ah...”
Thân hình cao lớn của anh suýt nữa đè xuống, lấy mạng côi
“Lăn ra khỏi người tôi... đè chết bà đây rồi!..."
Cô ra sức muốn đẩy anh ra nhưng anh lại không nhúc nhích tí nào.
Ngược lại, trong đôi mắt phượng yêu nghiệt kia lóe lên ánh sáng đã đạt được ý đồ xấu!
Đôi môi mỏng gợi cảm từ từ nhếch lên, cười đến mức mê hoặc chúng sinh, quỷ mị dị thường!
Lâm Mặc Ca giật mình vẻ mặt thất thần, sợ đến mức tim gan cũng co rút lại.
Lâm Mặc Ca nóng lòng ra sức vùng vẫy, hai nắm tay nhỏ đấm lung tung vào trước ngực anh.
Lại bị anh dễ dàng nắm lấy, trói lại sau đó đè trên đỉnh đầu.
“Ưm ưm...”
Cô liều mạng vặn vẹo cơ thể, thế nhưng không cẩn thận đá vào vết thương của anh.
Hí...
Ngài Li đau đớn hít một hơi khí lạnh rồi nhe răng trợn mắt.
“Mèo hoang nhỏ không nghe lời! Xem ngài đây trừng trị cô như thế nào!”
"A!"
Lâm Mặc Ca hoảng sợ không ngừng run rẩy toàn thân như có dòng điện chạy qua làm tê liệt cô.
Thẩm mắng mình không chịu thua kém.
Rõ ràng là ghét người này muốn chết, thế. nhưng hết lần này tới lần khác thân thể lại thành thật như thế...
Áo ngủ trên người anh sớm đã lột ra, trong lúc giằng co vô tình lộ ra cơ bắp cường tráng.
Dưới ánh sáng màu bạc của vắng trăng hòa trộn với màu mật ong của làn đa anh tạo nên thứ ánh sáng óng ánh diệu kỳ!
“Biến đi..."
Cô dùng tay làm thành móng vuốt hung tợn cào lên lưng anh.
Ngài Li đau đến nỗi cơ thể run lên, bụng dưới lại chợt căng thẳng.
“Mèo hoang nhỏ...”
Động tác của anh càng thêm thô bạo, xẹt một tiếng liền trực tiếp xé áo ngủ của cô thành từng miếng vải!
“Ưm...”
Lạch cạch.
Ánh sáng màu cam địu dàng chiếu sáng tình cảnh của căn phòng.
Ánh sáng bất ngờ xuyên qua làm cho hai người cùng lúc nhắm mắt lại.
"Ồ? Bố rẻ tiền, bố đang đấu vật với chị gái sao?”
Âm thanh non nớt hơi mang theo giọng khàn khàn của trẻ con vang lên ở bên người.
Lâm Mặc Ca mở mắt nhìn, Nguyệt Nhi mặc đồ ngủ đang ngơ ngác đứng ở bên sô pha, vẻ mặt ngây thơ chớp chớp đôi mắt sáng như đá đen nhìn cô.
Bố đang vật lộn với chị gái sao?
Một câu hỏi đã làm cho Lâm Mặc Ca hai má ửng đỏ, hận không thể tìm một khe hở để chui vào!
Cô cho rằng bọn nhỏ đều ngủ rất say, ai ngờ ngay cả Nguyệt Nhỉ cũng bị đánh thức!
Cô lúng túng liếc mắt nhìn bốn phía nhưng cũng may không thấy bóng dáng Vũ Hàn.
Nghĩ đến đứa nhỏ kia thông minh, đương nhiên là sẽ không theo Nguyệt nhỉ ra ngoài làm bừa.
Thế nhưng điều cô thật sự không ngờ tới là cô bé Nguyệt Nhi này lại bật đèn!
Nhưng Quyền Giản Li lúc này không có mảnh vải che thân vẫn cứ nằm sấp trên người cô
Hơn nữa, ở bên dưới cái thứ cao ngạo kia vẫn hiên ngang đứng thẳng không hề có dấu hiệu suy yếu!
“Lăn về phòng đi! Ai cho con ra ngoài!”
Trong đôi mắt phượng của ngài Li tràn ngập lửa giận.
Anh đang hưng phấn muốn chạy nước rút, ai ngờ lại bị nhóc con này quấy rầy làm mất đi hứng thú!
Nếu không phải đó là con ruột của mình thì ngài Li đã đánh nó văng vào tường, nhưng giờ thì một cái tát cũng không nỡ.
Nguyệt Nhỉ chỉ tò mò quan sát hai người nào có quan tâm bố có tức giận hay không.
“Trong cái đầu bé nhỏ của cô bề thật sự là nghĩ không ra.
Tại sao bố rẻ tiền và mẹ lại có tư thế này trên. ghế sô pha?
Chẳng lẽ rất thú vị sao?
Một tỉa sáng chợt lóe lên liền bỗng nhiên tỉnh ngộ
“À ờ, con hiểu rồi! Ông bố rẻ tiền đang chơi trò chơi với chị gái! Con cũng sẽ chơi!... Chú Ba mỗi lần cùng chị lớn xinh đẹp chơi trò chơi đều không mang theo con, lần này con cũng muốn!..."
Lộp bộp.
Lâm Mặc Ca đáy lòng nặng trĩu.
'Tên Quyền Huyền kia rốt cuộc ở trước mặt Nguyệt Nhỉ đã làm cái gì!
“Ngoan, đây cũng không phải..."
“Biến đi! Đừng cản trở chuyện của ông đây! Con muốn chơi trò chơi này vẫn sớm hơn hai mươi năm!..."
Ngài Li lại gầm lên một tiếng, hốc mắt tức muốn nứt ra.
Chỗ nào đó trên thân thể sưng lên sắp nổ tung. đứng không dậy nổi, mà nhóc con này vẫn cứ không biết điều, thật sự sắp bức ngài Li phát điên!
Lâm Mặc Ca tức giận đến cực điểm, mắng cô thì có thể dựa vào cái gì mà mắng cục cưng của. cô!
Bốp!
Một tiếng trong trẻo vang lên trong phòng. khách.
Trong khi đó: “Anh im miệng lại cho tôi!”
Là Lâm Mặc Ca quát lớn một tiếng.
Ngài Li chỉ cảm thấy trên mặt một trận đau rát, chua xót đến cực điểm!
Vẫn là vị trí và sức mạnh như ban đầu!
“Người phụ nữ chết tiệt! Sao cô lại tát tôi một cái nữa!?"
Lúc ở nhà tổ thì người phụ nữ này vì mối tình đầu kia mà tát anh một cái!
Hiện tại vậy mà là vì Quyền Vũ Hàn lại cho. anh một cái tát!
Cô ấy nghiện tát sao?
Từ trong cổ họng anh phát ra tiếng trầm thấp khàn khàn gào thét mang theo uy thế làm kinh sợ lòng người.
Nguyệt Nhi ngây ngẩn cả người.
Cũng không phải bởi vì ông bố rẻ tiền gầm lên giận dữ, mà là bởi vì một cái tát của mẹ!
“Đúng rồi! Chị gái thật có khí phách!..."
Cô bé phấn khích vỗ tay, không nghĩ tới ông. bố rẻ tiền cả ngày hung dữ như vậy mà cũng có lúc bị mẹ đánh!
Ngọn lửa ngút trời trong mắt ngài Li, gần như muốn thiêu đốt cô bé thành tro tàn!
Bắt gặp đôi mắt trong veo nhưng đẩy tức giận đó, tim cô bé run lên.
Lúc này cô gái nhỏ dưới thân hai gò má ửng hồng, thở đốc. Trong đôi mắt trong veo lóe lên tia lửa giận, lại giống như ánh sáng đầy màu sắc đẹp đến mức làm cho người ta ngộp thở!
Lâm Mặc Ca thừa dịp anh ta hoảng hốt, liền càu nhàu và tàn nhẫn đạp anh một cước.
“Aish... Chết tiệt... A...”
Ngài Li đau cuộn tròn thành một vòng, kêu rên từng trận.
Cô thì nhân cơ hội rút người chạy trốn, tiện thể đem Nguyệt Nhi đang háo hức đứng ở một bên ôm vào trong ngực, tránh xa anh ra.
Nhìn người đàn ông như sát thần kia, lúc này lại đáng thương cuộn mình trên sô pha làm cô hả giận vô cùng.
Hừ lạnh một tiếng: “Đây chính là báo ứng từ con ruột của anh!"
Dứt lời liền xoay người rời đi.
“Chờ một chút...tôi... chân đau..”
Anh hiếm khi phát ra giọng nói yếu ớt như vậy từ miệng của mình.
“Đáng đời! Đau chết đi!”
Lâm Mặc Ca lẩm bẩm một câu, cũng không quay đầu lại ôm Nguyệt Nhi đi về phía phòng ngủ.
Nguyệt Nhi hướng về phía anh làm mặt quỷ, anh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi mà cũng không thể làm gì được.
“Cô... đứng lại cho tôi! Tôi đếm đến ba, lại đây cho tôi! Nếu không, đừng trách tôi không lễ độ!..."
Ngài Li còn chưa hết hy vọng, nghiến răng nghiến lợi nói.
Lâm Mặc Ca dừng bước, người đàn ông này lại đe đọa cô.
“Một!”
Thân thể ngài Li vẫn cuộn mình như trước cùng sắc mặt tái nhợt đổ mồ hôi.
Lâm Mặc Ca không nhúc nhích, không bước tiếp cũng không quay đầu lại.
Ngài Li trong lòng mừng rỡ, xem ra người phụ nữ này vẫn còn biết sợ.
“Hai!”
Ngài Li trong lòng cười thầm với chính mình, người phụ nữ này nhất định sẽ xoay người trở lại.
Khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng bởi vì cảm giác đau đớn trên đùi mà trở nên vẫn vẹo.
"Ba.."
“Phanh!"
Chữ ba còn chưa nói ra miệng, thì đáp lại anh lại là tiếng đóng sập cửa.
Sự yên lặng.
Sự yên lặng như chết.
Cả phòng khách chỉ có tiếng trái tim nhỏ bé vỡ vụn của ngài Lị
Người phụ nữ chết tiệt này lại đám đùa giỡn. anh!
Phanh!
Một quyền nặng nề đánh vào sô pha, rồi lại động đến bắp chân một trận đau nhức, đau đến. nhe răng trợn mắt.
Cuối cùng vẫn không có sức lực đi đòi lại...
Cô khóa trái cửa phòng lại mang ghế chống cửa lại.
Lâm Mặc Ca lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nguyệt Nhi lẩm bẩm từ trên người cô trượt xuống, hướng về phía Vũ Hàn khoe khoang: “Mẹ vừa rồi siêu khí phách tát ông bố rẻ tiền một cái! “Thật đỉnh ~!
Vũ Hàn vẻ mặt khiếp sợ nhìn mẹ lại đột nhiên. nhớ tới lúc trước ở nhà tổ nhà họ Quyền, mẹ hình như cũng từng đánh bố.
Khi đó cậu và chú Nhạc Dũng ngồi trên xe, mặc dù nhìn không rõ ràng lắm, nhưng vẫn nghe được tiếng gầm giận dữ của bố.
Mẹ đúng là người đũng cảm nhất trên đời.
Đột nhiên phát hiện tóc mẹ lộn xộn, quần áo. xuyên thấu, đôi mắt to hiện lên một tỉa u buồn.
“Mẹ, có phải bố lại ăn hiếp mẹ không?”
Bởi vì lần trước mẹ bị bố ăn hiếp đã khóc rồi chạy về nhà.
Lâm Mặc Ca trong lòng hoảng sợ, ý thức được đứa nhỏ lại hiểu lầm cái gì.
Vội vàng ôm hai nhóc con vào trong ngực.
“Không có, bố con luôn luôn như thế, mẹ sẽ không có chuyện gì. Không phải Nguyệt Nhi đã nói sao? Vừa rồi là mẹ ra tay đánh người trước, mẹ ất giỏi đấy!”
“Ừm ừm, mẹ thật uy vũ!”
Nguyệt Nhỉ vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn cô.
Lúc này Vũ Hàn mới yên tâm, nhưng nắm đấm nhỏ vẫn nắm chặt như trước.
Cậu thực sự muốn lớn lên nhanh hơn, vì như vậy cậu mới có thể bảo vệ mẹ.
"Ngoan, mẹ mệt quá, Vũ Hàn và Nguyệt Nhỉ ngủ cùng với mẹ có được không? ”
"Ùm, Nguyệt Nhi đỗ mẹ ngủ."
“Mẹ ngủ ngon!”
Hai nhóc con kia cũng nhanh nhảu chui vào trong ngực cô.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!