Bởi vì Giản Li tiếp nhận công ty nên trợ lý Lý mới có thể làm việc dưới tay anh.
Sau đó Giản Li cách chức hết những người kì cựu trong công ty, cứ ai là người đi theo cô và ông cụ Quyền. Cũng là vào lúc đó, trợ lý Lý rời khỏi chức vụ, sau đó xuất ngoại.
Mấy ngày trước, đột nhiên Giản Li gọi điện thoại cho trợ lý Lý, bảo anh ta điều tra người phụ nữ mang thai hộ năm năm trước.
Sau khi trợ lý Lý mang theo tư liệu về nước thì cảm thấy không ổn.
Lúc này mới đi tìm Ngô Ngọc Khiết trước.
Ngô Ngọc Khiết hoảng sợ khi nhìn thấy người phụ nữ trên tư liệu.
Hóa ra lại chính là người phụ nữ làm cả nhà họ Quyền chướng khí mù mịt mấy ngày này, Lâm Mặc Ca.
Bởi vậy, bà mới hẹn Lâm Mặc Ca ra để nói cho. rõ ràng.
“Cô Lâm nói thẳng đi, cô muốn cái gì?” Giọng Ngô Ngọc Khiết lạnh như bằng, trong giọng. nói mềm mại không có chút cảm tình nào. Ngược lại còn mang theo đầy khinh bi.
“Hợp đồng mang thai hộ lúc trước đã viết rõ ràng, nếu cô Lâm mưu toan muốn cướp lại quyền nuôi con hoặc là dây dưa không rõ ràng với cố chủ thì phải bồi thường gấp đôi tiền phạt vi phạm hợp đồng. Điểm này, tôi nghĩ Cô Lâm còn chưa quên chứ?”
Lâm Mặc Ca hít sâu một hơi: "Vâng, tôi biết. Nhưng theo lời bác gái nói, chẳng lẽ Vũ Hàn chính là đứa bé lúc trước tôi sinh ra. Còn Quyền Giản Li kia..."
"Cô Lâm! Cô đừng diễn nữa. Đôi mắt của cô không thể nói dối tôi. Ngày đó ở nhà họ Quyền, thái độ của cô đối với Vũ Hàn không phải là thái độ đối với một đứa bé bình thường, mà là tình yêu người mẹ đối với con ruột. Tôi cũng là một người làm mẹ, loại ánh mắt này tôi vừa nhìn đã biết."
Ngữ điệu Ngô Ngọc Khiết hơi cao lên: "Tôi ô tiếp cận hai bố con bọn họ là vì mục đích gì,cũng sẽ không truy hỏi cô làm sao biết được thân phận của Vũ Hàn. Nhưng mà Cô Lâm, tôi có thể nói cho cô biết, đù như thế nào thì cô cũng sẽ không thành công đâu.”
Lời cần nói, đã nói rất rõ ràng.
Đứa bé, cô đừng nghĩ lấy được.
Gả vào nhà họ Quyền lại càng là mơ mộng hão huyền.
Lâm Mặc Ca chua xót trong lòng.
Sao cô lại không nghĩ đến kết quả này cơ chứ.
Thẳng lưng, cô cố gắng nặn ra một nụ cười: "Bác gái lo lắng nhiều rồi, tôi chưa từng nghĩ muốn lấy đứa bé về, càng không nghĩ tới sẽ có liên quan gì đến Quyền Giản Li. Một người có tính khí thối như vậy, tôi không thể chịu đựng được.”
Ngô Ngọc Khiết nhìn cô sâu xa, lời nói của cô cũng không giống như đang nói dối
Sự việc này thật ra cũng rất rõ ràng, cho dù cô có muốn lấy đứa bé về thì cũng không có khả năng đấu được nhà họ Quyền.
Về phần tính tình thẳng hai thì quả thật có hơi lớn. Ngay cả người đàn ông mà An Giai Thiến cũng không thể nắm giữ thì một Lâm Mặc Ca nho nhỏ, làm sao có thể nắm chắc được.
Cái trán trơn bóng hơi nhăn lại, bà đưa tay lấy ra một phong thư từ trong túi.
Lâm Mặc Ca cúi đầu liếc mắt, cũng không nhúc nhích.
Cô nhìn chằm chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt.
Cử chỉ tao nhã, duyên đáng sang trọng nhưng lại hời hợt.
Giống như những người khác của nhà họ Quyền.
"Bắc gái có ý gì?"
"Năm trăm vạn đối với cô Lâm chắc là đã đủ cơm áo gạo tiển cả đời rồi chứ? Tôi nghĩ với trí thông minh của cô Lâm đương nhiên phải hiểu được, chỉ nên vừa phải mà thôi. Chuyện này coi như là một bí mật, vĩnh viễn giữ kín.”
Ánh sáng trong mắt Ngô Ngọc Khiết đâm vào tim Lâm Mặc Ca làm cô đau xót.
Tuy nhiên với biểu hiện của Ngô Ngọc Khiết thì Quyền Giản Li cũng không biết thân phận thật sự của cô.
Không hiểu sao cô lại thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đồng thời lại cảm thấy có chút tiếc nuối.
Nếu, Quyền Giản Li biết chân tướng thì sẽ như thế nào?
Cái nếu như đó cô không nghĩ cũng biết, chính mình căn bản không có cơ hội và tư cách kia...
Cô ngước mắt lên, tràn đầy vẻ chắc chắn: "Bác gái không cần như vậy, vốn dĩ tôi cũng không có ý muốn bất cứ thứ gì.”
"Vậy cô nghĩ sao?" Ngô Ngọc Khiết nhướng, mày, trong lòng càng thêm bất an.
'Ngữ khí cũng trở nên khắc nghiệt hơn: "Cô Lâm, chẳng lẽ cô muốn nói chuyện này cho Giản Li? Nếu cô ôm tâm tư như vậy mà có thể gả vào nhà họ Quyền, vậy thì cô sai lầm lớn rồi. Lấy thân phận của cô thì vĩnh viễn cũng không có khả năng gả vào nhà họ Quyền. Điểm này, tôi nghĩ chắc hẳn cô đã rõ ràng. Giản Li ở vị trí cao đã định trước rằng vợ của nó cũng không phải người bình thường. Thân ở hào môn, cho dù là hôn nhân thì cũng phải liên quan đến lợi ích. Giản Li tuyệt đối không phải người mà loại thân phận như cô có thể trèo cao được.”
Dáng vẻ cả vú lấp miệng em của bà làm cho đầu ngón tay Lâm Mặc Ca lạnh lẽo.
Quả nhiên, không phải người một nhà thì không vào một cửa.
Ông cụ Quyền, Quyền Giản Li, bây giờ lại còn có thêm người phụ nữ này.
Tính tình đều như nhau... Rất khó chịu.
Cô lạnh lùng cười nhạo một tiếng: "Bác gái, nếu không phải nể tình bác là trưởng bối, tôi căn bản sẽ không ngồi ở chỗ này nghe bác nói những, thứ này. Cho dù thân phận tôi có thấp kém đến đâu thì cũng có tôn nghiêm. Không phải tôi làm tất cả mọi thứ đều vì tiền.”
Năm năm trước, cô thực sự vì tiền.
Nhưng khi đó, là vì cứu mạng mẹ mình.
Mà bây giờ tuy rằng cô thiếu tiền nhưng cũng sẽ không tùy tiện lại vứt bỏ tự tôn của mình một lần nữa.
''Ha ha, là tôi không đúng, không ngờ cô Lâm đây cũng là một người phụ nữ cao ngạo."
Lời nói của Ngô Ngọc Khiết lại tràn đầy trào phúng và khinh bỉ.
"Vậy không biết cô Lâm đây muốn như thế
nào? Chẳng lẽ phải ở bên cạnh Giản Li, dây dưa không đứt với nó sao?”
Lâm Mặc Ca trĩu mày, cô không muốn để ý tới ngữ điệu châm chọc trong lời nói của bà.
Cô cắn chặt răng: "Bác gái muốn tôi làm gì?"
"Rời khỏi đây! Rời đi thật xa, không được xuất hiện trước mặt Giản Li và Vũ Hàn nữa, cũng, không được có bất kì liên hệ gì với những người ở đây.”
Giọng nói uyển chuyển nhưng từng lời nói ra vô cùng khắc nghiệt, lạnh như băng.
Hô hấp Lâm Mặc Ca căng thẳng.
"Điều này là không thể. Tất cả người thân và bạn bè của tôi đều ở đây, đây là nơi tôi sống hai mươi năm, tại sao tôi phải rời đi?”
“Thật ra là cô không muốn rời khỏi Vũ Hàn.
Ở lại chỗ này, ít nhất cô còn có thể gặp lại con trai một lần.
Cô không muốn vừa mới nhận ra nhau đã phải cắt đứt liên lạc về sau nữa.
Như vậy là không công bằng đối với Vũ Hàn.
Chính xác là cả ký ức của cô.
Hạnh phúc, đau đớn, buồn bã, không thể nào quên.
Dù là đoạn nào, đối với cô đều là những bằng chứng sống động.
Cô không muốn lại mang theo Nguyệt Nhi lang bạt khắp nơi.
Cô bé không làm gì sai, dựa vào cái gì mà bị đuổi đi rồi bị lưu đày, nếu cô ấy?
"Vậy là cô muốn đối đầu với tôi đến cùng? Cô Lâm, nếu cô muốn lén lút mang Vũ Hàn đi, tôi khuyên cô, sớm chết tâm đi.”
Rõ ràng là Ngô Ngọc Khiết đã có chút tức giận.
Bà ghét nhất chính là loại người bướng bỉnh mềm cứng không ăn, dầu muối không vào.
Cô cười chua xót: "Tôi chỉ hy vọng con tôi có thể hạnh phúc mà thôi, cũng không cầu gì..."
Lúc này Ngô Ngọc Khiết mới thở phào nhẹ nhõm, thản nhiên nói: "Cô có thể yên tâm, Vũ Hàn ở nhà họ Quyền được chiều chuộng, hưởng. thụ đãi ngộ như vương tử, mọi thứ ăn, dùng đều là tốt nhất.”
Lâm Mặc Ca cụp mắt, không nói gì.
Trong đáy lòng lại âm thẩm cười giễu.
Bà nghĩ rằng cho một đứa trẻ những thứ tốt nhất là đã đủ sao?
'Trái tìm của đứa trẻ thì sao? Những cảm giác thiếu tình yêu và an toàn thì sao?
Làm thế nào để bù đắp?
'Tuy rằng hiện tại cô cam đoan cùng Ngô Ngọc Khiết rằng sẽ không mang Vũ Hàn đi.
Nhưng đáy lòng cô lại âm thầm hy vọng.
Nếu thật sự có cơ hội, nhất định cô sẽ liều lĩnh. mang Vũ Hàn di. Bởi vì chỉ có cô mới có thể cho 'Vũ Hàn tình mẫu tử trọn vẹn.
Cô không muốn để cho con trai mình lại ở trong cái nhà lạnh như bằng kia, sống dựa đấm...
Cô giật khóe miệng, cười cứng ngắc: "Những thứ này tất nhiên là tôi biết. Sinh ra ở nhà họ Quyền, chính là vương tử ngậm thìa vàng, đương nhiên dù là ai cũng kém xa. Thế nhưng, yêu cầu của bác gái cũng quá hà khắc rồi, thứ cho tôi không cách nào làm được.”
Điều cô nói tất nhiên là chuyện rời khỏi nơi này.
Ngô Ngọc Khiết khẽ nhắm mắt một lúc lâu mới thở đài một tiếng.
Nhìn người đàn ông mặc đồ đen đứng bên cạnh, trợ lý Lý lập tức thầm hiểu, lấy ra một quyển tài liệu đặt lên bàn.
Ngô Ngọc Khiết đưa tay ra, mở tập tài liệu ra: "Những người này đều là nhân sĩ tỉnh anh tôi lựa chọn kỹ càng. Các ngành nghề đều có, dù là thân phận hay địa vị xã hội đều xứng đôi với cô Lâm. Bất cứ ai trong này đều có thể để cho Cô Lâm sống một cuộc sống sung túc đầy đủ..."
Nhìn từng phần hồ sơ trong tập tài liệu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Mặc Ca trắng, bệch.
Cái này rõ ràng chính là hồ sơ xem mắt mà.
Lông mày cô nhíu chặt, giọng nói khẽ run rẩy:
"Bác gái, đây là bác có ý gì?”
Ngô Ngọc Khiết tao nhã nhấp một ngụm cà phê, không nhanh không chậm: "Nếu cô Lâm cố ý không chịu rời đi, vậy cũng chỉ có thể nhanh chóng tìm người để gả. Như vậy thì cô Lâm cũng có chỗ dựa, mà tôi cũng có thể yên tâm. Có lẽ cô sẽ cảm thấy tôi hèn hạ không có nhân tình nhưng cô Lâm này, tôi là mẹ của Giản Li nên đương nhiên là muốn giúp nó xử lý tốt mọi việc. Tôi tuyệt đối sẽ không để cô Lâm hủy hoại nó, hủy hoại thanh danh nhà họ Quyền. Điều này... Cô hiểu không?”
Bà khinh thường nhìn Lâm Mặc Ca rồi lại tiếp tục nói: "Chuyện này, dù sao cũng không có gì vinh quang. Nếu náo loạn lên thì đối với ai cũng không tốt. Cho đù cô Lâm không quan tâm đến thanh đanh nhưng tôi quan tâm. Tôi đường đường là người nhà họ Quyền, không có khả năng bởi vì một chuyện nhỏ như vậy bị che mắt. Cho nên, tôi hy vọng cô Lâm nhanh chóng cho tôi một đáp án, là rời đi hay là lựa chọn... Kết hôn với bất cứ ai ở đây.”
Lâm Mặc Ca cảm thấy tay mình đang run rẩy.
Nhưng cô không có khả năng phản bác.
Có lẽ, bà ấy nói đúng.
Chuyện này nếu náo loạn lớn thì nhà họ Quyền đương nhiên sẽ hy sinh cô để bảo toàn thanh danh của mình.
Đến lúc đó, ngay cả cơ hội chọn một trong hai này cũng không có...
'Thế nhưng, lựa chọn một trong hai đáp án. này đều tàn khốc...
Rời đi, chính là diệt sạch tất cả hy vọng, của cô.
Kết hôn sao ? Ha ha, chính là để cho tự tay cô chôn vùi hạnh phúc cả đời của mình.
Nhưng cô có lựa chọn sao?
Trên danh nghĩa là chọn một trong hai nhưng trên thực tế, không phải chỉ có một lựa chọn sao...?
''Ha ha, không ngờ bác gái lại nghĩ chu đáo như vậy vì tôi..."
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!