Nói rằng đó là để tránh bị các phóng viên bao vây.
Nhưng trên thực tế, cô ta có tâm tư gì, tìm hiểu liền biết.
Mọi người đều hiểu, ở lại ngủ vào ban đêm là biểu hiện mối quan hệ gì.
Chỉ là Quyền Giản Ly vô tâm, không nghĩ về những vấn để này.
Bởi vì tâm trí của anh đều đặt ở trên điện thoại di động.
Thế nhưng chuông điện thoại lại không vang, lên lần nào.
Sau khi nghe tin anh sinh bệnh cần phải nhập viện, hầu như tất cả những người có quan hệ cùng người không quan hệ đều đã đến thăm.
Nhưng có duy nhất một người, cái người cầm đầu hại anh nằm viện lại nhất quyết không lộ diện.
Tưởng chừng như đã sớm quên mất anh.
Hoàn toàn quên sạch...
Mà trước đó Mạc Dịch Vân ở trước mặt anh nói không ngừng nghỉ về những cái có quan hệ với tình yêu, cũng khiến anh khắc sâu trong tận đáy lòng.
Cho nên những ngày này anh giận dỗi, kiềm. chế bản thân không để mình gọi cho người phụ nữ kia.
Anh muốn dùng điều này để chứng minh, Quyển Giản Li anh không yêu bất luận một người nào.
'Nhưng mà, hiện tại, anh đột nhiên phát hiện, trận hờn đỗi này không có chút ý nghĩa gì.
Đây chỉ là trận chiến đơn phương của một mình anh.
Anh càng để ý đến, thì càng chứng tỏ rằng. anh đã thua...
Điều càng làm anh không cam lòng, đó chính là người phụ nữ kia so với anh tưởng tượng còn muốn tàn nhẫn hơn gấp vạn lần.
Anh không đến tìm cô.
Cô càng thêm biến mất không rõ tung tích.
Một tin tức cũng không có....
Bịch!
Anh ném mạnh chiếc gối vào bên trên cửa sổ, đường như muốn trút hết tất cả phiền muộn trong lòng!
Lốp bốp.
'Những hạt mưa bắn tung tóe trên cửa sổ thủy tỉnh, anh nghe thấy vậy càng thêm phiền lòng.
"Nhạc Dũng!"
“Có...Ngài Li muốn căn dặn gì ạ?
"Mau để cơn mưa chết tiệt này dừng lại cho ông đây!"
Anh gầm lên với đôi mắt đỏ rực, giống như một con sư tử đang nổi cơn thịnh nộ, đối mặt với Nhạc Dũng chất phác, người là đại bạch thỏ chỉ có cơ bắp, lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn.
Nhạc Dũng giật mình một cái, run lẩy bẩy nói: "Báo cáo... Báo cáo Ngài Li... Dự báo thời tiết nói trời sẽ mưa trong một tuần tiếp theo...”
Ý nói là anh ta cũng không có năng lực làm mưa tạnh ngạy được.
'Trừ phi ông trời mở mắt ra, bằng không, ai cũng không có năng lực này.
Nhưng cơn mưa này cũng thật là, hết lần này đến lần khác muốn chọc giận ngài Li.
'Vốn dĩ mấy ngày gần đây, tính tình ngài Li đã khó chịu muốn chết.
Cơn mưa này cũng thật là không có mắt.
'Yên tĩnh, yên tĩnh muốn chết.
'Thời điểm ngài Li tức giận, việc ở cùng phòng với anh thực sự không phải hành động khôn ngoan.
Nhạc Dũng đang định vụng trộm chuồn ra ngoài, lại bị giọng nói thờ ơ làm cho sợ hãi đến thân thể cứng đờ.
'"Nhạc Dũng, anh đã bao giờ yêu một người phụ nữ chưa?”
Ngài Li đang hỏi anh ta rằng anh ta đã từng yêu một người phụ nữ chưa ư ?
.Mồ hôi lạnh trên trán Nhạc Dũng toát ra ngoài, tại sao ngài Li càng ngày càng không được bình thường như thế.
"Báo cáo ngài Li...Tôi...Tôi còn chưa từng yêu đương...Bí mật thầm mến người ta có tính không ạ?
“Thầm mến?”
Ngài Li hình như có chút cảm giác hứng thú, nhướng mày nhìn sang.
Đôi mắt u ám kia khiến Nhạc Dũng lạnh cả sống lưng.
Do dự một lúc lâu, anh ta mới nói: "Đúng vậy, khi tôi còn học cấp ba, tôi đã phải lòng hoa khôi của trường... Mỗi lần nhìn thấy cô ấy, tôi đều cảm thấy rất vui vẻ. Nhìn thấy cô ấy hẹn hò với những chàng trai khác, tôi lại cảm thấy đau lòng. Nhưng, tôi biết mình không phải mẫu người cô ấy thích nên chỉ có thể đứng nhìn từ xa. Chỉ cần biết cô ấy sống tốt là tôi đã mãn nguyện rồi..."
Cho nên, anh còn chưa có thổ lộ tình cảm?” Ngài Li xem thường hỏi một câu.
"À...không có...tôi nhát gan lắm...Hơn nữa, nếu tôi thổ lộ với cô ấy, có lẽ, đến cả bạn cũng không thể làm.”
'Nhìn thấy Nhạc Dũng vô dụng như vậy, Quyền Giản Lí liền tức giận mà không có chỗ phát tiết.
Ai có thể ngờ anh chàng mạnh mẽ, xù xì như đầu gấu này lại là một kẻ hèn nhát, thậm chí còn không đám thổ lộ tình cảm.
Nhạc Dũng giống như một đứa trẻ đã phạm phải sai lầm, chớp mắt, tỏ vẻ vô tội:"Ngài Li, đừng nói với tôi rằng anh cũng.... có người mà anh thầm mến?"
"Cút đi! Anh cho rằng tôi cũng vô dụng như anh sao! " Ngài Li tức giận nói.
Bịch!
Một cái gối đầu nhanh như chớp bay đến, 'Nhạc Dũng sợ hãi rụt cổ lại.
'Vỗ về trái tim nhỏ bé bị hoảng sợ, Nhạc Dũng, rất chắc chắn rằng ngài Li đang thầm mến người khác.
Nếu không, sẽ không có phản ứng lớn như vậy chứ.
Nhưng đó sẽ là ai chứ?
Ngay cả người không có tình người như ngài Li cũng bị thu hút, người phụ nữ này nhất định rất xinh đẹp...
Chà, chắc chắn là xinh hơn so với cô hoa khôi trường mà anh ta đã phải lòng trước đây...
Ba ngày sau.
Quyền Giản Li được xuất viện.
Việc đầu tiên anh làm sau khi xuất viện là lái xe trở về vườn Trúc Tuyết.
Anh thực sự muốn xem người phụ nữ chết tiệt đó vui vẻ như thế nào trong những ngày anh không bên cạnh.
Nếu để ngài Li phát hiện dấu vết của nam nhân khác ở đây thì người phụ nữ kia chết chắc rồi!
'Vừa mở cửa ra, trong lòng anh còn tràn đầy chờ mong, liệu có thể ngửi thấy mùi thơm của thức ăn hay không?
Liệu rằng anh có thể nghe được giọng điệu càn rỡ của người phụ nữ kỉa hướng về anh kêu gào:
'"U a, tên khốn kiếp này rốt cuộc còn sống để xuất viện sao? Tính mạng anh cũng thật lớn nha?
'Tuy nhiên, âm thanh như mong đợi đã không xuất hiện.
Phản ứng lại anh chỉ có ngôi nhà cô đơn vắng vẻ.
'Trang trí sang trọng nhưng lại lạnh lẽo không có hơi ấm tình người.
Không gian rộng lớn trống trải đến mức khiến người ta cảm thấy hoảng hốt.
Không có ai chờ đợi, cũng không có ai đối với anh đều là sự châm chọc khiêu khích.
Thậm chí, việc chuẩn bị chiến tranh lạnh và không để ý nhau cũng không có.
Chỉ có sàn nhà và ghế sô pha lạnh như băng.
Ngoài ra còn có cơn mưa liên miên bên ngoài cửa sổ.
Dường như ngay cả cơn mưa cũng đang cười nhạo anh, nhìn kìa, lại hụt mất.
'Tuy nhiên, đây không phải là diện mạo lúc đầu của ngôi nhà sao?
Lạnh lùng và trống rỗng, giống như tính cách của anh.
Sạch sẽ, ngăn nắp và vắng vẻ.
Không có một chút tình người.
Càng không mảy may có mùi pháo hoa.
Sắc mặt anh trầm xuống, bước vào trong phòng khách, bắt chước dáng vẻ của ai đó, lười biếng làm ổ trên ghế sô pha.
Có phải mùi pháo hoa không?
“Tại sao, trong đầu anh lại nghĩ tới từ này? Đây là một từ chưa bao giờ có bất kỳ ý nghĩa nào trong cuộc đời anh?
Mùi của pháo hoa là gì?
Ngôi nhà sáng đèn chờ anh về?
Một người phụ nữ với mái tóc buông xõa và đeo tạp để đang khua thìa nấu nướng trong bếp?
Hoặc là hương thơm ngào ngạt của mùi đồ ăn bốc lên trong nồi?
Hay là như những cặp vợ chồng bình thường. khác, sôi nổi cãi nhau?
Nhưng những điều này có liên quan gì đến anh không?
Trong cuộc đời của anh, vĩnh viễn cũng không thể có được những điều này đúng không?
Hít một hơi thật sâu, chậm rãi nhắm mắt lại.
'Ngoài cửa sổ, hạt mưa vẫn như cũ rơi tích tách, làm lòng người thêm phiền.
“Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng anh rõ ràng hiểu thấu, vây quanh tất cả pháo hoa chỉ có một người phụ nữ.
Người phụ nữ đó tên là Lâm Mặc Ca.
'Và người phụ nữ này, bây giờ, đã biến mất.
Người đó mang đi cả chút ấm áp và hương vị tình người trong ngôi nhà này.
Chỉ còn lại một mình anh trong căn phòng lạnh lẽo.
Nhưng ban đầu nơi đây vốn đĩ đã như vậy.
Ngay từ đầu, nó chỉ là một lớp vỏ lạnh lẽo, một không gian cho con người sinh sống, được xây dựng bằng vật liệu công nghiệp.
Đây có phải hay không biểu hiện rằng mọi việc lại quay trở về như lúc đầu.
Tách.
Một thuốc được châm lên.
Ngọn lửa đỏ hồng là thứ ánh sáng duy nhất trong căn phòng này.
Lại giống như hi vọng anh nghĩ trong lòng, giãy giụa, rồi lại giãy giụa.
Như ẩn như hiện.
'Vuốt mở điện thoại, nhìn cái tên quen thuộc trên đó, nhưng thuỷ chung không có cách nào. bấm xuống được.
“Thuốc được hút hết điếu này đến điếu khác.
Nhưng nỗi phiền muộn trong anh không hề bị đè nén một chút nào.
Màn hình của điện thoại di động nhấp nháy liên tục.
Nhưng anh vẫn không có cách nào ấn vào số điện thoại kia.
Hộp đựng thuốc lá trống rồng.
Anh cau mày, đứng dậy. Từ tủ âm tường, lấy ra một chai rượu loại mạnh nhất.
Đến cái cốc anh cũng không thèm lấy, ngẩng đầu lên hớp một ngụm.
Thứ chất lỏng cay xè trượt xuống cổ họng rồi xuống dạ dày, sặc sụa đến đỏ cả mắt.
'Từng bước một, bước đi thong thả ra ban công, nhìn xuống dưới là ánh đèn nê-ông sáng, choang, làm rối mắt người nhìn.
Những chấm sáng, ở mọi nơi, là ngọn đèn hy vọng còn sót lại.
'Tuy nhiên, giữa muôn ngàn ánh đèn, chỉ thiếu duy nhất một bóng người đang đợi anh.
Anh ngẩng đầu lên và nhấp một ngụm nữa.
Phương thức thô bạo lại bị anh biểu hiện ra ngoài hết mức tao nhã, như một vị vương tử thất thế lưu lạc đầu đường. Mỗi một chỗ đều mê hoặc lòng người.
Chai rượu đã cạn hơn nửa.
Trong bụng nóng như lửa đốt.
Nhưng trong lòng vẫn trống rỗng, tựa hồ còn sót lại một mảnh không gian, vô luận như thế nào cũng không thể lấp đầy.
Mọi thứ đều trống rồng, anh hốt hoảng. Khuôn mặt của anh phản chiếu trên cửa sổ kính màu đen.
Chỉ còn một bóng người như ẩn như hiện.
Ba mươi năm nay, cuộc sống của anh cứ như vậy.
Bình yên, không sóng gió.
Anh chưa bao giờ nhận ra bất kỳ sự bất tiện nào, cho đù cuộc sống này kết thúc như thế này, anh cũng không có chút do dự nào.
'Nhưng tại sao, kể từ khi người phụ nữ ngốc ngếch đó xuất hiện trong thế giới của anh.
Lòng anh lại rối như tơ vò?
Bây giờ, cô ấy đã rời đi, không để lại một l nào, thậm chí, không báo trước một câu, cô ấy rời khỏi thế giới của anh mà không để lại dấu vết gì.
Không để lại dù chỉ là một chút.
'Như thể cô ấy chưa bao giờ xuất hiện..
Hơi ấm từ đầu ngón tay vẫn còn, trong căn phòng trống trải, đường như vẫn còn phảng phất ánh sáng và sự ngọt ngào của cơ thể cô.
Nhưng người phụ nữ đó đã biến mất.
Cùng với một mảnh trong trái tim của anh, nó cũng bị đánh cắp, chỉ để lại cho anh một khoảng trống.
Tại sao cuộc sống quen thuộc trước đây, đối với anh bây giờ lại lạ lẫm như vậy?
Căn phòng tối tăm và trống rỗng giống như. một con dã thú to lớn, há to cái miệng đẩy máu, nuốt chửng anh từng chút một,
Đoàng!...
Chai rượu trên tay anh bất lực lăn xuống sản.
Anh nhíu mày, nhặt chìa khóa và điện thoại di động vứt trên sô pha.
Quay người rời đi.
Không quay lại nhìn dù chỉ một chút, cũng không có lấy một tỉa lưu luyến.
Nửa giờ sau, khu nội thành cũ.
Trong ngõ nhỏ chật hẹp, đèn đường mờ ảo.
Một chiếc xe hơi cao cấp màu đen chậm rãi lái vào.
Sau đó, lặng yên không một tiếng động, dừng. ở góc đường.
Những hạt mưa tí tách tí tách rơi xuống xe, tạo thành bọt nước.
Quyền Giản Li ngồi trong xe lạnh lùng liếc nhìn tòa nhà nhỏ cũ nát trước mặt.
'Trước tòa nhà, mấy cây hoa anh đào đứng. thẳng lặng im trong mưa.
“Trên tầng, lấp ló vài ngọn đèn.
Nhiều hơn là một mảnh tối đen như mực, giống như trái tìm anh lúc này.
Ong ong...
Chuông điện thoại di động reo lên, không phải tiếng chuông inh ỏi trước đó, mà là âm thanh rung nhẹ.
Liếc nhìn cái tên nhấp nháy trên đó, anh hững hờ tiếp nhận.
“Cậu hai Li, anh đang ở chỗ nào? Nhanh lên, mọi người đều đang chờ! Chỉ còn lại có mỗi nhân vật chính là anh... Tôi ra lệnh cho anh, mau nhanh lên, khốn kiếp..."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!