Giọng nói để nghe như nốt nhạc vang lên trong hành lang chật hẹp, nó như kèm theo sự mê hoặc.
"Hôm nay em về đi, hôm khác tôi đến tìm em nhé."
Người đẹp nóng bỏng trợn mắt:"Sao cơ? Ngài Bạch, anh sẽ không nuốt lời chứ..."
''Chắc chắn là không!"
Người đàn ông đẹp tuyệt trần nháy mắt với cô, nở một nụ cười tươi có thể làm đảo lộn cả thế
''Chúng ta đã giao kèo rồi, vậy em đi trước đây, ngài Bạch... Em yêu anh!...."
Người đẹp nóng bỏng miễn cưỡng nói lời tạm biệt, ung dung bước đi.
Sau khi cô ta rời đi, nơi đó chỉ còn mùi nước hoa cao cấp nồng nặc.
Khoảnh khắc được hít thở bầu không khí trong lành, Lâm Mặc Ca cảm thấy như mình được tái sinh.
"Người đẹp, để tôi tự giới thiệu, tôi tên là Lâm Sơ Bạch, là hàng xóm mới của cô, sau này xin giúp đỡ tôi nhé."
Vẫn là giọng nói du dương đó nhưng lại cao sang và phù phiếm hơn.
Lâm Mặc Ca liếc nhìn anh ta một cái, không thèm lên tiếng.
Cô lấy chìa khóa trong túi ra lắc lắc với anh: '"Tôi không có hứng thú với kẻ suốt ngày trong não chỉ có tình dục, vì vậy tránh đường đi nhé, cảm ơn."
Nụ cười quái dị của Lâm Sơ Bạch đông cứng trên mặt, anh ta chớp đôi mắt xinh đẹp có thể mê hoặc hàng ngàn cô gái, thiếu nữ và cả những người dì lớn tuổi, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.
Cô gái này thế mà bảo anh ta suốt ngày chỉ nghĩ đến làm tình?
Nhưng ngược lại, anh ta cười tủm tỉm tỉm nói:" Người đẹp ơi, cô nhất định hiểu lầm chỗ nào rị đừng thấy tôi đẹp trai tài giỏi, ai gặp cũng thích, hoa gặp hoa nở mà nghĩ lầm... Thật ra tôi cũng rất biết cách săn sóc người khác đó!"
Lâm Mặc Ca bất lực nhếch môi, suốt ngày chỉ biết kêu mỗi "người đẹp" như vậy không biết xấu hổ à!
Sao anh ta đám khẳng định bản thân biết săn sóc người khác được hay vậy!
Cô từng nghĩ rằng Quyền Giản Li là người vô liêm sỉ và tự luyến nhất mà bản thân mình từng gặp.
Bây giờ cô mới nhận ra rằng là đo bản thân quá mức hạn hẹp.
Họ đúng là những người quái dị của thế giới.
Mà điều quan trọng nhất là cô đã gặp tất cải
Chẳng lẽ từ khi cô sinh ra đã có từ trường hút những chuyện kỳ lạ như vậy sao? Tại sao tất cả những điều kỳ lạ này lại tìm đến bên côi
Những lúc bình thường, cô có thể vẫn còn năng lượng để nói vài lời giễu cợt.
Nhưng hôm nay, cô thực sự không có tỉnh thần đó.
Lúc này cô chỉ ủ rũ không nói lời nào.
Cô thô bạo đẩy anh ta ra.
Lạch cạch.
Cô mở cửa.
Anh chàng đẹp trai tuyệt sắc ưu nhã chỉnh lại cổ áo, một tay chống lên tường cười rạng rỡ nói: "Người đẹp à, cô có biết làm như thế sẽ càng thu hút tôi hơn không”
Lâm Mặc Ca liếc nhìn anh ta, khóe miệng cô giật giật không nói nên lời.
Cô xoay nắm tay cầm và mở cửa.
"Mẹ!"
'Trước khi nhìn thấy bóng đáng đó, cô đã nghe thấy giọng nói phấn khích của Nguyệt Nhi.
Ngay sau đó, bóng đáng nhỏ bé chạy ra kéo theo đôi dép nhỏ, chạy bạch bạch đến, đôi mắt to tròn cong thành vầng trăng khuyết.
"Mẹ đã trở lại rồi!"
"Mẹ về rồi đây, Nguyệt Nhỉ ở nhà có ngoan không? Cũng không có người xấu nào đến quấy rối Nguyệt Nhỉ chứ?"
Vừa nói, cô vừa ôm chặt lấy đứa nhỏ.
Cơ thể mềm mại ấm áp sà vào lòng cô, ngay lập tức lấp đầy trái tim cô.
"Không có kẻ xấu đến quấy rối Nguyệt Nhi, nhưng có một anh trai rất đẹp trai ..." Nguyệt Nhi ôm chặt cổ mẹ ngẩng đầu lên thì vừa vặn nhìn thấy Lâm Sơ Bạch đang đứng ngoài cửa, cô bé cười toe toét: "Ha ha, anh Sở Bạch cũng về rồi ạ?"
"Đúng vậy, Nguyệt Nhỉ có nhớ anh trai không?"
"Anh nhìn nè! Anh Sở Bạch, mẹ em đẹp lắm luôn đó ạ!"
Cô bé khoe khoang.
'Khóe miệng của Lâm Sơ Bạch nhếch lên: "Đúng vậy, gọi mẹ em là người đẹp là vô cùng chính xác!
Mặt Lâm Mặc Ca tối sầm khi nghe thấy sự quen thuộc trong cuộc trò chuyện của hai anh em.
"Nguyệt Nhi lại không ngoan rồi! Chẳng phải mẹ đã nói rằng con không được phép nói chuyện với người lạ sao! Đặc biệt là loại người xấu như chú này!"
Nguyệt Nhỉ bĩu môi, trước khi cô nói tiếp, Lâm Sơ Bạch đang đứng ngoài cửa, một mực phản bác.
"Người đẹp à, tôi là một thanh niên tốt đó, năm nay còn được đánh giá là công dân ưu tú nữa, được rồi chỉ tác phong của tôi có chút không đàng hoàng thôi mà!"
Lâm Mặc Ca không thèm nhìn anh ta, đưa hộp bánh trong tay cho cô bé: "Con mau ăn bánh
"Hoan hô, mẹ là nhất!.."
Cô bé cầm theo gói bánh, lại lạch bạch chạy đi.
Cô đứng dậy, đôi lông mày đen nhánh hơi nhướng lên, cảnh giác nhìn người đàn ông ngoài cửa.
Lâm Sơ Bạch cười rạng rỡ khiến anh trông rất vô hại: "Người đẹp ơi, tôi cũng thích ăn bánh ngọt nữa! Cô xem chúng ta có duyên không chứ, lúc ăn cơm có thể gặp nhau, ngoài hành lang cũng có thể gặp nhau....Trong cùng một ngày mà có thể gặp nhau nhiều lần như vậy, wow, đây không phải là duyên phận sao? Hay là chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, tiến đến một mối quan hệ thôi nhỉ..."
Lâm Mặc Ca khoanh tay trước ngực, đôi mắt híp lại nhìn Lâm Sơ Bạch đang nói nhảm.
Anh ta thầm tự hào, quả nhiên không có một người phụ nữ nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn chết người của ngài Bạch.
Khóe miệng anh ta cong lên cười, nhấc chân định bước vào cửa.
Trong lúc chưa kịp định thần thì bên tai anh ta truyền đến một câu: "Đi dự hôn lễ trời định của. chú anh đi!
Sau đó, rầm!
Cửa đã đóng lại.
Nếu không phải anh ta kịp rút chân lại nhanh, thì cánh cửa kia suýt chút nữa đã va vào chiếc mũi xinh đẹp của anh ta rồi.
"Người đẹp ơi! Cô đang thẹn thùng à? Tôi rất thích những người nóng tính như cô đói
Thật đáng tiếc vì hiệu quả cách âm của cánh cửa quá tốt nên Lâm Mặc Ca không nghe thấy một từ nào.
Anh ta bất đắc dĩ liếc mắt nhìn cánh cửa, trong đôi mắt đào hoa hiện lên một tia oán hận.
Chậc, đúng là một người phụ nữ tàn nhẫn mà..."
Nhưng mà, sao anh ta lại thích loại phụ nữ này như vậy chứ?
Từ trẻ đến già chỉ cần là phụ nữ thì ngài Bạch đây ra tay chưa từng thất bại bao giờ..
Nhưng anh ta không ngờ rằng hôm nay lại bị khóa ngoài cửa!
Anh ta thở dài, rồi quay trở lại nhà của mình ở phía đối diện...
Trong phòng, hai mẹ con nép mình trên ghế sofa như một bức tranh ấm áp.
Nguyệt Nhi giống như một con mèo nhỏ tham lam, khắp mặt lấm lét kem.
Hai bàn tay nhỏ đầy thịt lại càng lấm lem hơn.
“Con khi nào thì mới nhã nhặn giống anh trai đây?” Lâm Mặc Ca không khỏi trách mắng.
Nguyệt Nhi le lưỡi: "Hừm, giống Quyền Vũ Hàn chán chết đi được! Nguyệt Nhi không muốn trở thành một tên nhóc nhàm chán to con. đâu!"
Lâm Mặc Ca không nói nên lời, nhưng mà Nguyệt Nhỉ lại nói đúng.
Hai cha con họ tính cách nhàm chán y hệt nhau.
Đối với một người trưởng thành, khí chất như thế không có
Nhưng đẩy một đứa trẻ ngây thơ và hạnh phúc đến mức đó thì thật sự quá sức chịu đựng.
Thật đáng tiếc khi cô không thể tự bảo vệ mình bây giờ và chỉ sau khi vượt qua bài kiểm tra của Ngô Ngọc Khiết, cô mới có thể nghĩ về chuyện tương lai.
Cô đứng dậy đi vào bếp rót nước và vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy một đống hộp dinh dưỡng. nằm la liệt dưới sàn nhà.
"Nguyệt Nhi, những thứ này đâu ra vậy?"
'Nguyệt Nhi hưng phấn ăn không thèm ngẩng đầu lên: "Là anh đẹp trai Sở Bạch lúc nãy đưa cho ạ! Anh ta nói mình mới tới, nên tặng quà chào hỏi
"Con không cần quan tâm nhiều như vậy, nói thật với mẹ đi, con có nói chuyện với anh ta không?"
Lâm Mặc Ca nghiêm túc nhìn cô bé.
Vì biết tính ranh mãnh của cô nhóc này nên cô càng lo lắng hơn.
Nguyệt Nhi chớp đôi mắt to, cười toe toét: "Anh Sở Bạch hỏi cha mẹ của Nguyệt Nhi tên họ là gì, công việc của mẹ là gì, mẹ chuyển đến đây bao lâu rồi... ừm... còn nhiều nữa..."
"Sau đó, con nói với anh ta tất cả mọi thứ chỉ vì những thực phẩm này?"
Lâm Mặc Ca đã rất tức giận.
"Không có! Nguyệt Nhi sẽ không để dụ như vậy, phản bội mẹ chỉ vì miếng ăn! Nguyệt Nhi nói với anh Sở Bạch, mẹ tên là người đẹp! Nhưng mà, Nguyệt Nhỉ chỉ nói chuyện ba mẹ của lớp trưởng..." Nguyệt Nhi mạnh mẽ nói.
"Lớp trưởng?” Lâm Mặc Ca sửng sốt một chút, từ này thường được hai đứa nhỏ nhắc tới.
Có vẻ như Nguyệt Nhỉ thích lớp trưởng ở trường mẫu giáo.
Nhưng cô nhớ rằng Nguyệt Nhỉ thích Tiểu Minh ở cùng một khu phố trước đây mà.
Con bé thay đổi khi nào vậy?
Không ngờ cô gái nhỏ này cả ngày cũng không học được cái gì hay, lại còn bắt chước người khác cái tính hay thay đổi!
"Nguyệt Nhi, con nói thật cho mẹ biết, con thích lớp trưởng nhà trẻ phải không?"
Mắt Nguyệt Nhi sáng lên: "Không cói Lớp trưởng trưởng thích Nguyệt Nhi! Hiện tại Nguyệt Nhi chỉ thích anh Sở Bạch!..."
"Được rồi, hóa ra con không phải vì đồ ăn phản bội mẹ mình, mà bởi vì mê trai đẹp!... Con nhỏ này, từ nhỏ đã không học giỏi, còn đi thích hết người này đến người khác..."
"Ồ, Nguyệt Nhỉ sai rồi ... nhưng anh Sở Bạch thật sự rất đẹp trai mà.
Nguyệt Nhi vẫy đôi bàn tay nhỏ bé dính đầy kem của mình trong phòng khách.
Lâm Mặc Ca dở khóc dở cười, cô không ngờ rằng cuộc đời thông minh của mình lại bị cô nhóc nhỏ này hủy hoại.
"Đẹp trai không tốt! Anh ta đẹp trai mà lòng dạ xấu xa! Đừng thấy anh ta như vậy mà nghĩ anh ta là người tốt, anh ta chỉ là một gã trai hư..."
"A? Mẹ không phải chỉ nói chú ba là tên khốn kiếp sao, anh Sở Bạch cũng là tên khốn kiếp
Lâm Mặc Ca rất tức giận.
Thực sự không còn cách nào để nói chuyện với con gái nhỏ.
Cô thở hổn hển rồi trở lại trên ghế sofa.
Lúc này Nguyệt Nhi mới lén nhìn cô cũng ngồi trở lại.
Cô bé nở nụ cười rạng rỡ: "Mẹ ơi, Nguyệt Nhỉ lỡ thích anh Sở Bạch rồi, phải làm sao đây..."
Lâm Mặc Ca nhắm mắt lại giả chết.
Tôi thực sự không biết mạch não của đứa nhỏ tạo như thế nào nữa.
Cô có yêu cầu phải nghiêm khắc với bản thân, chưa bao giờ là người hời hợt chỉ biết nhìn vào giá trị nhan sắc.
Tại sao đến lượt Nguyệt Nhi lại khác biệt như vậy chứ...
Chậc, chắc chắn con bé được thừa hưởng từ người cha biến thái của mình...
Đồ khốn Quyền Giản Li!
Cho đến bây giờ mà anh vẫn còn phá côi....
Trời đã khuya.
Trên bầu trời đêm quang đãng ít sao.
Ngày mai vẫn sẽ là một ngày nắng, có thể sẽ có cơn mưa tìm đến.
Một chiếc xe thể thao màu đỏ sẫm chậm rãi lái vào nhà cũ của gia đình họ Quyến.
Chiếc xe thắng lại.
Đôi chân thon đài của Quyền Giản Li bước vào sân.
"Cậu hai, mừng cậu về, cậu có muốn ăn cơm không?"
Người hầu vội vàng chạy tới chào rồi cung kính hỏi.
"Không, các người cứ làm việc đi."
Anh lạnh lùng xua tay rồi đi thẳng lên phòng ngủ ở lầu hai.
'Người hầu hơi sửng sốt nhìn bóng lưng của cậu hai.
Mấy ngày nay, hình như cậu hai có chút khác so với trước.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!